Khi Mặc Sĩ Lưu Thương đi đến cánh cửa phía cuối Ngọc Long thôn, lại thấy được thôn trưởng Triển Hưng.
“Cô gia.” Triển Hưng lúc này hoàn toàn đều là cung kính .
Hắn vậy mà đã làm cho cô gia quên mất tiểu thư hai ngày, chỉ thiếu chút nữa là vĩnh viễn không nhớ ra, căn cứ theo sự miêu tả về cô gia của bọn người Phong Lam, hắn nhất định sẽ có kết cục vô cùng bi thảm, hy vọng cô gia nghĩ đến hắn một lòng trung thành sẽ thủ hạ lưu tình với hắn.
Mặc Sĩ Lưu Thương chỉ hơi hơi nghiêng đầu, cười như không cười liếc mắt nhìn Triển Hưng một cái, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Khóe miệng Triển Hưng run rẩy. Xong đời, hắn thật sự đã bị cô gia ghi nhớ trong lòng. Cười khổ lắc lắc đầu, thở dài một hơi, Triển Hưng sa sầm đi theo Mặc Sĩ Lưu Thương.
Từ bên ngoài vào trong, sau khi đi qua Ngọc Long thôn, hai bên đường lớn theo thứ tự là Tập Bảo các và Ly điện.
Mặc Sĩ Lưu Thương nghĩ đến hắn sẽ lại gặp được khảo nghiệm gì đặc biệt, hay lại được gặp kỳ nhân dị sĩ trong Long các, không nghĩ đến chỉ nhìn thấy các chủ Tập Bảo các Nguyên Viêm và điện chủ Ly điện Phong Ly, hai người cung kính đứng giữa. Chẳng lẽ hai người họ muốn đích thân đến?
“Cô gia.”
Mặc Sĩ Lưu Thương nghi hoặc nhìn hai người.
Nguyên Viêm xấu hổ sờ sờ cái mũi, cười ha ha. Phong Ly vẫn duy trì nụ cười bình tĩnh như trước.
“Cô gia, tiểu thư muốn, rất đơn giản, toàn tâm toàn ý tín nhiệm người, hy vọng cô gia đừng làm cho tiểu thư thất vọng, nếu không chân trời góc biển, không chết không từ.” Nói xong, Nguyên Viêm lui qua một bên, xoay người bốn mươi lăm độ, cung kính chờ Mặc Sĩ Lưu Thương đi qua.
“Cô gia, tiểu thư muốn, là cả đời một đời một đôi, trong mắt tiểu thư không chấp nhận có bất cứ hạt cát nào, hy vọng cô gia đừng làm cho tiểu thư thất vọng, nếu không chân trời góc biển, không chết không từ.” Phong Ly cũng thối lui đến một bên, xoay người bốn mươi lăm độ.
Mặc Sĩ Lưu Thương trịnh trọng gật đầu, kiên định đi về phía trước. Phong Ly và Nguyên Viêm sau khi Mặc Sĩ Lưu Thương đi qua cũng ngẩng đầu dậy, đi theo phía sau Mặc Sĩ Lưu Thương.
Triển Hưng trừng mắt nhìn hai người kia. Thực không nghĩa khí! Xem ra mọi người còn lại đều không còn muốn đùa giỡn với cô gia bằng loại khảo nghiệm này nữa, hắn và vô vọng cũng trở thành vật hy sinh. Cùng lắm, điều này chứng tỏ mọi người đều đã thừa nhận cô gia đi.
Lại đi lên phía trước, Hồn minh cùng Nguyệt lâu. Phong Hồn và Phong Nguyệt hai người đứng ở giữa.
“Cô gia.”
“Nói đi.” Mặc Sĩ Lưu Thương khó có được trịnh trọng như vậy, bởi vì lời những người này nói đều có liên quan đến tiểu nữ nhân, cũng là điều mà tiểu nữ nhân chưa bao giờ nói với hắn, hơn nữa, đây là sự giao phó của mọi người ở Long các, là sự giao phó của người nhà tiểu nữ nhân, hắn phải thật trịnh trọng tiếp nhận.
“Cô gia, tiểu thư không thích trói buộc, hy vọng cô gia đừng làm cho tiểu thư thất vọng, nếu không chân trời góc biển, không chết không từ.” Phong Hồn thối lui đến một bên, xoay người bốn mươi lăm độ.
