chương 8/ 115

Khi Đồng Lôi đang ngồi trên xe rời đi, một chiếc xe thể thao vội vã từ Cao ốc bên kia chạy như bay đến, cứ như vậy lẳng lặng đậu ở chỗ đó, bên trong xe ngón tay người đàn ông nắm thật chặt tay lái, ánh mắt âm u chăm chú nhìn chằm chằm Cao ốc, chỉ sợ một khi không chú ý sẽ bỏ lỡ.

Nếu không phải hôm nay mẹ hạ lệnh, bắt anh nhất định phải đưa cô gái kia về nhà, anh sẽ không quản cô đang ở đâu? Giương mắt nhìn một chút cả tòa cao ốc này, anh nghĩ Đồng thị kinh doanh khách sạn, chỗ này không giống như có sản nghiệp gì, vậy cô ấy tới nơi này làm gì? Đã hai mươi phút rồi, vẫn không nhìn thấy bóng dáng cô, xem ra cả Cao ốc cũng đã không còn ai rồi.

Bảo vệ của cao ốc, nhìn xe thể thao vừa tới mà cảm thán, bây giờ người có tiền có phải rất nhiều hay không vậy, một chiếc xe thể thao mới vừa đi, hiện tại lại tới một chiếc khác, nhưng bây giờ các công ty trong tòa nhà đều tan ca rồi, xe này như thế nào còn không lái đi, lúc này mới lấy dũng khí tiến lên.

"Tiên sinh xin hỏi anh có chuyện gì không?"

Lục Tử Hiên nhíu nhíu mày, thuận thế tháo kính mát, nhìn người trước mặt một cái, không nhịn được mở miệng: "Tôi ở nơi này chờ người."

"Chờ người? Nhưng bây giờ cả Cao ốc đều tan ca rồi." Nhìn mặt người đàn ông càng ngày càng đen, bảo vệ nuốt một ngụm nước bọt, người đàn ông này xem ra không dễ chọc, phải tránh đi sớm một chút.

"Chết tiệt, cô ta dám đùa với mình."

Chỉ nghe được tiếng động cơ xe, xe thể thao đã sớm biến mất ở phía xa, bên trong xe Lục Tử Hiên nắm thật chặt tay lái, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm phía trước.

"Chết tiệt" Tức giận móc điện thoại từ trong túi ra, nhanh chóng bấm một dãy số.

"Alo" Bên đầu kia điện thoại truyền đến tiếng nói dịu dàng.

"Cô rốt cuộc ở nơi nào?" Có lẽ chính anh cũng không chú ý, trong giọng nói của anh mang theo sốt ruột, mang theo trách cứ, hơn nữa là lo lắng.

"Tôi đang ở nhà." Cùng một âm thanh, nhưng có chút cô đơn lại ít đi vài phần dịu dàng vừa rồi, còn có chút lạnh lùng.

"Cái gì?" Lục Tử Hiên khẽ cau mày, sau đó cái gì cũng không nghĩ, nói với bên kia điện thoại: "Ngoan ngoãn ở nhà chờ, tôi lập tức sẽ trở lại." Nhanh chóng cúp điện thoại, gia tăng tốc độ, liên tục vượt nhiều cái đèn đỏ cũng không biết.

Trong căn biệt thự hiện đại sáng ngời, Đồng Lôi vùi trên sô pha, cầm hộp điều khiển ti vi, càng không ngừng đổi lại đài, người kia vừa gọi điện thoại cho cô, nói cô ở nhà chờ anh.

Trong sân truyền đến tiếng động cơ xe, Đồng Lôi thuận tay tắt TV, thân thể ngồi ngay ngắn, ánh mắt liếc qua cửa chính, một bóng dáng cao lớn xuất hiện trong phòng khách, ánh mắt nóng bỏng nhìn quanh phòng khách, khi thấy cô thì ngừng lại.

"Anh đã về rồi!" Đồng Lôi nở nụ cười cứng ngắc, lên tiếng chào hỏi với anh, trời mới biết trái tim của cô, đang nhảy thình thịch không ngừng.

"Chuẩn bị một chút, sau đó trở về Lục gia." Để lại một câu nói, lướt qua cô, trực tiếp lên lầu.

Đồng Lôi nhẹ nhàng thở dài, đứng lên, trở lại phòng ngủ, mấy ngày nay cứ có cảm giác rất không chân thật, tựa như ở trong mơ, thế nào cũng vẫn chưa tỉnh lại, nhưng trong lòng cô rõ ràng, tất cả đều là sự thật.

Da của cô vốn rất tốt, căn bản không cần trang điểm, chỉ là sắc mặt trắng bệch nhìn rất kém, chỉnh sửa qua một chút, thay quần áo khác, mới cảm thấy ổn thỏa.

Đẩy cửa ra, Lục Tử Hiên đã sớm ngồi ở trong xe rồi, hơi lo lắng kéo kéo vạt áo, hôm nay cô mặc một cái váy màu trắng dài đến gối, lộ ra bắp chân thon dài, giày cao gót màu trắng nổi bật càng làm cho cô thêm cao gầy.

Đối với những thứ này, Lục Tử Hiên giống như không nhìn thấy, đưa tay cầm lên trên tay lái, ánh mắt âm u nhìn phía trước, Đồng Lôi nhẹ nhàng mở cửa xe, cài dây an toàn, tựa vào đệm dựa, nhắm mắt lại.

