chương 20/ 52

CHƯƠNG 20.

Ngoài cửa truyền đến âm thanh mở khóa, đang làm ổ trên ghế salon bứt rứt bấm điều khiển, Diệp Song Hỉ lập tức lấy lại tinh thần chạy vụt ra.

“Về rồi à?”

“….A.”

Song Hỉ đứng ở huyền quan, mặc áo ngủ in hình nhân vật hoạt hình, xoa xoa tay, trên mặt mang theo nét tươi cười như muốn lấy lòng, thoạt nhìn thực giống chú chó con nghênh đón chủ nhân về nhà. Tương Văn Đào vì sự liên tưởng này mà khẽ cười, dùng một loại ngữ khí cưng chiều sủng nịch mà ai cũng hiểu chỉ có đương sự là trì độn không nhận ra: “Như thế nào còn chưa ngủ?”

Song Hỉ không cần nghĩ ngợi đã vọt miệng: “Chờ cậu về.” Tương Văn Đào đắm chìm trong sự vui sướng chưa được hai giây, chợt nghe cậu vội vàng hỏi một câu: “Cậu cùng Song Khánh…. nói chuyện thế nào?”

Hôm nay trước khi tan tầm Tương Văn Đào gọi điện thoại nói có hẹn với Song Khánh buổi tối không về ăn cơm, trong lòng cậu có hơi chộn rộn.

Chuyện này không thể để lâu, sớm nói rõ ràng có lẽ sẽ tốt hơn. Cậu chính là có chút lo lắng, Song Khánh lớn đến từng này, từ trước đến nay chỉ có cô từ chối người khác, chứ chưa từng có ai từ chối cô, Tương Văn Đào nếu cách nói không uyển chuyển, chỉ sợ sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của cô. Loại sự tình này người ngoài càng ít hỏi han an ủi thì tốt hơn, bằng không đương sự nhất định thương tổn thêm sâu, càng cảm thấy mất mặt.

Tương Văn Đào có điểm nhụt chí, ngẫm lại, cũng không phải lần đầu biết Song Hỉ coi trọng người nhà, nếu vì điều này mà cảm thấy mất mát, vậy thì sau này làm sao mà chịu đựng được nhiều hơn. Nghĩ như vậy liền bình thường trở lại, vừa cúi người thay giầy, vừa nhẹ nhàng bâng quơ trả lời cậu.

“Đã nói rõ ràng, được rồi.”

“Cái gì mà được rồi?” Lời vừa ra khỏi miệng Song Hỉ liền phát giác ngữ khí như đang chất vấn, cảm thấy không ổn. Vội vàng hỏi lại: “Cảm xúc của nó…. Thế nào?”

Tương Văn Đào thở dài.

“Cậu cho rằng cô ấy sẽ như thế nào? Kêu khóc nói Em không lấy chồng?”

“Em tớ sẽ làm chuyện mất mặt vậy sao?! Bộ tính mở gala cười chắc!”

“Vậy không phải kết thúc rồi sao?” Tương Văn Đào mang dép lê đi vào nhà, “Cậu cũng biết kết quả rồi còn gì.”

Song Hỉ cắn môi không nói lời nào.

Tương Văn Đào đi vài bước không thấy cậu đáp lời, quay đầu lại nhìn, thấy cậu còn đờ đẩn đứng ở nơi đó, cảm thấy nên trấn an cậu một chút, không thôi tên anh trai này còn khó chịu cả đêm.

Quay lại vỗ vỗ vai cậu nói: “Yên tâm, con gái thời nay rất kiên cường, tôn chỉ của các cô ấy là ‘Người đàn ông tiếp theo sẽ tốt hơn’, tớ cam đoan Song Khánh đau khổ nhiều nhất là ba ngày, ba ngày sau tuyệt đối lại hăng hái. Cho nên cậu cũng đừng quá bận tâm.”

Song Hỉ rầu rĩ nói: “Tớ cũng biết—-”

Lúc này tâm trạng của cậu có điểm phức tạp.

Đương nhiên cậu không muốn Song Khánh xảy ra chuyện. Chính là nếu Song Khánh một chút việc cũng không có, lại làm cậu cảm thấy mất mát.

