chương 68/ 115

Kể từ khi Lục Tử Hiên dùng Đồng thị uy hiếp cô, trong lòng cô có lẽ vẫn còn hận anh, tuy nhiên nó đã bị tình yêu sâu đậm che giấu đi, ngày đó thấy anh dẫn Tô Mạt xuất hiện trước mặt mình, lòng của cô thật không thoải mái.

Một mình đứng trên cầu vượt, nhìn xe dưới chân qua lại trên đường phố, tâm tình không khỏi rối rắm.

"Lôi Lôi!" Âm thanh quen thuộc vang lên từ sau người.

Đồng Lôi xoay người: "Anh hai. . . . . ." Lục Minh Hạo thế nhưng lại đứng ở sau lưng cô, gương mặt lo lắng nhìn cô.

"Sao anh hai lại ở chỗ này?" Đồng Lôi có chút nghi ngờ, lúc này, sao anh lại ở chỗ này, sao anh biết mình ở nơi này?

Cô không biết, mấy ngày nay Lục Minh Hạo vẫn chú ý đến cô, anh lo lắng cho cô, đặc biệt là sau lần Tô Mạt xuất hiện tại nhà lớn: "Gần đây có khỏe không? Nhìn em lại gầy thành ra như vậy rồi? Gần đây ăn không ngon miệng sao?" Bất tri bất giác đưa tay lau trên gò má làm mình đau lòng.

Đối mặt với Lục Minh Hạo như vậy, Đồng Lôi đột nhiên cảm thấy có chút áy náy, cũng không có né tránh bàn tay của anh, trước mắt hiện ra một mảnh sương mù: "Anh hai, đừng như vậy?"

Cuối cùng Đồng Lôi ngồi xe của Lục Minh Hạo trở về, bởi vì đi dạo một ngày, không hay biết ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại, trời đã tối đen, cô đang ngồi ở bên trong xe ngủ thiếp đi, trên người đang đắp một cái áo khoác, mà Lục Minh Hạo đang dựa vào sườn xe, bên chân tàn thuốc đã rơi đầy đất.

Đồng Lôi nhíu nhíu mày, đẩy cửa xuống xe, ban đêm đầu thu, gió đêm mang theo hơi lạnh nhè nhẹ, lấy áo khoác trên người xuống, đi tới.

"Anh hai, cảm ơn anh!" Cầm áo đưa lên.

Khi Đồng Lôi cầm áo đưa tới, cánh tay của anh chợt duỗi ra một cái ôm cô vào trong ngực.

"Anh hai. . . . . ." Đồng Lôi tuyệt đối không ngờ anh sẽ có hành động như vậy, có chút kháng cự, đôi tay chống đỡ trước ngực anh.

"Để cho anh ôm một lát!" Âm thanh dịu dàng vang lên ở bên tai, chẳng biết tại sao cánh tay đang chống trước ngực anh lại chậm rãi rũ xuống, mặc cho anh lẳng lặng ôm mình.

Chuyện ra ngoài du lịch giải sầu là do Lục Minh Hạo an bài, Đồng Lôi thậm chí không biết anh liên lạc với An An lúc nào, quả thật bây giờ có lẽ cô nên buông lỏng một lần.

Xe đang chạy thật nhanh trên đường cao tốc, Đồng Lôi mở rộng cửa sổ xe ra, gió lạnh thổi mạnh vào cửa, nổi đau trong lòng lập tức bị thổi tan rất nhiều, lẳng lặng tựa vào trên ghế ngồi, vẻ mặt nghi hoặc nhìn An An đang nghiêm túc lái xe.

"An An sao vậy, không phải quan hệ giữa cậu và anh hai không tốt hay sao?"

Nói ra cô cũng cảm thấy rất kỳ quái, trong ấn tượng của cô, anh hai vẫn luôn ôn tồn nho nhã, sao lại xung đột với An An, hai người này căn bản vừa thấy mặt đã sừng cồ, giống như kiếp trước là kẻ thù không bằng.

An An nhìn gương chiếu hậu, một chiếc xe thể thao đang gắt gao đi theo phía sau xe của cô, đáy mắt xẹt qua một tia sáng không dễ dàng phát hiện, dơ một tay đập vào trán Đồng Lôi, làm cô kêu đau một hồi.

"A, An An, sao cậu lại đánh tớ?"

"Bởi vì cậu đáng đánh, còn không phải là sợ anh ta bắt nạt cậu, nếu không phải là cậu, tớ sẽ tới sao?" Bộ dạng của An An giống như gặp phải đại dịch, lại bắt gặp bộ dạng cười nhạo, liền cắn răng nghiến lợi nhìn cô, tâm tình Đồng Lôi tốt hơn rất nhiều.

