Đồng Lôi đang khóc thút thít, tất cả đều trở thành bọt nước, nếu như trước kia cô còn ôm lấy ảo tưởng, giờ khắc này biến mất không thấy tăm hơi, đêm dài đằng đẵng cô không biết nên đi nơi nào, tình hình như vậy quá quen thuộc, đêm tân hôn đó, cũng có một cô gái, cũng thật giống mình chạy đi như vậy, nhưng tình cảnh lại không giống nhau.
Khi đó là khuất nhục, lần này lại là đau lòng.
"Lục Tử Hiên, cái tên khốn kiếp này!" Hung hăng đá đèn đường một cước, đèn đường lung lay có chút kháng cự, nhưng nội tâm cô vẫn còn không chết từng quyền từng quyền đánh vào phía trên: "Tại sao anh lại đối với tôi như vậy, tại sao, tại sao?" Có lẽ là đánh mệt, chán chường tuột xuống theo cột đèn.
Trong biệt thự, Lục Tử Hiên như pho tượng đứng ở đó, trong hơi thở như có như không bay đến mùi vị thanh đạm trên người Đồng Lôi, hình như một khi không để ý thì sẽ tiêu tán.
"Tử Hiên, em đỡ anh đi vào nghỉ ngơi." Cô cực kỳ hài lòng khi Đồng Lôi rời khỏi, khóe miệng Tô Mạt chứa đựng nụ cười, hiện tại tâm tình của cô thật tốt, không ngờ tình cảm của bọn họ không chịu nổi một đả kích như vậy.
Nhưng dưới chân Lục Tử Hiên tựa như mọc rể, thế nào cũng không chuyển động, hít thật sâu, muốn hít toàn bộ mùi vị đang tràn ngập trong không trung của cô gái kia vào người, không để cho nó tiêu tán đi.
"Tử Hiên, đi thôi!"
Lục Tử Hiên đẩy cái tay đang đỡ mình của cô ra, trong miệng tự lẩm bẩm: "Lôi Lôi. . . . . ." Mắt đột nhiên sáng lên, như chim ưng phát ra ánh sáng sắc bén, nhấc chân chạy ra ngoài.
Tô Mạt hơi sững sờ, tay nhanh chóng kéo anh, có chút uất ức nói: "Tử Hiên, anh đi đâu?"
Nhưng bây giờ anh đâu còn nghĩ được nhiều như vậy, giờ phút này trong lòng của anh chỉ có một ý tưởng, chỉ có một người, cho nên không có một chút dịu dàng, chỉ có không nhịn được, hất cánh tay đang ngăn mình lại ra, sải bước chạy ra ngoài.
Anh chưa bao giờ có loại sợ hãi này, nhìn bóng lưng cô biến mất, nghe hơi thở mỏng manh của cô dần biến mất trong không khí, mình giống như lọt vào một vực sâu bóng tối, bất lực như thế.
Lôi Lôi, không cần đi, không có em, ai sẽ giúp anh làm điểm tâm. . . . . .
Lôi Lôi, không cần đi, không có em, ai sẽ giúp anh pha nước tắm. . . . . .
Lôi Lôi. . . . . .
Trong lòng anh đang nổi điên kêu cái tên này, điên cuồng nghĩ tới cô, không biết lúc nào tâm tình của mình đã bắt đầu thay đổi theo cô, cô ấy vui mừng, anh cũng sẽ vui mừng theo, cô ấy đau lòng, anh cũng sẽ đau lòng.
Cô ấy đi, lần này cô ấy thật sự sẽ rời đi, sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt mình nữa.
Lòng của Lục Tử Hiên như bị xé rách, máu nhỏ từng giọt từng giọt, anh luôn cao ngạo lại nhếch nhác như vậy, mồ hôi chảy xuống má, sợi tóc chán chường dính vào trán.
Lôi Lôi, anh sai rồi.
Lôi Lôi, em trở lại đi, anh giải thích với em.
Lôi Lôi, tại sao em không cho anh cơ hội giải thích?
Nơi này không có xe taxi, cô cũng sẽ không đi quá xa , nhưng tại sao đuổi theo lâu như vậy cũng không nhìn thấy bóng dáng của cô, ánh mắt nhìn khắp mọi nơi, có thể đã xảy ra chuyện gì hay không, ý tưởng đột nhiên này làm cho anh âm thầm sợ hãi.
Chợt giống như là nghĩ tới điều gì, vội vả móc điện thoại di động từ trong túi ra.
Lúc này mới phát hiện, điện thoại di động căn bản cũng không mang theo trên người, mà là để ở trong xe, "Shit!", không nhịn được chửi nhỏ một tiếng, liền vội vàng xoay người chạy về phía biệt thự, hiện tại cô có thể đã rời khỏi nơi này.
Khi anh sắp vọt vào cửa, một tiếng rên nhỏ nhẹ truyền vào trong lỗ tai từ bên kia, Lục Tử Hiên cả kinh, đi tới theo bản năng.
Trái tim liền vui mừng, lông mày nhíu chặc liền giãn ra, bóng dáng dưới ánh đèn không phải của Đồng Lôi còn có thể là ai?
Ở dưới cột đèn, người này căn bản không có chú ý tới anh, chỉ vùi mình ở giữa hai chân mà phát tiết, hai ngày nay cô liên tiếp bị đả kích.
Tiếng khóc kia khiến tâm anh cũng muốn khóc, mỗi giọt lệ cũng rơi vào trong lòng của anh, tay nắm chặt hai bên người, chân dài cất bước, chỉ mấy bước, liền ôm cô vào trong ngực.
"Anh. . . . . ." Mắt đẹp trợn to, tại sao anh lại ở chỗ này, anh không phải nên ở bên vị Tô tiểu thư kia sao?
Nhìn bộ dạng của cô, Lục Tử Hiên lập tức biết cô đang suy nghĩ gì: "Lôi Lôi, Tiểu Mạt đối với anh mà nói chỉ là quá khứ, em là vợ của anh, chỉ có em mới có thể đi theo anh."
Anh nói rất chân thành, thật sao, Đồng Lôi chỉ hơi sững sờ, không nói gì, cô thật sự rất mệt mỏi, chỉ muốn mau sớm giải thoát, sau đó một mình yên lặng sống thật tốt một chút, mặc kệ hiện tại anh nói cái gì cô đều không muốn nghe.
"Lôi Lôi, em không thể tha thứ cho anh sao?" Lục Tử Hiên có một loại cảm giác tuyệt vọng.
Đồng Lôi lắc đầu một cái, dùng một giọng nói bình thản không thể bình thản hơn nữa nói: "Tôi mệt mỏi rồi, Lục Tử Hiên, chúng ta căn bản không thích hợp, ly hôn đi!"
Nhìn cô lắc đầu, Lục Tử Hiên rối rắm tâm lập tức tỉnh táo lại, nhưng lời nói phía sau của cô lại đẩy anh xuống địa ngục, vĩnh viễn không thoát thân được, không thể tinnhìn cô, cho là mình nghe lầm.
Ly hôn, tại sao cô có thể dễ dàng nói ra như thế?
"Không thể nào?" Anh hét lên, đôi tay giữ vai của cô thật chặt, trong thoáng chốc, Đồng Lôi cảm thấy anh muốn bóp nát vai của mình, chẳng lẽ đây không phải là hi vọng của anh sao?
Bình luận
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1