chương 17/ 52

CHƯƠNG 17.

“Nếu đến một thành phố lạ bị lạc đường thì cậu sẽ làm gì? 1: Tìm người hỏi đường; 2: Sử dụng bản đồ; 3: Khóc.”

“Hỏi đường.” Có miệng để làm gì?

“Ân…Cậu thích hình nào dưới đây? Hình tròn? Hình thang? Hình vuông?”

“Hình tròn.”

“Hai người đi chung một chiếc xe đạp, cậu thích ngồi ở phía trước? Phía sau? Hay là cả trước sau đều không thích?”

“Phía sau.” Bởi vì căn bản cậu sẽ không đi xe đạp, ngồi phía sau giao trọng trách lái xe cho người khác, vì cớ gì lại không làm?

“Nếu có một vũng nước trước mặt, cậu hy vọng người đi cùng mình sẽ: 1. Cõng cậu qua; 2. Kéo tay cậu nhảy qua; 3. Kiếm đá lót cho cậu đi qua.

Song Hỉ trầm ngâm.

“Kéo tay tôi nhảy qua.”

“Tốt, câu hỏi cuối cùng… Cậu muốn làm người nào trong những vai trò sau? Anh trai? Chị gái? Em trai?”

Không đợi đồng nghiệp hỏi xong Song Hỉ đã không chút do dự lựa chọn: “Anh trai hoặc chị gái.”

“Ai, chỉ có thể chọn một thôi.”

“Vậy…Anh trai.”

“OK!” Đồng nghiệp nhẩm tính một hồi, mang theo một nụ cười gian đọc ra đáp án.

“Bởi vì cậu thường xuyên cảm thấy hoang mang, nên người phù hợp với cậu sẽ là một người có tâm tính kiên định. Hắn có thể ở thời điểm cậu mê man giúp cậu tìm ra biện pháp xử trí cùng chiếu cố cậu, nếu nói người đó là thầy của cậu cũng chưa đủ. Bất quá sự quan tâm chăm sóc quá mức của người đó sẽ biến thành dục vọng chiếm giữ mạnh mẽ, lúc mới bắt đầu có lẽ cậu sẽ cảm thấy phức tạp, nhưng sau này khi thành thóiquen rồi cậu sẽ bình thản chịu đựng gian khổ.” Đọc xong, gấp tờ tạp chí lại, đối với Song Hỉ còn đang có vẻ chưa hiểu rõ hết đáp án, Búp Bê nháy đôi mắt to nói: “Ân, đáp án đúng như tớ dự đoán.

“….” Song Hỉ nghi hoặc. “Đáp án gì kì vậy? Hình như là sai rồi?”

“Ai nói không chính xác. Mấy đồng nghiệp trong công ty đều đã làm trắc nghiệm qua, mọi người đều bảo rất chuẩn đấy.”

“Chính là….”

“Nghe dường như tình yêu chị em ấy.” Một đồng nghiệp thính tai nghe thấy liền xen miệng nói. “Tuy rằng thục nữ thì rất có mị lực, nhưng “dục vọng chiếm giữ”… Không lẽ là nữ vương sao?”

Song Hỉ rất có đồng cảm, vội vàng nói: “Hơn nữa để vợ của mình làm thầy… Cảm thấy có vẻ không được tự nhiên cho lắm.”

Búp bê hừ một tiếng, quét mắt nhìn hai người đàn ông kém hiểu biết trước mặt.

“Ai nói bạn đời nhất thiết phải là phụ nữ…. Lão công làm thầy không phải là tự nhiên lắm sao….” Nhỏ giọng nói thầm, sau đó nhìn thoáng qua vẻ mặt Song Hỉ, ánh mắt kia không tính là liếc mắt đưa tình, nhưng tuyệt đối là có ý vị thâm trường.

“Song Hỉ, có điện thoại! Đường dây số ba!”

Vươn tay cảm ơn đồng nghiệp, Song Hỉ đem ghế xoay nửa vòng rồi trượt tới trước bàn làm việc. “Uy?”

Thanh âm của Tương Văn Đào nghe qua điện thoại rất có từ tính: “Đang làm gì vậy?”

Song Hỉ một chút cũng không ý thức được mỗi lần Tương Văn Đào gọi điện luôn coi đây là lời dạo đầu, càng không nhận ra lời dạo đầu như muốn đem mọi việc nắm chắc trong lòng bàn tay này là đặc trưng của người có tính cách cường ngạnh. Song Hỉ ngoan ngoãn trả lời lại: “Vừa ăn cơm trưa xong, đang nói chuyện phiếm với đồng nghiệp.”

Tương Văn Đào ân một tiếng, ôn hòa nói: “Sáng nay gọi điện cho tớ có việc gì? Lúc ấy tớ đang họp.”

“À, không có gì. Định nói với cậu hôm nay là ngày phát tiền lương.” Ngày đầu tháng bao giờ cũng trong tình trạng túng thiếu, thật vất vả mới chờ được ngày phát lương. Nghĩ đến tấm chi phiếu kim lượng phong phú kia, Song Hỉ trong lòng cảm thấy mỹ mãn: “Hôm nay không phải cuối tuần sao, tớ từng nói sẽ mời cậu và Song Khánh ăn cơm, cậu không có hẹn đấy chứ?”

Đầu kia điện thoại Tương Văn Đào cười khẽ, thân mình thả lỏng tựa lưng vào ghế. “Không có. Tối nay cậu muốn ăn gì?” Anh hoàn toàn không để ý đến ánh mắt khác thường của thư kí đang nhìn mình.

