Sắc trời đã tối hoàn toàn, trên tầng cao nhất của tập đoàn Lục thị, xuyên qua cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao, Lục Tử Hiên đứng trước cửa sổ, đôi tay cắm vào túi quần.
Dưới chân là đường phố qua lại không dứt, lấy ra cái hộp giấu ở trong túi đã lâu, bên trong là một cặp nhẫn "Tình yêu vĩnh cữu" phát ra ánh sáng lấp lánh, kết hôn đã lâu như vậy, hình như anh chưa trao nhẫn cho cô, cho nên cố ý cho người thiết kế, nhưng những chuyện xảy ra trong thời gian vừa qua đã cắt ngang kế hoạch của anh.
"Tử Hiên. . . . . ." Âm thanh mềm mại vang lên, Lục Tử Hiên cũng không quay đầu lại, một đôi tay đã vòng qua từ phía sau ôm thật chặt hông của anh.
"Anh biết không? Mấy ngày nay, không lúc nào là em không nhớ đến anh!" Dán thật chặt vào cái lưng to lớn của anh, Tô Mạt nồng nàn đưa tình nói.
Lục Tử Hiên cười nhạo trong lòng, đẩy cánh tay của cô đang vòng quanh eo mình ra.
"Tiểu Mạt, không nên nói nữa, chúng ta đã không thể nào, ngay lúc em rời đi, chúng ta đã không thể nào nữa."
Tô Mạt vội vàng di chuyển tới trước mặt của anh: "Tử Hiên, Tử Hiên, không phải vậy, chuyện không phải như vậy, em chưa từng nghĩ tới sẽ buông tay anh, em vẫn luôn yêu anh, trước kia chúng ta hạnh phúc như vậy, những thứ này chẳng lẽ anh đều quên sao? Hơn nữa bây giờ em cũng đã trở về!"
"Trở về? Vậy sao bây giờ em mới trở về? Tại sao không trở về sớm một chút. . . . . ." Lục Tử Hiên rất kích động, nắm chặc bả vai của cô: "Bây giờ trở về còn có tác dụng sao? Đang lúc anh muốn quên em thì em trở về còn có ý nghĩa gì?"
"Không phải, Tử Hiên không phải, em yêu anh như thế, sao anh có thể quên em, anh đang trách em sao? Có phải chứng tỏ anh vẫn còn thích em không?" Tô Mạt mạnh miệng cãi lý, liền ôm lấy anh, gương mặt xinh đẹp nở nụ cười nhỏ.
"Tiểu Mạt. . . . . ."
"Tử Hiên, em biết rõ anh nhất định vẫn yêu em, nếu không sao anh biết em sẽ quay về, còn muốn sắp xếp cho em làm ở Lục thị, đây đều là biểu hiện anh yêu em." Tô mạt không buông tha bất kỳ cơ hội nào, ra sức giải thích.
Lục Tử Hiên lắc đầu một cái: "Tiểu Mạt, ở trong lòng anh vĩnh viễn đều có vị trí cho em, nhưng không liên quan đến tình yêu, trước kia anh yêu em như thế, vì em anh có thể buông tha tất cả." Nhìn vào mắt của cô tiếp tục nói: "Anh cho là anh sẽ cùng em hạnh phúc cả một đời, quả thật anh cũng đã tính toán xong mọi thứ để cùng em sống qua một đời, nhưng ngay lúc đó em lại rời khỏi anh, em biết không, em ở trong lòng anh lưu lại một vết thương rất sâu!" Tay Lục Tử Hiên khẽ run, vết thương đã kết vảy nay lại lần nữa bị xé ra: "Anh cho là cả đời cũng sẽ không yêu ai nữa, cho đến khi Lôi Lôi xuất hiện, cô ấy giống như máu hòa vào trong cơ thể của anh, đây là cảm giác mà từ trước đến nay anh chưa từng cảm thấy!"
"Không thể nào, đó không phải là yêu, anh chỉ là quá cô đơn. . . . . ." Tô Mạt căn bản không cách nào tiếp nhận lý do như vậy.
"Tiểu Mạt. . . . . ." Lông mày nhíu lại thật chặt: "Thấy cô ấy vui vẻ anh cũng vui lây, thấy cô ấy đau lòng anh cũng sẽ đau lòng, không nhìn thấy cô ấy anh sẽ nhớ cô ấy, mỗi ngày đều không muốn rời khỏi cô ấy, loại cảm giác này em vĩnh viễn sẽ không hiểu, em biết không?"
"Tử Hiên, không phải như vậy, anh căn bản không thương cô ta, anh chỉ nhất thời bị ma quỷ mê hoặc mà thôi!" Tô Mạt ngẩn ra, dựa sát thân thể vào trong ngực của anh.
"Tiểu Mạt, đừng như vậy!" Lục Tử Hiên nhíu chặt chân mày, cánh tay anh lại muốn đẩy bả vai của cô ra.
Đột nhiên một đống đồ rớt xuống từ trên người Tô Mạt, Lục Tử Hiên nhất thời ngẩn người ở đó, bởi vì bóng dáng trong những tấm hình kia anh hết sức quen thuộc, cô lại có thể vùi ở trong ngực Lục Minh Hạo, hơn nữa tư thế của bọn họ rất mập mờ.
Tô Mạt hài lòng nhìn lửa giận bốc lên trong mắt anh, lại tiếp tục thêm dầu thêm mỡ.
"Cô ấy căn bản không yêu anh, không có anh cô ấy cũng có thể sống rất tốt, nếu không một người đã lâu không về nhà, sao cô ấy lại không gọi một cuộc điện thoại nào?"
"Tôi thật sự là ngu ngốc, ha ha!" Tùy ý ném đồ trong túi ra ngoài.
"Tử Hiên, anh phải biết trên đời này không có ai yêu anh hơn so với em!" Biết bây giờ oán hận của anh đối với Đồng Lôi đã rất sâu, cho nên Tô Mạt tăng cường biểu đạt lập trường của mình.
"Cút ra ngoài. . . . . ." Hiện tại cái gì anh cũng không muốn nghe? Nhìn thấy mục đích của mình đã đạt được, Tô Mạt lặng lẽ rời khỏi phòng làm việc.
Trong khu du lịch.
Đồng Lôi yên tĩnh nằm ở trên giường, đón nhận tin tức bất ngờ này, đôi tay nhẹ nhàng xoa xoa bụng, nơi này đang có một sinh mệnh nhỏ đang dần lớn lên.
An An vui mừng nhảy lên nhảy xuống trước mặt Đồng Lôi, chợt cầm cánh tay Đồng Lôi: "Lôi Lôi, cậu được làm mẹ, tớ được làm dì rồi, thật là vui quá!"
"An An, đứa bé này tới không đúng lúc."
Đồng Lôi căn bản không hiểu sao cô ấy lại vui mừng, dù sao quan hệ giữa cô và Lục Tử Hiên cũng có chút phức tạp.
Bình luận
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1