Đường Chá giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, vậy mà đã hơn ba giờ chiều, anh cùng tiểu Khả Nhi triền miên cả đêm, ngủ thẳng đến bây giờ. Vụ đấu thầu của công ty thất bại, làm cho anh cảm thấy căm tức.Vân Thiên, vốn là anh em tốt của anh trong công việc, không nghĩ tới bây giờ lại trở thành kẻ địch của anh.Cũng chỉ bởi vì một ván cờ do Lệ Tây Á bố trí, khiến quan hệ của bọn họ hoàn toàn bị phá hỏng.Thật muốn bắt được Lệ Tây Á, đòi lại công đạo.Nhưng Lệ Tây Á tựa như biến mất khỏi mặt đất, mặc anh cử ra bao nhiêu nhân viên tình báo của mình đi tìm, cũng không thể tìm được.Chẳng lẽ hai người bọn họ thật sẽ bị Lệ Tây Á phá hỏng?"Tiểu Khả Nhi, anh muốn đến công ty xử lý công việc, không thể ở nhà với em nữa." Mặc kệ tiểu Khả Nhi còn đang tức giận, Đường Chá lạnh lùng xuống giường, vội vã mặc quần áo vào liền rời khỏi phòng ngủ.Lưu Vân Thiên mới vừa xuống xe, muốn đi vào công ty hắn mới thành lập, cổ áo liền bị người một phen níu lại. Kinh ngạc nhìn gương mặt tràn đầy tức giận trước mắt, Lưu Vân Thiên theo bản năng kêu lên: "Tổng giám đốc.""Cậu còn biết tôi là tổng giám đốc của cậu sao?" Đường Chá rống giận với Lưu Vân Thiên. Tuy rằng anh có lỗi với Liêu Phàm, nhưng Lưu Vân Thiên hèn hạ cướp đi việc buôn bán của anh như vậy khiến anh vô cùng tức giận.Lưu Vân Thiên vô cùng rõ ràng giá thầu cuối cùng của bọn họ, dùng mức giá thấp hơn rất ít so với giá của bọn họ thì đã đánh bại được Đường thị."Tổng giám đốc tìm tôi có việc sao?" Lưu Vân Thiên đẩy Đường Chá ra, giật giật lại vạt áo của mình, thanh nhã cười hỏi. Giống như một chút cũng không hiểu dụng ý Đường Chá tìm hắn."Vân Thiên, tôi vẫn coi cậu là anh em, không ngờ cậu lại làm ra chuyện có lỗi với công ty." Đường Chá thất vọng nhìn Lưu Vân Thiên. Tại sao hơn một tháng ngắn ngủi, Lưu Vân Thiên mà anh biết trước kia đã thay đổi thành như vậy?"Tôi cũng là vì sinh tồn. Tổng giám đốc, ngài hẳn sẽ không để ý nhường một phần buôn bán nhỏ cho tôi chứ? Hạnh phúc của tôi với Liêu Phàm chính là bị ngài phá hủy a." Lưu Vân Thiên khiêu khích nhìn Đường Chá.Nghe được lời nói của Lưu Vân Thiên, Đường Chá á khẩu không thể đáp lại. Quả thật là anh đã phá hư hạnh phúc của Liêu Phàm cùng Vân Thiên, nhưng anh vô tội. Nếu như không phải bị Lệ Tây Á gài bẫy, anh làm sao có thể làm tổn thương Liêu Phàm dịu dàng như vậy?"Vân Thiên, tình nghĩa anh em chúng ta tới hôm nay hoàn toàn chấm dứt, kể từ nay, tôi với cậu mỗi người một đường. Tôi cũng không cần cảm thấy áy náy với cậu nữa, bởi vì cậu không đáng giá." Đường Chá bỏ lại những lời này, rồi tiêu sái rời đi.Chuyện làm ăn, thiếu đi một hạng mục cũng sẽ không thể lung lay nền móng của Đường thị, chỉ là ít đi một chút tiền mà thôi. Nhưng sự phản bội của Lưu Vân Thiên lại làm cho anh rất khổ sở. Đã từng là người bạn thân thiết gắn bó, hôm nay lại là một cá nhân tư lợi bán đứng công ty. Lưu Vân Thiên như vậy khiến lòng anh nguội lạnh.Nhìn bóng lưng Đường Chá đi xa, Lưu Vân Thiên ảo não đấm lên cửa xe mới tinh kia. Rời khỏi Đường thị, hắn lựa chọn tự mở công ty, công ty mới thành lập, mọi thứ đều vô cùng khó khăn, vì sinh tồn, bất đắc dĩ, hắn dùng lợi thế mình nắm giữ thắng được cuộc cạnh tranh. Hắn biết mình thắng không cần dùng võ, nhưng hắn không có biện pháp, hắn muốn thành công, phải làm một người đàn ông giống như Đường Chá vậy. (mơ mộng wá)Đưa tay nới lỏng cà vạt, khiến cho hô hấp có chút không thông hô được thoải