“Cô gia, tiểu thư không thích người không có kinh nghiệm,” Phong Nguyệt cười xinh đẹp, một đôi mắt hoa đào nhìn lướt Mặc Sĩ Lưu Thương từ trên xuống dưới, sau đó nháy mắt với Mặc Sĩ Lưu Thương, nói một câu phi thường không đứng đắn, “Hy vọng cô gia đừng làm cho tiểu thư thất vọng, nếu không chân trời góc biển, không chết không từ.” Nói xong, thế này mới thối lui đến một bên. Nhưng một câu không đứng đắn kia đã mạnh mẽ phá hỏng không khí cảm động và nghiêm trang.
Mặc Sĩ Lưu Thương vẻ mặt cứng đờ, nháy mắt khôi phục, lại bắt đầu âm thầm tự hỏi như thế nào mới có thể là có kinh nghiệm.
Tiếp tục đi lên phía trước, là Lam lâu cùng Đặc Biệt doanh. Đứng ở giữa đường lớn là lâu chủ Phong Lam và doanh trưởng Tần Ly.
“Cô gia.”
Mặc Sĩ Lưu Thương gật đầu.
“Cô gia, có lẽ hiện tại người đã hiểu biết tiểu thư còn nhiều hơn so với chúng thuộc hạ, cũng đã đau lòng vì tiểu thư, cho nên thuộc hạ không có gì để dặn dò, hy vọng cô đừng làm cho tiểu thư thất vọng, nếu không chân trời góc biển, không chết không từ.” Phong Lam thối lui.
“Cô gia, bên người tiểu thư có rất nhiều ong bướm, nhất là ở trên võ lâm, cô gia cũng nên cẩn thận. Hy vọng cô gia đừng làm cho tiểu thư thất vọng, nếu không chân trời góc biển, không chết không từ.” Tần Ly thối lui.
Mặc Sĩ Lưu Thương nhíu nhíu mày. Tình địch, hắn chỉ biết có Phượng Lẫm, xem ra còn có không ít người mà hắn không biết a.
Lại đi lên phía trước, chính là đại điện Long các, ở nơi đó, tiểu nữ nhân đang chờ hắn.
Bước từng bước một lên thềm đá trên đại điện, trong lòng hắn có cảm giác rất kỳ lạ. Từng bước một, Mặc Sĩ Lưu Thương bước thật trịnh trọng, kiên định và kiên định, bởi vì ở thềm đá cuối đang chờ đợi hắn là hạnh phúc của một kiếp này, là tình cảm chân thành duy nhất với hắn ở kiếp này.
“Cô gia.” Trước cửa đại điện, tổng quản đại điện Tứ nương cùng Đường chủ công đường Ngọc Yêu.
“Cô gia, tiểu thư thực sự không biết chiếu cố bản thân mình, về sau liền nhờ vào cô gia. Hy vọng cô gia đừng làm cho tiểu thư thất vọng, nếu không chân trời góc biển, không chết không từ.” Tứ nương mỉm cười, thối lui.
“Cô gia, bây giờ chúng thuộc hạ trịnh trọng mang tiểu thư giao cho người, hy vọng cô gia đừng làm cho tiểu thư thất vọng, nếu không chân trời góc biển, không chết không từ.”
“Chân trời góc biển, không chết không từ!” Thanh âm vang dội này là từ những người trong Long các một lòng trung thành với Long Chiến Nhã, là người của Long các quan tâm đến Long Chiến Nhã, là sự ủng hộ dành cho Long Chiến Nhã.
Thanh âm vang, Long Chiến Nhã từ trong đại điện thướt tha bước ra, nắm lấy tay Mặc Sĩ Lưu Thương kéo đi, sóng vai cùng hắn đứng ở trước cửa đại điện.
“Nghe đây,” Thanh âm Long Chiến Nhã hàm chứa nội lực vang xa, người của Long các từ cửa vào Long các cho đến cửa đại điện đều đứng nghiêm người, “Đây là nam nhân mà bản tôn lựa chọn, đây là cô gia mà bản tôn chọn cho các ngươi.”
“Cô gia.” Mấy ngàn hào nhân đồng thời chào, trường hợp này thật đúng là có loại cảm giác như được thống lĩnh thiên hạ.