Cậu cả đời này, chưa từng có cơ hội vì em gái bị chó đuổi hay bị đứa nhỏ khác khi dễ mà phải động thân hay đại phát dương quang. Song Khánh cứ êm đẹp như vậy mà lớn lên, trước thì dựa vào cha mẹ, hiện tại tự dựa vào chính mình, người anh trai như cậu, tựa hồ chẳng có tác dụng gì trong cuộc đời cô.

Tuy rằng loại ý nghĩ này không tốt cho lắm, nhưng sâu trong tiềm thức của cậu vẫn hi vọng Song Khánh có chuyện bất bình, để người anh này được thể hiện một chút. Nhiều năm trước, bị em gái thở dài nói cậu không phải hình mẫu anh trai lý tưởng đã tạo thành nút thắt trong lòng cậu, tuy rằng mình không có gì đáng để em gái tự hào, nhưng ít ra cũng khiến cô không phải hổ thẹn vì cậu.

“Song Hỉ?” Tương Văn Đào có hơi lo lắng gọi cậu.

“Tớ không sao….” Tuy biết rằng tự mình đa sự cứ nghĩ Song Khánh yếu đuối, kỳ thực cô bị thất tình cũng không gây tổn thương nghiêm trọng như cậu tưởng tượng, nhưng Song Hỉ vẫn nhịn không được hỏi thêm một câu: “Cậu và nó…. Rốt cuộc đã nói như thế nào?”

Tương Văn Đào nhìn cậu.

Anh cao hơn Song Hỉ nửa cái đầu, đối mặt như vậy chính là từ trên cao nhìn xuống, một đôi mắt với ánh nhìn thâm thúy làm cho Song Hỉ cảm thấy hoảng hốt.

“A, cậu── chắc không phải lại nói mấy lời kiểu như ‘Anh không có cảm giác với em” linh tinh đấy chứ?” Lời như thế, thật làm tổn thương lòng tự trọng của cô gái nhỏ.

Tương Văn Đào im lặng nở nụ cười, dường như đang giễu cợt trí tưởng tượng của cậu, nhẹ giọng nói: “Cậu thật muốn biết?”

Song Hỉ khẩn trương gật đầu.

Tương Văn Đào ánh mắt nhìn qua hướng khác rồi chớp nhẹ, Song Hỉ phát hiện trong đáy mắt anh chợt lóe một tia do dự. Loại thần sắc này hiện tại hiếm khi thấy được trên mặt Tương Văn Đào, cậu còn tưởng mình nhìn lầm, đang muốn nhìn kĩ lại cho rõ ràng, ánh mắt Tương Văn Đào một lần nữa trở lại trên mặt cậu. Giờ phút này, trong mắt anh sự do dự hoàn toàn tiêu thất, nhìn thẳng cậu, sắc mặt bình tĩnh, thậm chí trước khi nói còn nở nụ cười:

“Tớ nói với cô ấy tớ là gay.”

Song Hỉ khẽ nhếch miệng.

Hai anh em này phản ứng không khác nhau là mấy.

Tương Văn Đào khẩn trương rồi lại cố gắng bình tĩnh chờ đợi phản ứng của Song Hỉ.

Chỉ một thời gian rất ngắn nhưng dường như trôi qua thật chậm, Song Hỉ mới hít một hơi lãnh khí: “Cậu đã nói như vậy thật sao?”

Tương Văn Đào chậm rãi gật đầu. Lại được cậu đáp lại hai chữ: “Thiên tài.”

Chọn được lý do này…. Thực con mẹ nó quá tuyệt.

Không phải Song Khánh mị lực không đủ, cũng không phải cô có điểm nào không tốt, hết thảy vấn đề đều ở trên người Tương Văn Đào, ngàn sai vạn sai, lại sai ở điểm anh là đồng tính không có hứng thú với phụ nữ.

Song Hỉ bội phục sát đất: Có thể nghĩ ra một cái cớ kinh điển như vậy, vứt bỏ cả tự tôn của người đàn ông, thật làm người ta kinh ngạc!

Tương Văn Đào dại ra mất mấy giây, rồi nhanh chóng tỉnh táo lại. Đối với loại suy nghĩ sang hướng thứ ba này của Song Hỉ làm anh dở khóc dở cười, ngầm trở mình xem thường.

