Hắn cười vẫy tay với Lâm Khả Nhi, nhẹ nhàng nhảy xuống đến trước mặt cô."Phí Phí", Lâm Khả Nhi giống như được gặp người thân, nén lệ nhào vào lòng Lý Tư Đặc.Bên cửa sổ sát đất trên lầu hai của Đường trạch cách đó không xa, một người đàn ông anh tuấn lạnh lùng đang đứng nhìn, chứng kiến Lý Tư Đặc và Lâm Khả Nhi ôm nhau, anh ảo não kéo rèm lại, không muốn nhìn cảnh bên ngoài.Trở lại bàn làm việc, Đường Chá day day trán, buồn bực gọi điện thoại: "Thực hiện bước thứ ba của kế hoạch, tôi phải chắc chắn Bắc Dã Thương không còn đường lui".Cúp điện thoại, Đường Chá ngửa đầu tựa vào ghế trầm mặc, mắt nhắm lại, đôi lông mày vốn nhăn tít không buông lỏng, ngược lại còn nhíu chặt hơn."A! Chuyện gì thế này? Mới có hai ngày không gặp mà tiểu mỹ nhân đã tin tưởng Lý Tư Đặc ca ca thế này sao? Xem ra sau này anh phải trói em ở bên cạnh, đỡ cho em không nhìn thấy anh lại rơi nước mắt", Lý Tư Đặc nở nụ cười tự đại, xấu xa trêu tức cô."Ai nhớ ngươi? Đừng có kiêu căng!", Lâm Khả Nhi nghe Lý Tư Đặc nói xong không nhịn được trợn mắt lên, hung hăng đấm vào lồng ngực mạnh mẽ của hắn, khiến hắn kêu lên một tiếng đau đớn."Ôi! Tiểu mỹ nhân thật độc ác!", Lý Tư Đặc ôm lấy ngực, khoa trương hét lớn."Đau lắm sao?", Lâm Khả Nhi áp sát vào khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, cười xấu xa hỏi."Đương nhiên là đau lắm! Tiểu mỹ nhân phải xoa bóp cho Lý Tư Đặc ca ca chứ?" "Được rồi! Để Khả Nhi mát-xa cho ngươi", Lâm Khả Nhi nhẹ nhàng đặt tay lên ngực Lý Tư Đặc, thừa lúc hắn không đề phòng hung hăng cấu thật mạnh lên lồng ngực rắn chắc, khiến Lý Tư Đặc hét lên như heo bị chọc tiết."Tiểu mỹ nhân, em giỏi lắm!", Lý Tư Đặc bất mãn nhăn nhó, bộ dáng giống như một chú chó nhỏ bị vứt bỏ nhìn Lâm Khả Nhi.Nhìn nét mặt chẳng ăn nhập gì với bộ quần áo phi công Lý Tư Đặc đang mặc, tâm trạng tồi tệ của Lâm Khả Nhi cũng khá hơn, cô cười rộ lên một tiếng."Tiểu mỹ nhân, có tâm sự gì vậy?", Lý Tư Đặc ôm eo Lâm Khả Nhi, lấy khăn tay lau nước mắt còn vương trên gương mặt nhỏ nhắn.Lâm Khả Nhi ở trong lòng Lý Tư Đặc lắc đầu, ra lệnh cho hắn: "Phí Phí, có trò gì vui không? ngươi mau dẫn ta đi giải sầu nào"."Tuân lệnh! Lời nói của tiểu mỹ nhân là thánh chỉ đối với Lý Tư Đặc ca ca!", Lý Tư Đặc kéo tay Lâm Khả Nhi đến bên máy bay trực thăng.Bước lên máy bay trực thăng, Lý Tư Đặc cho phi công ngồi sang một bên, cười nói với Lâm Khả Nhi: "Tiểu mỹ nhân, chuẩn bị xong chưa, Lý Tư Đặc ca ca sẽ cho em thưởng thức cái gì mới gọi là mạo hiểm".Nói xong, hắn thuần thục điều khiển máy bay trực thăng bay lên.Trên độ ấy ngàn mét, hắn bắt đầu biểu diễn các đủ các thể loại, một lúc giống như bị trúng đạn, lao nhanh xuống mặt dất, đến lúc gần rơi xuống lại nhanh chóng bay lên; một lúc lại ngừng lại giữa không trung, liên tục quay tròn giống như say rượu.Lâm Khả Nhi hưng phấn cùng kích động không ngừng thét chói tai: "Phí Phí, ngươi giỏi quá!"