“Về sau, hắn, Mặc Sĩ Lưu Thương, ở Long các được hưởng cùng quyền lực như bản tôn, lời nói của hắn cũng là lời nói của bản tôn, có người vi phạm xem như phản bội, luận tội xét xử!”
“Tuân Long Tuân lệnh!”
Long Tuân lệnh là một khối lệnh bài, đại biểu cho quyền lực cao nhất ở Long các, trước kia chỉ có một khối, bây giờ sẽ nhiều thêm một khối.
Tổng quản đại điện, tương đương với người hầu thân cận của Long Chiến Nhã, cùng đại nội tổng quản chức vị không khác lắm. Hiện tại Tứ nương đang bưng một khay gỗ lim, trên khay gỗ lim có một tấm vải đỏ, trên tấm vải đỏ là một đôi Long Tuân lệnh vừa được cải tiến, trên lệnh bài lại được phủ một tấm vải đỏ khác.
Tứ nương cung kính nửa quỳ ở trước mặt hai người, mọi người ở Long các đều theo Tứ nương quỳ xuống.
Bàn tay trắng nõn nhỏ dài nhẹ nhàng vung lên, tấm vải đỏ ở trên lập tức bay lên, phiêu phiêu đãng đãng trên không trung, cuối cùng đáp xuống đất.
Long Tuân lệnh thiết kế rất đơn giản, chính diện có khắc ba chữ “Long Tuân lệnh”, trên đỉnh đầu lệnh bài khắc một phượng một rồng, mặt trái một cái khắc chữ “Thương”, một cái khắc chữ “Nhã”.
Long Chiến Nhã vươn tay lấy khối có khắc chữ “Nhã” nhưng lại bị Mặc Sĩ Lưu Thương giành trước. Nghiêng đầu, nhìn thấy Mặc Sĩ Lưu Thương đang ôn nhu vuốt ve chữ kia, khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt chuyên chú. Long Chiến Nhã cười cười, cầm lên khối khắc chữ “Thương”.
“Đều giải tán đi, ta mang Thương đi dạo. Các ngươi đi chuẩn bị một chút, ngày mai bắt đầu huấn luyện.”
“Tiểu thư, người muốn cùng cô gia huấn luyện sao?” Phong Hồn hỏi.
“Không.” Oai đầu nghĩ nghĩ, Long Chiến Nhã lắc lắc đầu. Nàng sẽ đứng quan sát, về phần giúp đỡ, tùy tâm trạng đi.
“Vậy tiểu thư, cô gia thoải mái, thuộc hạ cáo lui.” Vài người hành lễ, xoay người, thi triển khinh công đi thẳng về địa bàn của mình.
“Đi thôi, mang ngươi đi dạo, chắc là có thể gặp được bọn người Tiêu Triết.”
“Qua bên kia?” Mặc Sĩ Lưu Thương nhìn về phía Ngọc Long thôn.
“Nơi đó ngươi đã xoay chuyển tốt lắm. Bắt đầu từ Tập Bảo các đi.”
“Nhã nhi.” Long Chiến Nhã vừa bước một bước, Mặc Sĩ Lưu Thương liền ôm nàng từ phía sau.
“Làm sao vậy?” Long Chiến Nhã hơi hơi ngửa đầu.
“Thực xin lỗi.”
“Vì sao?” Vươn tay xoa hắn mặt, Long Chiến Nhã khó hiểu.
“Ta đã quên ngươi, đã quên hai ngày.” Mặc Sĩ Lưu Thương vẻ mặt ảo não, giống như mình đã phạm lỗi tày trời.
“Thương, đó không phải là lỗi của ngươi.”
“Nhưng đối với ngươi vẫn là đã quên.” Tiểu nữ nhân là tình cảm chân thành của hắn, là người mà hắn đặt ở đầu quả tim yêu thương cưng chiều, là người mà hắn dù thế nào không để nàng phải chịu ủy khuất, nhưng hắn lại quên nàng như thế, hắn thật khốn khiếp mà!