mái.Hắn bây giờ đã không còn đường rút lui, chỉ có thể tiếp tục đi theo con đường không lối về này...Một bóng lưng quen thuộc đột nhiên thoáng qua từ trước mắt, Lưu Vân Thiên lập tức sải bước chạy về phía đối phương, một phát bắt được cánh tay đối phương, kích động hô: "Phàm!"Trong nháy mắt khi đối phương quay đầu lại, thấy rõ gương mặt xa lạ kia mà trong lòng nảy sinh cảm giác mất mác.Thế nhưng không phải là Liêu Phàm."Thật xin lỗi, tôi nhận lầm người." Lưu Vân Thiên xin lỗi người kia. Tại sao gần đây chỉ cần nhìn thấy cô gái hơi giống Liêu Phàm, hắn đều cho là Liêu Phàm, kích động chạy tới giữ lại? Thậm chí nửa đêm nằm mơ nhớ lại khuôn mặt tươi cười dịu dàng ngọt ngào của Liêu Phàm."Thiên, sắp mưa rồi, đừng quên mang dù.""Thiên, tối nay về nha sớm một chút, em làm sườn kho cho anh.""Thiên, trời lạnh đó, mặc thêm quần áo đi."Từng lời nói quan tâm của cô vang lên bên tai Lưu Vân Thiên, hắn lắc lắc cái đầu hỗn loạn, đem Liêu Phàm ném ra khỏi suy nghĩ. Hắn còn phải đi họp, không thể lại nghĩ đến cô.Chỉ là, Liêu Phàm, em rốt cuộc đang ở đâu?Vùi mình trong căn phòng nhỏ thuê được, Liêu Phàm ưỡn cái bụng giống như cái trống nhỏ, đang đan một bô quần áo nhỏ. Tiểu bảo bối trong bụng cô đã hơn bốn tháng, bắt đầu từ bây giờ, cô nên chuẩn bị quần áo cùng đồ dùng cần thiết cho cục cưng."Bảo bối, con xem cái hoa văn này có đẹp không?" Liêu Phàm một tay cầm lên bộ quần áo nhỏ xinh, một tay vuốt bụng mình, lẩm bẩm.Đột nhiên cảm giác có một quả đấm nho nhỏ đang đánh vào bụng cô, Liêu Phàm hưng phấn cười rộ lên: "Bảo bối, con đang động sao? Có phải đang nói ẹ con rất thích hay không?"Cục cưng đang động, trên mặt Liêu Phàm lóe lên hào quang tình mẹ. Cô là cô nhi, chưa bao giờ được trải nghiệm sự ấm áp của gia đình, bảo bối xuất hiện khiến cô rốt cuộc cảm nhận được cái gì là tình thân. Đây là một cảm giác hạnh phúc huyết mạch tương liên. Mặc dù cô rất nghèo, thậm chí không có tiền để dành, nhưng vì tương lai của cô cùng bảo bối, cô sẽ cố gắng làm việc.Hôm nay mới tìm được công việc thu ngân ở một cửa hàng tiện lợi, điều này ở một thị trấn hẻo lánh là không hề dễ dàng. Nếu không phải vợ chồng ông chủ vô cùng lương thiện, nhìn thấy cô đáng thương, thế nào cũng không thể thuê một phụ nữ có thai.May nhờ cô đi tới trấn nhỏ nơi người dân vô cùng chất phác này, gặp được cặp vợ chồng già tích cực này.Cô không cần lo lắng đứa bé sinh ra không có tiền mua sữa bột nữa."Bảo bối, mẹ sẽ nuôi con khôn lớn." Liêu Phàm mỉm cười hạnh phúc, tiếp tục đan áo len. Khuôn mặt tràn đầy từ ái của cô hết sức mỹ lệ.Đột nhiên bụng kêu ‘rột rột’, cô lập tức thấy có lỗi xoa bụng, nhẹ giọng dỗ dành: "Bảo bối đói bụng sao? Mẹ cho con ăn."Đem áo len để qua một bên, Liêu Phàm đi vào phòng bếp, lấy ra một phần bánh mì nhỏ ra ăn. Rót ình một ly nước, trong mắt Liêu Phàm đột nhiên chảy xuống một giọt nước mắt, cô lập tức lau nó đi, không để ình khóc thút thít."Bảo bối, thật xin lỗi, mẹ không thể cho con ăn ngon một chút. Chờ sau khi mẹ đi làm, nhất định sẽ mua cho con trái cây cùng rau tươi, nhất định nuôi con khỏe mạnh." Liêu Phàm lòng chua xót lau đi nước mắt càng tụ càng nhiều bên má, nói với cục cưng trong bụng.Vì để dành đủ tiền nằm bệnh viện, hơn một tháng này cô rất tiết kiệm, bình thường cũng chỉ mua chút bánh mì lót dạ. Nhưng cô không hối hận giữ lại đứa bé, có bảo bối ở bên, cô sẽ rất vui vẻ.
Bình luận
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1