“Diệp Song Hỉ, cậu nghĩ rằng tớ lừa cô ấy sao?”

“Ách?”

Tương Văn Đào ghé sát nhìn thẳng vào mắt cậu, vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến độ chính anh cũng cảm thấy được mình rất tàn nhẫn, nói ra từng chữ một: “Tớ nói thật đấy.”

. . . . . .

. . . . . .

Trong chốc lát căn phòng an tĩnh lại.

“Đồng tính luyến ái?”

“Đúng.”

“Cậu?”

“Ân…. Hừ.” Không phủ nhận Hừ một tiếng.

Song Hỉ không còn lời nào để nói. Thật sự bị dọa cho khiếp sợ rồi.

Cũng không thể trách cậu, đồng tính đối với cậu mà nói là một quần thể rất xa xôi. Cậu lớn từng này, còn chưa từng gặp một người đồng tính nào, đương nhiên cậu cũng biết Trương Quốc Vinh là người như vậy, nhưng ông là một ngôi sao lớn, trên người mang theo một vầng hào quang, khoảng cách với cậu rất xa. Cho nên cậu đối với cuộc sống của người đồng tính luyến ái cơ hồ không có nhận thức gì, trong tưởng tượng của cậu hẳn đều là những người đàn ông nói chuyện ẻo lả, nhưng Tương Văn Đào nam tính khí khái như vậy, sao có thể là một trong những người đó chứ?

Khó có thể tưởng tượng.

Song Hỉ không hiểu, vì sao có phụ nữ tốt lại không thích, cố tình đi thích đàn ông có cấu tạo giống như mình, âm dương hòa hợp mới là chính đạo chứ.

Khiếp sợ cực độ làm cậu nhất thời không giữ miệng được bật thốt lên: “Đây là bệnh──” sau đó lập tức biết mình lỡ miệng, nhưng đã không còn kịp rồi, Tương Văn Đào đã đen mặt, “──phải trị! Đúng không?”

“….” Song Hỉ bị ngữ khí giận dữ của anh uy hiếp, nhất thời không dám nói thêm gì nữa.

Tương Văn Đào nhăn đôi mày rậm nhìn cậu, thật lâu sau, hít một hơi thật sâu, dùng một loại ngữ khí vô cùng đau đớn nói.

“Song Hỉ, tớ không biết nói rõ với cậu như vậy là tốt hay xấu đây? Tớ vẫn nghĩ cậu là một người có chiều sâu, biết suy nghĩ, tâm địa thiện lương, có thể đồng cảm với những người yếu thế….” Những lời tâng bốc qua đi làm cho Song Hỉ đỏ mặt── Ngụ ý của Tương Văn Đào chính là thì ra cậu không tốt như tôi vẫn tưởng.

“Cậu vì sao lại mang theo thành kiến lớn như vậy? Cậu chưa hiểu hết về những người như tớ, dựa vào cái gì mà có thể kết luận đây là bệnh? Mao Chủ tịch còn từng nói “Chưa điều tra rõ thì không có quyền lên tiếng”, cậu….” Anh ngừng lại ngay thời điểm thích hợp, không nói thêm gì nữa, trong mắt lại ánh lên vẻ thất vọng cùng thương tâm nồng đậm.

Song Hỉ xấu hổ, tay chân không biết nên để đâu.

Từ khi gặp lại đến nay Tương Văn Đào đối với cậu tốt đến độ không chê trách được chỗ nào. Cậu thực không cố ý làm tổn thương anh, nhưng cái loại ngôn ngữ này, nói ra khi cảm xúc bị chi phối, có khi đả thương người còn hơn dao sắc. Hiện tại cậu không biết có bao nhiêu hối hận vì một khắc lỡ miệng khi nãy.

Nan kham im lặng hồi lâu, Tương Văn Đào nhắm mắt lại, cuối cùng chậm rãi mở miệng.

“Được rồi, nếu cậu thật sự không thể chấp nhận…. Cậu muốn chuyển đi, tớ không phản đối.” Anh cười mang vẻ thê lương, nhẹ giọng nói: “Dù sao bây giờ cậu cũng có thể tự đứng vững….”

Bình luận





Chi tiết truyện