“Thương, ta biết bọn họ sẽ phái người kia đi, ta cũng biết ngươi nhất định sẽ trúng chiêu, nhưng mà ta tin tưởng ngươi sẽ nhớ đến ta, bởi vì nó và nó đều cùng một chỗ.” Tay trái Long Chiến Nhã đặt ở vị trí trái tim của Mặc Sĩ Lưu Thương, tay phải đặt ở trái tim mình, “Ở đây đau nó cũng đau, cho nên dù ngươi đã quên ta, lúc ta đau ngươi cũng đã đau như vậy, cho nên ngươi mới nghe được tiếng gọi của ta, mới có thể một lần nữa nhớ đến ta. Đó chính là khắc vào tâm, không phải nói quên là có thể quên, bởi vì vững tin vào điều này, nên ta mới để cho ngươi tạm thời quên ta. Long Chiến Nhã ta chưa bao giờ làm chuyện mình không nắm chắc. Vì vậy, không cần phải tự trách, được không?” Hôn nhẹ cằm Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã điềm đạm cười một tiếng, “Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã ta là một người bá đạo, ngươi là nam nhân mà ta xem trọng, nếu như ngươi quên ta, dù có thống khổ ta cũng sẽ làm cho ngươi nhớ đến ta, nếu như ngươi không nhớ đến, ta sẽ giết ngươi.” Vuốt ve gương mặt Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã nói những lời làm cho người khác kinh hãi xong, lại làm cho nụ cười của Mặc Sĩ Lưu Thương càng lúc càng rộng.
“Nhã nhi.” Thở dài một tiếng, Mặc Sĩ Lưu Thương đem Long Chiến Nhã ôm chặt hơn. Kiếp này có được thê tử như thế, vi phu còn có thể cầu gì.
“Thương, nếu có một ngày ta quên ngươi, nhất định phải làm cho ta nhớ lại ngươi, hoặc là giết ta.”
“Không, ta sẽ không giết ngươi.” Mặc Sĩ Lưu Thương lắc đầu,“Ta cũng sẽ không cho ngươi cơ hội quên ta.”
“Ừ, ta cũng sẽ không quên ngươi, bởi ta sợ hãi cuộc sống không có ngươi.” Cười rạng rỡ, Long Chiến Nhã nhón chân hôn lên môi Mặc Sĩ Lưu Thương.
Lời lẽ hòa quyện, nắng chiều đỏ vàng rực rỡ, hai người yêu nhau ôm hôn say đắm, tạo thành một hoàng hôn ấm áp ở Long các, một buổi chiều tối ngọt ngào, phong cảnh đẹp mê người.
Mà lúc trên đỉnh núi Ngọc Long Sơn, có hai người đang ở trên núi cao cúi đầu nhìn xuống vực núi.
“Bọn họ thật sự từ nơi này đi xuống?” Một nam nhân mở miệng hỏi người bên cạnh.
“Không phải ngươi tận mắt nhìn thấy sao?”
“Không biết dưới vực núi sâu này là nơi như thế nào đây.”
“Đi xuống xem?”
“Không được, nói không chừng có cạm bẫy gì đó.” Nam nhân bĩu môi, “Nữ nhân kia cũng không thể khinh thường, có thể ở nơi quỷ quái này tìm được một chỗ thích hợp để làm căn cứ, điều đó đã chứng minh.”
“Nữ nhân đó giống như một cái kho báu, luôn làm cho người khác kinh hỉ.”
“Coi trọng?”
“Coi trọng.”
“Ha ha, muốn cưới nàng?”
“Không thấy bề trên cũng muốn cưới nàng sao?”
“Cũng phải.”
Ngày huấn luyện đầu tiên, trời còn chưa sáng Mặc Sĩ Lưu Thương đã bị Long Chiến Nhã gọi dậy.
“Có chuyện gì?” Mở một mắt, nhìn thấy trời còn chưa sáng, tưởng là Long Chiến Nhã xảy ra chuyện gì, Mặc Sĩ Lưu Thương lập tức mở hai mắt khẩn trương nhìn Long Chiến Nhã.
“Đi huấn luyện.” Long Chiến Nhã mơ mơ màng màng than thở một câu. Nàng nghe được lệnh tập hợp của Hồn minh, sao hắn còn chưa đi? A đúng rồi, có vẻ như hôm qua chưa nói với hắn, “Hồn minh có lệnh triệu tập, ngươi bị muộn rồi.”
