Lục Minh Hạo ngồi trên ghế sa lon vừa thưởng thức trà vừa len lén nhìn bóng dáng trong phòng bếp, cho tới bây giờ anh chưa từng thấy qua tiểu thư nhà giàu biết nấu cơm .
Biệt thự không hề thiếu đầu bếp, nhưng Lôi Lôi lại muốn tự mình nấu, Lục Minh Hạo không ngăn cản được cô, có lẽ cũng có chút lòng riêng, Tử Hiên nhất định đã thưởng thức qua thức ăn cô làm, anh cũng muốn nếm thử một chút.
"Có phải cảm thấy cô ấy rất tốt hay không?" An An vừa gặm quả táo, vừa nhìn theo ánh mắt của anh: "Thức ăn Lôi Lôi làm ăn rất ngon đấy, nhưng đáng tiếc, người khác không biết quý trọng mà thôi."
"Chậc chậc chậc!" Thấy bộ dạng giống như tham ăn của cô, Lục Minh Hạo thẳng thắn lắc đầu, chép chép miệng, kỳ quái nói: "Thật không biết cô tốt ở chỗ nào, Lôi Lôi lại có thể là chị em tốt với cô." Lúc nói chuyện mắt vẫn nhìn An An từ trên xuống dưới.
"Anh. . . . . ." An An tức giận, không ngờ cái cái tên Lục Minh Hạo này mở miệng lại lợi hại như vậy, ánh mắt chợt lóe, miệng nhếch lên: "Aiz, đáng tiếc, thật sự là đáng tiếc, ai sẽ nghĩ tới một Lục đại công tử tác phong nhanh nhẹn, nhưng thật ra là một người đàn ông độc miệng, cũng không biết có phải ánh mắt của người đời bị mù hay không nữa?"
"Cô. . . . . ."
"Được rồi, không biết hai người các người khi nào gặp mặt nhau mà có thể không ầm ĩ đây?" Đồng Lôi bưng món ăn cuối cùng lên bàn, nhìn Lục Minh Hạo ở trong phòng khách thở phì phì, chẳng biết tại sao lại đặc biệt đồng tình, rõ ràng là một công tử nhã nhặn, thật là khổ cho anh khi phải ở đây đấu đá với một cô gái.
"Chỉ cần anh ta không tranh cãi với tớ, tớ cũng sẽ không tranh cãi với anh ta." An An nhảy hai bước đến trước bàn ăn, vô cùng vội vàng cầm đôi đũa lên ăn.
"Ai muốn tranh cãi với cô!" Lục Minh Hạo bất mãn gầm nhẹ một tiếng.
Đồng Lôi bất đắc dĩ nhìn hai người bọn họ một cái, thật là không có cách nào với bọn họ.
Vốn tưởng rằng khi ăn cơm hai người bọn họ sẽ yên tĩnh một chút, đáng tiếc, đây chẳng qua là ý nghĩ xa vời, đôi đũa của hai người cũng chưa từng dừng tranh nhau, đối với lần này Đồng Lôi giả vờ như không thấy.
"Lôi Lôi, sao em không ăn thịt, đây!" Nói xong gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén của cô, Đồng Lôi ngẩng đầu liền thấy đôi mắt Lục Minh Hạo cười cười.
"Lôi Lôi, cậu quá gầy, ăn cá đi!" An An cũng không chịu yếu thế, gắp một miếng cá thả vào chén của cô.
Đột nhiên cảm thấy một mùi tanh xông vào mũi, trong dạ dày cuồn cuộn, không nhịn được nôn ọe, đây cũng không phải là lần đầu tiên, chỉ là lần này càng thêm rõ ràng mà thôi.
"Lôi Lôi, cậu không sao chứ? Có muốn đi bác sĩ không?" Nhìn cô không thoải mái, bọn An An liền dừng tranh cãi, chạy tới bên cạnh, vội vã cuống cuồng nhìn cô chằm chằm.
"Các người rốt cuộc không cãi nhau nữa à?" Đồng Lôi ngồi thẳng người, khóe miệng khẽ nhếch lên.
An An vừa gõ một cái lên trán cô, vừa khiển trách: "Tốt lắm, tiểu nha đầu nhà ngươi, dám trêu chọc tớ."
Thấy bộ dạng của cô như trút được gánh nặng, Đồng Lôi nhẹ nhàng cười.
"Lôi Lôi, em thật sự không sao chứ?" Lục Minh Hạo căng thẳng nhìn mặt của cô nói.
Đồng Lôi lắc đầu: "Anh hai, em thật sựkhông có việc gì, không phải nói nơi này có suối nước nóng sao? Chúng ta ăn cơm xong thì đi thôi." Không muốn làm cho bọn họ lo lắng, liền thay đổi đề tài.
Ăn cơm nước xong, cũng không dọn dẹp chén đũa, An An liền kéo Đồng Lôi đi chuẩn bị.
Suối nước nóng ở đây, có nam nữ cùng tắm, cũng có tách ra phòng đơn, lúc này Đồng Lôi và An An đang hưởng thụ trong phòng đơn!
