chương 79/ 115

Editor: heisall

Việc Đồng Lôi bỏ đi là đả kích rất lớn đối với mọi người, đặc biệt là Lý Cẩm khi nghe nói con dâu bà bỏ đi, thật rất muốn đánh chết đứa con trai kia.

Vợ chồng Đồng thị qua một đêm càng già thêm rất nhiều, bởi vì con gái bọn họ mới vừa sinh non lại một mình chạy ra ngoài, làm sao bọn họ có thể không lo lắng cho được, ngộ nhỡ thân thể có chuyện gì nguy hiểm, bảo bọn họ sau này phải sống thế nào?

Hai nhà Đồng Lục cũng yên lặng ở trong đau khổ, hình như trừ người kia, kể từ khi tỉnh lại, vẫn giống như không có chuyện gì xảy ra, làm việc như cũ, ăn cơm như cũ, trên người của anh không thấy được bất kỳ hơi thở đau thương nào.

Lý Cẩm nhiều lần khuyên anh trở về nhà lớn, nhưng làm sao anh cũng không nghe lời, tuy nói vẫn tức giận việc anh ép Đồng Lôi ra đi, nhưng dù sao anh cũng là miếng thịt trên người bà rớt xuống, bà lo lắng anh sẽ không chịu nổi, mặc dù bình thường xem ra không có việc gì, nhưng bà là mẹ anh, làm sao không biết anh đang nghĩ cái gì? Chỉ vì căn nhà kia có hơi thở của Đồng Lôi mà thôi!

Bóng đêm dày đặc.

Lục Tử Hiên kéo thân thể mệt mỏi trở lại biệt thự, nhìn căn phòng trống rỗng, tim bất giác co rút đau đớn, nếu như cô vẫn còn đây, lúc này nhất định sẽ làm xong thức ăn ở nhà chờ anh, mà cô, trong khi anh đang ăn cơm, sẽ tỉ mỉ chuẩn bị xong nước tắm giúp anh, để anh có thể thoải mái rửa sạch một thân bụi bặm mệt mỏi.

Nhưng cũng đã không còn nữa.

Một mình cô đơn đi vào phòng tắm, rõ ràng là dòng nước ấm áp, thế nhưng anh lại cảm thấy lạnh lẽo thấu xương, đôi tay nắm chặt hai bên người, trên mặt chảy xuống không biết là nước hay là nước mắt?

Kể từ sau khi Lôi Lôi đi, anh vẫn ngủ ở căn phòng của cô, bởi vì nơi này tất cả đều còn lưu lại hơi thở của cô, chăn của cô, gối của cô, quần áo của cô, lược của cô, còn có tấm hình của cô, nhìn khung hình cười không chút kiêng dè nào của cô làm tim của anh đau hơn.

Tấm hình này là anh tìm thấy ở Đồng gia, khi anh nhìn thấy đã rất thích, trong hình cô cười vui vẻ như vậy, Đồng mẹ nói cho anh biết đây là lúc cô du học ở Mĩ, khi đó cô còn chưa gặp anh, chính anh đã cướp đi sinh mạng của cô, anh nói thật lâu Đồng mẹ mới đồng ý cho anh tấm hình, chỉ vì anh phát hiện trên người của mình ngay cả một tấm hình của cô cũng không có.

Lẳng lặng nằm ở trên giường, vuốt vị trí vắng vẻ lạnh lẽo bên cạnh, chưa bao giờ lại cảm thấy cái giường này lớn như vậy, mỗi buổi tối mặc dù nhắm mắt lại nhưng làm thế nào cũng đều không ngủ được, thỉnh thoảng khi rạng sáng ôm hình của cô mới ngủ được.

Anh không phải không nghĩ tới đi tìm cô, nhưng cô đã từng nói giữa bọn họ thiếu hụt sự tin tưởng, nếu vậy thì hãy để anh mang lại sự tin tưởng cho cô!

Tô Mạt biết rõ chuyện Đồng Lôi rời đi, mới đầu cô ta thật sự rất vui vẻ, bởi vì về sau không còn người có thể ngăn cản cô ta, nhưng trong khoảng thời gian này Lục Tử Hiên hình như đặc biệt vội vàng, căn bản đều làm như không thấy cô, lòng của cô dần dần luống cuống, điều này ngoài dự đoán của cô.

Không nghĩ tới sáng sớm hôm nay, trợ lý của anh sẽ tới nói với cô rằng anh muốn gặp cô.

Ở trong phòng trang điểm lại khuôn mặt thật tốt một chút, khi đã xác định không có vấn đề gì, mới đi tới phòng làm việc của tổng giám đốc.

Lục Tử Hiên ngồi trước bàn làm việc, trước mặt là tài liệu mà trợ lý đưa cho anh vào buổi sáng, anh khẽ cúi đầu, ngón tay thon dài thỉnh thoảng gõ mặt bàn.

Chợt, ngừng lại, ánh mắt không có dấu hiệu nào rơi vào trong tấm hình trước mặt.

Ngón tay không ngừng vuốt ve, trên mặt không tự chủ nở nụ cười nhàn nhạt, dịu dàng khiến người khác nói không ra lời: "Nhanh thôi, rất nhanh sẽ được nhìn thấy em thôi!"

"Tử Hiên. . . . . . !" Tô Mạt có chút si mê đứng ở cửa sững sờ, cô mới vừa nhìn thấy cái gì ——

Lục Tử Hiên cười!

Rốt cuộc có chuyện gì vui vẻ như vậy, mắt nhìn vào tấm hình trên tay anh, là cô ấy, cô gái đó giống như âm hồn bất tán đuổi hoài không đi, trong lòng Tô Mạt bởi vì ghen tỵ mà bắt đầu nổi lên chua xót.

"A, em tới rồi, ngồi đi!" Lục Tử Hiên thấy Tô Mạt đứng trước mặt, chân mày không khỏi nhíu lại, đưa một phần tài liệu tới trước mặt cô: "Những thứ này chắc đã đủ cho em sống cả đời!"

Tô Mạt không chịu được nữa, khẽ cắn răng tức giận nói: "Lục Tử Hiên, anh có ý gì?" Gương mặt xinh đẹp bởi vì nổi giận mà vặn vẹo, anh có ý gì, anh muốn cô rời đi, anh dùng chút tiền này liền muốn đuổi cô đi, không, cô không cần, chừng này còn thiếu rất nhiều. . . . .

"Tôi có ý gì, chẳng lẽ cô không biết sao? Có một số việc đừng tưởng rằng có thể làm mà thần không biết quỷ không hay?" Lục Tử Hiên khinh thường hừ lạnh cô một tiếng, anh thật không thể nào tưởng tượng được, anh đã từng yêu một cô gái như vậy.

Không thể nào, chỗ nào xảy ra sai sót, chắc chắn không, nghĩ tới đây Tô Mạt hất cằm lên, cao ngạo phản bác: "Em không biết anh đang nói gì?"

"Tôi vốn muốn giải quyết tốt chuyện này!" Lục Tử Hiên bất đắc dĩ lắc đầu: "Có lẽ những thứ này cũng không xa lạ gì với cô!" Đặt phần còn lại của túi giấy trước mặt cô.

Tô Mạt nghi ngờ cầm lên, nhưng khi cô mở tài liệu ra, lập tức ngây người, động tác trong tay càng lúc càng nhanh theo từng tờ giấy, cuối cùng lại run rẩy. . . . . .

"Tại sao có thể như vậy, tôi rõ ràng. . . . . ."

Bình luận





Chi tiết truyện