Mặc Sĩ Lưu Thương nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, chợt cả người như một con cá chép từ trên giường nhảy xuống, cầm theo y phục liền xông ra ngoài.
Long Chiến Nhã đã sắp thanh tỉnh liền cảm thấy một trận cuồng phong thổi qua trong phòng, đã không còn thấy bóng dáng của Mặc Sĩ Lưu Thương đâu. Cười cười nghịch ngợm, Long Chiến Nhã rời giường, rửa mặt, chầm chậm đi đến Hồn minh.
Hồn minh, vừa vào cửa lớn chính là một sân huấn luyện, hoặc nói Hồn minh chính là một sân huấn luyện, vì Hồn minh là một nơi vô cùng đơn giản, đó là một cái như nhà cao tầng, mà hiện tại có hơn hai mươi nhà cao như thế, đương nhiên đó là do Long Chiến Nhã thiết kế, bởi vì không gian hạn hẹp mà người của Hồn minh lại phải có một nơi có nhiều phương tiện đa dạng để luyện tập cho nên đã bị biến thành như vầy. Toàn bộ Hồn minh đều giống như một cái trường học, nhưng chỉ có đơn giản một lớp học cùng một sân huấn luyện.
Hiện tại, trên sân luyện tập, một đám người đang chạy bộ. Quy củ ở Hồn minh, cho dù là người rất mạnh nhưng chỉ cần người không có nhiệm vụ ở Hồn minh đều phải tham gia luyện tập ba canh giờ vào buổi sáng. Mà Mặc Sĩ Lưu Thương vì đến muộn cho nên một mình tập hít đất bên cạnh, phỏng chừng là năm trăm cái đi. Người giám sát cũng chính là hai Nhược vụ (giống như huấn luyện viên) của Hồn minh, hiện tại đang ở bên cạnh Mặc Sĩ Lưu Thương đếm đếm, làm hết phận sự.
“Lão đại.” Nhìn thấy Long Chiến Nhã, những người đang chạy bộ cùng xoay về một hướng nhìn Long Chiến Nhã, trăm miệng một lời, bộ dạng kia giống như đã qua huấn luyện vô số lần.
Nhược vụ ngẩng đầu, nhìn Long Chiến Nhã gật gật đầu, tiếp tục nhẩm nhẩm đếm.
Đang tập hít đất, sau khi Mặc Sĩ Lưu Thương nghe được thanh âm kia liền gian nan xoay đầu lại, nhìn về phía Long Chiến Nhã đang đứng, ánh mắt nhất thời sáng ngời.
Long Chiến Nhã mặc một bộ y phục màu đỏ, một đôi giày đen, một mái tóc đen được buộc cao lên, cả người thiếu đi mấy phần lười biếng lại nhiều hơn vài phần anh khí (khí thế anh hùng), có thể nói đó là một loại tư thế hùng dũng hiên ngang anh tuấn bức người.
“Phong Hồn không ở đây?” Nhược vụ người này rất bảo thủ, luôn luôn làm đúng bổn phận, giám sát rất nghiêm ngặt, chỉ cần Phong Hồn ở đây, hắn tuyệt đối sẽ lùi về đứng sau, đem mọi chuyện đều giao cho Phong Hồn. Cùng lắm là hắn cũng không xem trọng thứ bậc.
Nhược vụ ngoài miệng vẫn không ngừng, đếm đếm như cũ, ngay cả ánh mắt cũng đều không rời Mặc Sĩ Lưu Thương, chỉ là lắc đầu xem như trả lời câu hỏi của Long Chiến Nhã.
Long Chiến Nhã cũng không để ý lắm, đứng một bên thưởng thức Mặc Sĩ Lưu Thương tập hít đất.
“Tiểu thư.” Chỉ chốc lát, Phong Ly, Phong Nguyệt, Phong Lam, Nguyên Viêm, Tần Ly, Triển Hưng cùng Ngọc Yêu tất cả đều xuất hiện ở Hồn minh. Chỉ thiếu tổng quản đại điện Tứ nương, bởi vì cô phụ trách an bài những việc hằng ngày của Long Chiến Nhã nên ở lại trong đại điện bận rộn.