"Cảm giác này thật tốt!" An An ngước đầu, gương mặt hài lòng, còn nói người làm chuẩn bị trà nóng ở trên ghế mây bên cạnh, lúc này Đồng Lôi cũng quấn khăn tắm đi ra từ phòng thay quần áo, vừa đúng lúc nghe được cô lầm bầm, hơi cười cười.
"An An trước kia khi tắm suối nước nóng sao không phát hiện cậu lại vui vẻ như vậy?" Họ đi tắm suối nước cũng đã nhiều lần, nhưng chưa lần nào cô nhìn thấy bộ dạng hưởng thụ như bây giờ của cô ấy.
An An cầm một ly trà nóng, vừa thưởng thức vừa lắc lư đầu: "Có lẽ đã lâu rồi không có ngâm nước, hơn nữa gần đây tương đối mệt mỏi, Đồng thị xảy ra nhiều chuyện như vậy, cái tên Lục Tử Hiên đó thật đáng giận, hại tớ mệt như vậy. . . . . ." Quá mức kích động, thế nhưng không lựa lời mà nói, khi ý thức được mình đang nói cái gì, liền che miệng lại, thật muốn cắn đầu lưỡi của mình.
Là do cô làm hại, Đồng Lôi cười khổ trong lòng?
"Tớ không phải có ý này, Lục Tử Hiên không có hại tớ, ai da, tớ lại đang nói cái gì chứ?" Vỗ vỗ miệng của mình, lo lắng nhìn Đồng Lôi.
"Không sao đâu An An!"
Toàn thân chìm đắm trong dòng nước ấm, vừa rồi mới nín thở, hình như trong lòng đã tốt hơn nhiều, cũng không biết có phải gần đây quá mệt mỏi hay không, trước mắt đột nhiên tối sầm, cả người lập tức té xuống.
"An An. . . . . ." Chỉ kịp gọi một tiếng.
An An đang đưa lưng về phía cô, nghe cô gọi mình, nhanh chóng quay đầu, đã không thấy bóng dáng của Đồng Lôi, chỉ thấy từng đợt sóng lớn trên mặt nước.
"Lôi Lôi. . . . . ." Không dám tin kêu một tiếng, An An bơi thật nhanh tới.
Nâng Đồng Lôi đang co quắp dưới đáy hồ lên, nhưng bởi vì không có sức, An An căn bản không cách nào ôm cô ra, cô biết Lục Minh Hạo đang ở phòng sát vách, liền cất giọng la to:
"Lục Minh Hạo. . . . . ."
Vừa nghe thấy tiếng la của cô, Lục Minh Hạo cũng không quản cái gì là nam nữ thụ thụ bất thân, lập tức đẩy cửa ra chạy vội vào.
"Cô ấy té xỉu, mau gọi điện thoại cho bác sĩ!" Lục Minh Hạo khẽ quát một tiếng, ôm lấy Đồng Lôi đang hôn mê đi ra ngoài, còn An An thì vội vàng hấp tấp chạy đi gọi điện thoại.
Đang tắm suối nước nóng thật tốt, lại không nghĩ Đồng Lôi sẽ té xỉu, An An cũng lần đầu tiên thấy cô như vậy, từ trước đến nay chưa từng có, nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ những thứ này, chỉ hi vọng cô ấy không gặp chuyện gì xấu.
Lục Minh Hạo âm thầm gấp gáp, sao Lôi Lôi còn chưa tỉnh, chân mày hơi nhíu lại, nhìn thấy bác sĩ đang dọn dẹp dụng cụ, lập tức nắm áo bác sĩ hỏi: "Sao rồi? Sao tự nhiên lại té xỉu?"
An An cũng tràn đầy hi vọng nhìn bác sĩ, trong lòng cầu nguyện, ngàn vạn lần không thể có chuyện gì?
"À, vị tiểu thư này chỉ hơi thiếu máu, hơn nữa đang mang thai, cho nên mới té xỉu, không có chuyện gì lớn, chỉ là sau này không nên quá mệt nhọc." Bác sĩ đơn giản nói qua tình hình, nhưng hai người bên cạnh đã sớm hóa đá.
"Mang thai, ông nói cô ấy mang thai?" Sửng sốt hồi lâu, An An mới phản ứng được, trên mặt không che giấu được vui sướng, kích động không ngừng lắc lắc cánh tay của bác sĩ.
Bác sĩ cau mày, đây là tình huống gì, người đàn ông bên cạnh nhìn qua giống như không vui, ngược lại cô gái này lại vui mừng giống như chính mình mang thai, thôi, những thứ này không có quan hệ gì với ông, tiếp tục nói: "Cô ấy mang thai đã hai tháng."
Lục Minh Hạo đã không còn nghe được lời của bác sĩ, cặp mắt quét qua cái bụng bằng phẳng của Đồng Lôi, tại sao có thể như vậy, xem ra, về sau anh đã không còn cơ hội rồi . . . . .
Bình luận
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1