“Phải là cậu muốn ăn gì mới đúng.” Song Hỉ chỉnh lại lời anh, ngẫm lại rồi bổ sung thêm một câu: “Đừng nghĩ rằng tớ không đủ tiền để mời.”

Tương Văn Đào khoái trá cười nói: “Được, vậy từ giờ tớ sẽ suy nghĩ xem muốn ăn cái gì.”

Cúp điện thoại xong Tương Văn Đào đầu cũng không thèm nâng lên, tùy ý nói một câu: “Bữa tiệc tối nay hủy bỏ.” Sau đó kí tên lên văn kiện đặt trên bàn.

Trong lòng thư kí lập tức hiểu rõ.

Không thể nghi ngờ gì nữa, mùa xuân của ông chủ đã đến rồi ~

Buổi tối khi đi ăn cơm, xuất hiện trước mặt Song Hỉ chỉ có duy nhất một mình Tương Văn Đào.

Thấy Song Hỉ nhìn phía sau mình, Tương Văn Đào khinh miêu đạm tả, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Song Khánh không tới, cô ấy có hẹn với người khác rồi.” Không cần nghĩ cũng biết, một người đẹp như vậy, làm gì có chuyện ngày cuối tuần lại thong thả một mình? Đương nhiên sẽ rất có nhiều tiết mục phong phú.

Song Hỉ vừa nghe xong, lập tức gia tăng cảnh giác: “Nó hẹn với ai vậy?” Đây quả nhiên là phản ứng điển hình của các bậc phụ huynh.

“Thương nhân Thượng Sam, theo đuổi cô ấy đã lâu.”

“…. Người Nhật bản sao?!” Song Hỉ cảm thấy kinh ngạc, nhưng điều làm cậu ngạc nhiên hơn cả là thái độ không thèm để ý chút nào của Tương Văn Đào: Song Khánh cùng người đàn ông khác hẹn hò đấy! Vậy mà cậu ấy cư nhiên có thể thờ ơ?!

Tương Văn Đào liếc nhìn cậu một cái, tủm tỉm cười giảng giải: “Cô ấy có quyền hẹn hò với người đàn ông độc thân khác, hiểu không? Bởi vì cô ấy vẫn còn tự do.”

Song Hỉ hoảng hốt nghĩ: Tư tưởng này… cũng quá thoáng đi… Tuy nói rằng trước khi cưới thì đích xác không có quyền can thiệp tự do của đối phương, nhưng mà….

Dường như cảm thấy có chút là lạ.

Cậu nghi hoặc nhìn anh. Nếu đổi lại là mình, bạn gái đi hẹn hò với người khác như vậy, cho dù có cố tỏ ra hào phóng, nhưng trong lòng ít nhiều gì cũng phải để ý? Chẳng lẽ, cậu ấy với Song Khánh….

“Song Hỉ, tớ cảm thấy dường như cậu đang hiểu lầm gì đó.” Tương Văn Đào đơn giản quyết định làm rõ cùng cậu, miễn cho cậu suốt ngày suy nghĩ theo ý của mình, kích thích tâm tư của anh: “Tớ chỉ xem Song Khánh như em gái mà thôi.”

“Em gái?” Biểu tình của Song Hỉ chỉ có một chữ: Quýnh.

Thì ra là hiểu lầm….

Ăn bữa cơm chiều không có một chút mùi vị (bởi vì phiền não không biết báo tin này cho cha mẹ như thế nào), Tương Văn Đào nhìn thấy cảm xúc của cậu không cao, vừa bực mình vừa buồn cười. “Nhìn cậu như vậy là muốn làm anh vợ của tớ sao? Nói thực ra, với điều kiện của Song Khánh, người theo đuổi cô ấy đương nhiên đều là đẳng cấp cao, cậu lo lắng quá làm gì.”

Thế nhưng nếu là cậu thì vẫn tốt hơn. Còn nếu là người khác theo đuổi thì… Song Hỉ vẫn canh cánh trong lòng: “Người Nhật Bản sao, hừ…”

Tương Văn Đào cười nói: “Làm sao bây giờ? Theo đuổi cô ấy còn có cả người Đức nữa.”

Song Hỉ ngẩn ngơ.

Song Khánh ơi Song Khánh, em quả nhiên không nhỏ bé mà, định tạo liên minh quốc tế tám nước sao… Lúc này mới cảm thấy trách nhiệm của mình nặng nề, nếu em gái không nghe lời mình yêu một người nước ngoài, vậy người đầu tiên cha mẹ lột da chính là mình đây.

“…Mau gọi điện thoại bảo Song Khánh về.”

Tương Văn Đào khó xử nói: “Quấy rầy người khác hẹn hò sẽ bị sét đánh đó.”

“Nói cái gì chứ! Tớ là anh trai nó mà!” Song Hỉ khó có lúc nổi trận lôi đình, một phen giật lấy điện thoại ấn phím gọi. Tương Văn Đào chọn mi nhìn, để xem cậu sử dụng quyền hạn của anh trai như nào, khi điện thoại vừa kết nối, Song Hỉ cư nhiên không có đương trường bão nổi, mà là dụ dỗ nói: “Song Khánh, ăn cơm xong chưa? Anh và Tương Văn Đào muốn đi hát, em cũng tới nhé.”

Bình luận





Chi tiết truyện