Xe nhanh chóng chạy nhanh lên đường cái, không biết vì nguyên nhân gì, trên đường rất ít xe qua lại.

Ban đêm mùa hè vẫn còn hơi lạnh, chiếc xe như mũi tên xuyên qua đêm đen, Đồng Lôi giữ lấy quần áo trên người, dọc theo đường đi, cô đều vô cùng yên lặng, chỉ vì giữa bọn họ thật sự không có gì để nói.

Lục Tử Hiên cũng mím chặt môi mỏng, ánh mắt thỉnh thoảng sẽ nhìn một chút Đồng Lôi ở bên cạnh, không thể phủ nhận, hôm nay cô rất đẹp, làn da trong suốt, hình dáng tỉ mỉ sạch sẽ, tóc bên tai rơi tung bay theo gió, dây váy màu trắng làm cô nổi bật giống như tiên nữ không dính khói bụi trần gian.

Phát hiện cô đang ôm chặt quần áo, quỷ thần xui khiến anh nhấn nút khép lại mui xe, trần xe từ từ khép lại, gió không hề thổi tới nữa, Đồng Lôi nghiêng người nhìn sang, không hiểu nhìn anh.

"Không cần cảm ơn tôi, chẳng qua là cảm thấy hơi lạnh." Lúc nói ra lời này, Lục Tử Hiên cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, anh thế nhưng lại giải thích với cô.

Lời nói bất thình lình này hiển nhiên cũng làm cho Đồng Lôi ngẩn người ra, cô thật không thể nào tin nổi, người đàn ông lạnh lẽo khinh thường cùng mình nói hơn một câu, lại có thể biết quan tâm mình.

Bên trong xe lại khôi phục yên tĩnh, thật lâu Đồng Lôi mới thu hồi tầm mắt lần nữa nhìn ngoài cửa sổ, vừa rồi khẳng định anh chẳng hề làm gì cả, đó nhất định là ảo giác của mình, nhưng bốn phía ấm áp, lại đang tỏ rõ vừa rồi không phải là ảo giác.

Lục Tử Hiên lạnh lùng lái xe, con ngươi đen như mực chăm chú nhìn chằm chằm phía trước, ngón tay nắm chặt tay lái tiết lộ anh lúc này đang chột dạ, vừa rồi mình làm sao vậy chứ? Anh không phải rất ghét cô sao? Anh không phải muốn hung hăng nhục nhã cô sao? Vừa rồi làm sao sẽ quan tâm cô, tại sao có thể như vậy?

Đột nhiên một hồi chuông điện thoại phá vỡ yên tĩnh bên trong xe, cô gái bên cạnh hình như không hề cử động, mày kiếm khẽ cau lại hạ xuống, quay đầu nhìn qua cô, cô hình như đang đắm chìm trong mạch suy nghĩ của mình.

"Điện thoại?" Âm thanh không có một báo hiệu nào, Đồng Lôi bị sợ nhanh chóng quay đầu.

"Cái gì?" Thẹn thùng phát hiện là chuông điện thoại của mình, hốt hoảng lấy điện thoại ở trong túi ra, gương mặt hơi nóng một chút, ánh mắt nhìn sang người đàn ông bên cạnh, mày kiếm nhíu chặt cho thấy anh ta không vui.

"Alo. . . . . ." Nhanh chóng ấn nút nghe, nghiêng người sang nhỏ giọng nói.

"Có phải làm phiền cô hay không?" Bên đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nam dễ nghe, Đồng Lôi hơi kinh ngạc, cô gần như không có bạn là nam giới, không phải là anh gọi nhầm rồi chứ, cầm điện thoại lên liếc mắt nhìn, quả thật không biết: "Thật xin lỗi, anh có thể gọi nhầm rồi." Nói qua định cúp điện thoại.

"Sẽ không quên tôi nhanh như vậy chứ?" Bên đầu kia điện thoại truyền đến một tiếng cười hài hước, chú ý lắng nghe cảm thấy quen tai, "Giám đốc Lục" khóe miệng dâng lên một nụ cười, đoán chừng chính Đồng Lôi cũng không biết, cô cười rất tự nhiên.

Lục Tử Hiên mặc dù thoạt nhìn đang nghiêm túc lái xe, nhưng trên thực tế lại lắng tai nghe cô ấy điện thoại, là một người đàn ông, trong lòng không hiểu sao lại bực bội, anh không thích cảm giác bị cô xem nhẹ, nhìn cô cười đến vui vẻ như vậy, không khỏi nổi giận, cô tại sao có thể đối với một người đàn ông khác cười vui vẻ như vậy, chẳng lẽ không biết chồng của mình đang ở bên cạnh sao? (Ed: cũng biết mình là chồng người ta sao…haiz)

Đạp chân ga dưới chân, đột nhiên tăng tốc độ khiến Đồng Lôi bị sợ thiếu chút nữa vứt điện thoại đang cầm trong tay, lúc này cô mới nhớ tới, bên cạnh còn có một người ở đây?

"Giám đốc Lục, tôi còn có chuyện, cúp trước."

Cẩn thận cúp điện thoại, len lén nhìn anh một cái, anh tức giận sao? Tại sao phải tức giận? Chẳng lẽ bởi vì mình cùng người khác nói điện thoại không để mắt đến anh?

Không đúng, bất kỳ một người đàn ông bình thường nào đều không thể chịu được vợ của mình cùng người đàn ông khác không rõ ràng.

Hay anh ta tức giận bởi vì mặt mũi của mình.

Bình luận





Chi tiết truyện