“Như thế nào đều đến đây?” Đám người này bình thường sẽ không xuất hiện ở Hồn minh, bởi vì vào Hồn minh, cho dù bọn họ không muốn huấn luyện, người của Hồn minh cũng sẽ dùng sức hay chiêu thức để kéo bọn họ vào huấn luyện, mà huấn luyện ở Hồn minh có thể nói là ác mộng của bọn họ.
“Ai uy, người ta đây là muốn đến xem cô gia ngày đầu tiên huấn luyện có thích ứng không thôi.” Ngọc Yêu vươn cái tay nhỏ bé che miệng cười khanh khách.
“Ra là vậy.” Long Chiến Nhã nhếch miệng cười, “Đám người các ngươi đã quan tâm cô gia như vậy, Nguyên Viêm, Triển Hưng, cùng tập với cô gia.”
“Dạ, tiểu thư.” Vốn Nguyên Viêm và Triển Hưng muốn nghĩ biện pháp, nhưng nhìn thấy ánh mắt uy hiếp của Long Chiến Nhã ngay lập tức đứng nghiêm, lưng thẳng vang dội trả lời, nhanh chóng nằm úp xuống tập hít đất. Quả nhiên tiểu thư vẫn là thiên vị cô gia ......
Nhìn hai người động tác nhanh nhẹn, Long Chiến Nhã vừa lòng cười cười.
Tần Ly cùng Ngọc Yêu may mắn chính mình là nữ nhân, nếu cùng tập coi như sẽ tổn thương lòng tự trọng của cô gia nếu không các nàng nhất định cũng sẽ cùng cô gia luyện tập.
Bên kia, những người chạy bộ đã hoàn thành xong nhiệm vụ đầu tiên, bây giờ bắt đầu nghỉ ngơi, nhưng tất cả đều hướng mắt nhìn về phía Mặc Sĩ Lưu Thương bên này.
“Vương phi.” Ba người Dạ Lăng, Tiêu Triết và Đường Thạc thừa lúc nghỉ ngơi đi đến, “Vương phi, làm như vậy có ích lợi gì?” Lần trước đặc huấn cũng như thế, Nhược vụ bắt bọn họ làm cũng không nói với họ có lợi ích gì, làm hại bọn họ mới đầu còn tưởng là bị hắn đùa giỡn, sau này mới biết thực lực của họ thực sự tăng lên, chỉ là không biết có liên quan gì đến việc này. Hơn nữa hiện tại, đã nhìn thấy cánh tay Vương gia đều đã run lên, nên bọn họ muốn hỏi một chút, nếu như không tác dụng gì cũng không cần để Vương gia làm như thế nữa.
“Ai uy, các ngươi hỏi nhiều như thế làm gì, tiểu thư đã bảo làm đương nhiên là có ích.” Ngọc Yêu tận trời xem thường.
“Cho dù là vậy cũng nên cho chúng ta biết như thế có hiệu quả gì chứ.”
“Hiệu quả? Khi nào các ngươi đạt được trình độ như bọn họ ta sẽ nói cho các ngươi hiệu quả như thế nào.” Long Chiến Nhã chỉ chỉ hai người Nguyên Viêm và Triển Hưng đang vừa nói chuyện phiếm vừa luyện tập.
“Giống như bọn họ? Đó...... đơn...... giản...... a......” Tiêu Triết càng nói càng vô lực, bởi vì hắn nhìn thấy Ngọc Yêu đang ngồi trên lưng Nguyên Viêm mà Nguyên Viêm thì giống như không có chuyện gì, thoải mái vô cùng, “Là giả đi!” Tiêu Triết miệng kinh ngạc mở to thành chữ O.
“Ngươi cũng đến thử xem.” Long Chiến Nhã ý bảo hắn ngồi trên lưng Triển Hưng.
Tiêu Triết nuốt nước bọt, lo lắng nhìn Triển Hưng. Được không vậy?
Triển Hưng nghiêng đầu nhìn Tiêu Triết, bĩu môi. Tiểu thư muốn trả thù hắn sao? Đây đích thị là trả thù hắn đi! Là trả thù! Phải! Tuyệt đối là như thế!
Nhìn Triển Hưng, lại nhìn Long Chiến Nhã, Tiêu Triết chầm chậm di chuyển đến bên cạnh Triển Hưng, thật cẩn thận ngồi lên trên lưng hắn thử, cảm thấy động tác của Triển Hưng ngay cả một cái tạm dừng đều không có, liền đơn giản ngồi xếp bằng lên.