"Dạ dạ dạ, cám ơn An An đại tiểu thư của tôi, toàn bộ an toàn của tiểu nữ đều dựa vào một mình tiểu thư." Thở dài cung kính, thấy thế nào cũng giống như chân chó*?
*Chân chó: ý chỉ hành động nịnh bợ.

"Đừng, nhìn cậu niềm nở như vậy, cảm giác không có chuyện tốt?"

An An run run một hồi, chỉ thấy nhiều ngày nay rốt cuộc cô cũng lộ ra nụ cười, không khỏi an tâm.

Xe dừng trước một biệt thự trong khu du lịch của Lục thị, Đồng Lôi vừa xuống xe liền bị cảnh thiên nhiên nơi này hấp dẫn, cuộc sống ở thành phố A rất ít khi có thể nhìn thấy một nơi thiên nhiên thuần túy như vậy, hít một hơi thật sâu, hình như liền cảm thấy không khí mới mẽ rất nhiều.

"Thích nơi này sao?" Gương mặt Lục Minh Hạo dịu dàng nhìn cô, nụ cười của cô vẫn rực rỡ như vậy, làm cho anh nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy cô ở nhà lớn, ngay lúc đó cô cũng dùng bộ dạng này nhìn nhà lớn.

"Ừ!" Gật đầu một cái, nơi này thật sự rất thoải mái. Cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều giãn ra.

Yên lặng đứng nhìn hai người trước mặt, chợt có một loại cảm giác không thoải mái, loại cảm giác này khiến cô cảm thấy rất lo lắng.

Bỏ qua cảm giác khác thường trong lòng, có thể thấy Lôi Lôi vui vẻ, đã rất tốt rồi, một tay khoác lên bả vai Lục Minh Hạo, ráng sức nhấn tay: "Oa, tiểu tử, có một nơi tốt như thế này sao bây giờ mới nói?"

Đồng Lôi khẽ mỉm cười, có bọn họ thật tốt.

Lục Minh Hạo nhún nhún vai, không để ý đến cô, liền dẫn Đồng Lôi đi vào.

"Này, lời của tôi nói chẳng lẽ anh không có nghe sao?" An An cực kỳ tức giận dậm chân về phía bóng dáng đang đi thẳng.

Lục Minh Hạo trợn mắt nhìn thẳng, ban đầu sao lại mang cô tới đây? Thật là thất sách mà?

"Ha ha, anh hai, anh đắc tội An An lúc nào vậy? Sao cô ấy vừa thấy anh giống như nhìn thấy kẻ thù?"

"Em còn cười, anh thật sự vô cùng kỳ quái, lấy cá tính của em sao lại là chị em tốt của cô ấy, điểm này anh vô cùng hoài nghi?" Lục Minh Hạo liếc mắt nhìn gương mặt An An đen lại ở sau lưng, có chút nhạo báng nói.

"An An rất tốt!" Mặt Đồng Lôi phớt tỉnh nói xong: "Chỉ cần ở gần nhau lâu sẽ phát hiện ra điểm tốt của cô ấy."

"Thôi đi, anh còn muốn sống lâu thêm hai năm đấy?" Lục Minh Hạo vội vàng lắc đầu một cái, muốn anh sống chung với cô gái này, anh tình nguyện đi tìm chết tốt hơn.

"Chuyện này kinh khủng như vậy sao? Nếu vậy? Sao anh lại để cho cô ấy đến đây?" Đồng Lôi hỏi.

"Còn không phải là sợ em không đến sao?" Không chút suy nghĩ liền thốt lên, lời vừa ra khỏi miệng đã cảm thấy có cái gì không đúng, len lén liếc mắt nhìn Đồng Lôi.

An An không cam lòng bị để lại sau lưng, bước một bước dài xông lên, ghé vào hai người bên cạnh: "Các người đang lặng lẽ nói cái gì, có phải nói xấu sau lưng tôi hay không hả?"

"Ha ha. . . . . ." Lục Minh Hạo khẽ cười một tiếng, khinh thường nhìn cô: "Cô cho rằng cô là ai? Tôi mới không có hứng thú nói xấu về cô đấy?"

"Anh. . . . . ."

"Được rồi, hai người các người, bây giờ không phải nên đi vào hay sao?" Đồng Lôi nhìn bộ dạng muốn bùng nổ của hai người bọn họ, lập tức giải vây.

Lục Minh Hạo sửng sốt một chút, lúc này mới phát hiện ra bọn họ vẫn còn đứng ở trước cửa biệt thự, ngẩng đầu lên, nói với An An: "Không chấp nhặt với cô."

"Hừ!" An An cũng hất mặt không để ý tới anh.

Đồng Lôi bất đắc dĩ, hai người kia thật đúng là một đôi dở hơi.

Bình luận





Chi tiết truyện