."Chơi vui không?", thấy Lâm Khả Nhi kích động thét chói tai, Lý Tư Đặc đắc ý quay đầu, khuôn mặt sáng lạn tươi cười nhìn cô."Vui lắm! Ta cũng muốn lái!", Lâm Khả Nhi đứng dậy đi đến bên cạnh Lý Tư Đặc, bá đạo nói.Lý Tư Đặc nghe xong, sắc mặt trở nên tái mét, hắn vội vã lắc đầu: "Tiểu tổ tông của tôi, em tha cho tôi đi, tôi còn chưa muốn chết".Lâm Khả Nhi đứng chống nạnh, trừng trừng nhìn Lý Tư Đặc, giận dữ nói: "Ai nói muốn ngươi chết? Tránh ra? Nhường tay lái cho ta!"."Em biết lái không?", Lý Tư Đặc nghi hoặc nhìn Lâm Khả Nhi."Hai ta giờ cùng một chỗ, ta không sợ, ngươi sợ cái gì?", Lâm Khả Nhi bất mãn trợn mắt lên, túm Lý Tư Đặc đẩy ra ghế lái phụ.Nhìn Lâm Khả Nhi cầm cần điều khiển, Lý Tư Đặc toát mồ hôi lạnh: "Tiểu mỹ nhân, anh là hy vọng của cả Tây Ban Nha đấy, em ngàn vạn lần phải cẩn thận! Nhớ đấy! Nhớ đấy!"."Hy vọng của cả Tây Ban Nha? Nếu chúng ta oanh oanh liệt liệt rơi máy bay thì ngươi vĩnh viễn được lưu vào sử sách á. Lâm Khả Nhi ta cũng được thụ hưởng chút tôn quý của hoàng thất", Lâm Khả Nhi cười quỷ dị, lái máy bay bay lên cao.Lý Tư Đặc lo lắng nhắm mắt lại, lo sợ Lâm Khả Nhi mất điều khiển khiến máy bay rơi xuống biển.Lâm Khả Nhi cười xấu xa, đột nhiên chiếc máy bay run rẩy, chuyển động không bình thường, Lý Tư Đặc sợ tới mức hai mắt trợn ngược cả lên, nghẹt thở nói: "Tiểu mỹ nhân, em muốn để anh vĩnh viễn lưu vào sử sách thật sao?".Lâm Khả Nhi cười vui vẻ, hai tay cô kín đáo thao tác một cái khiến mọi thứ trở lại bình thường. Chiếc máy bay đang rung lên cũng đứng yên.Lâm Khả Nhi đột nhiên nghiêm mặt điều khiển máy bay, chỉ thấy chiếc máy bay nghiêng một bên bay vút lên, kỹ thuật thuần thục khiến Lý Tư Đặc kinh ngạc mở to mắt."Tiểu mỹ nhân, em học lái máy bay lúc nào vậy?", Lý Tư Đặc khó hiểu nhìn Lâm Khả Nhi, phát hiện ra càng ngày càng bị cô mê hoặc."Từ lúc ta còn rất nhỏ ....Ta đã muốn rồi.... Năm ấy ta bắt chú Ngõa Luân Nặc phải dạy ta lái máy bay. Khi đó chị Hoàn Nhi mới mang thai. Tiểu Nặc năm nay năm tuổi, như vậy thì lúc đó ta mười tuổi a... Thấy thế nào? Tiểu phi công mười tuổi, có phải rất giỏi không?", Lâm Khả Nhi đắc ý nói."Mười tuổi?", Lý Tư Đặc nghe xong liền ngã ngửa ra ghé. Người nào vô trách nhiệm như vậy, để ột đứa trẻ mười tuổi học lái máy bay.Lâm Khả Nhi cười quỷ dị, đem máy bay biểu diễn đủ loại động tác đặc biệt, cho đến khi buồn bực trong cô tan biến, cô mới hài lòng dừng lại.Trong lúc máy bay đang bay trên biển, Lý Tư Đặc chỉ chỉ một chiếc du thuyền xa hoa ở phía dưới cười nói: "Tiểu mỹ nhân, có muốn tắm nắng hay không?""Được đấy!", Lâm Khả Nhi hưng phấn gật gật đầu, nhưng lại nghi ngờ hỏi: "Chủ nhân chiếc du thuyền đồng ý để chúng ta lên sao?"."Đi theo anh thì biết", Lý Tư Đặc ôm eo Lâm Khả Nhi, từ trên máy bay nhảy xuống, hắn mở dù khiến hai người từ từ đáp xuống chiếc du thuyền xa hoa kia."Vương tử, thuộc hạ đã đợi ngài mấy ngày rồi", một người đàn ông mặc đồng phục sang trọng đến bên cạnh nói.
Bình luận
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1