Triển Hưng dừng một chút, sau đó tiếp tục duy trì tần suất vừa rồi. Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Triển Hưng. Trước kia không nên đắc tội tiểu thư, bởi vì tiểu thư nhất định sẽ xem như không có gì mà chỉnh bọn họ, bây giờ phát hiện lại càng không thể đắc tội với cô gia, nếu không bọn họ sẽ phải chịu sự tra tấn vô cùng nghiêm trọng của cả tiểu thư và cô gia.
“Đúng là sự thật đi!” Tiêu Triết đưa tay vỗ vỗ lưng Triển Hưng.
“Đi xuống.” Triển Hưng nghiến răng nghiến lợi nói. Thật sự là rất nặng, không phải như Ngọc Yêu và Tần Ly.
“Nga.” Tiêu Triết là rất sợ những người ở Long các này, một đám phúc hắc thật sự. Trước kia cũng vì địa vị của cô gia ở Long các còn chưa xác định, bọn họ đã không ít lần bị người khác chỉnh. Kinh nghiệm nói cho hắn biết, ở trước mặt người của Long các nên đàng hoàng một chút.
“Năm trăm.” Tiếng Nhược vụ vang lên, mọi người mới nhớ đến Mặc Sĩ Lưu Thương còn đang bị phạt.
“Không sao chứ?” Liếc mắt nhìn cánh tay run run của Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã nhíu nhíu mày. Như vậy muốn trong một thời gian ngắn đề cao thực lực, xem ra phải huấn luyện khó khăn hơn. Cho Nhược vụ một ánh mắt, Nhược vụ gật đầu.
Những người còn lại nhìn thấy Long Chiến Nhã cùng Nhược vụ ánh mắt qua lại, sau đó liền đồng tình nhìn về phía Mặc Sĩ Lưu Thương, nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương một trận mạc danh kỳ diệu.
“Bắt đầu huấn luyện kế tiếp đi, đều cùng bản tôn huấn luyện.” Đưa mắt nhìn đám người Ngọc Yêu đang chuẩn bị chạy trốn, Long Chiến Nhã nâng lên khóe miệng, “Bản tôn cũng đã lâu không tham gia huấn luyện.”
Nguyên Viêm, Triển Hưng cùng Nhược vụ ánh mắt sáng ngời, đều có chút nóng lòng muốn thử. Mà Tần Ly cùng Ngọc Yêu khóe miệng run rẩy.
Cầu nhảy cấp, đương nhiên là trói hai chân mà nhảy. (nhảy ếch đó :])
Long Chiến Nhã cùng Nguyên Viêm, Triển Hưng, Nhược vụ, Phong Ly, Phong Lam, Phong Nguyệt, Ngọc Yêu và Tần Ly bảo trì cùng tốc độ, từ sân huấn luyện với các bậc thang dài được đặc chế cho tập thể cùng luyện tập mà từ từ nhảy lên trên, linh hoạt như một đàn ếch, nhảy lên tầng thứ hai mươi, tầng cao nhất, sau đó đồng loạt xoay người, từ từ nhảy xuống, cứ như thế lặp đi lặp lại.
Bên kia, Mặc Sĩ Lưu Thương, Dạ Lăng, Tiêu Triết cùng Đường Thạc theo phần lớn quân đội mà huấn luyện, lấy tốc độ chậm để nhảy, còn thường xuyên nhìn về phía Long Chiến Nhã.
Một khắc sau, Dạ Lăng, Tiêu Triết và Đường Thạc đã mồ hôi đầm đìa, chân cũng nhè nhẹ run. Những người khác vẫn như cũ giống như ếch nhảy tới nhảy lui, mà bọn người Long Chiến Nhã đã từ nhảy một bậc chuyển sang nhảy hai bậc.
Nửa canh giờ sau, Dạ Lăng, Tiêu Triết cùng Đường Thạc hai chân run lên, lại cắn chặt răng đuổi kịp tốc độ của mọi người. Mặc Sĩ Lưu Thương sắc mặt ửng đỏ, mồ hôi chảy dài từ thái dương. Bên kia Long Chiến Nhã đã chuyển sang nhảy ba bậc.
Lại qua một khắc sau, Dạ Lăng, Tiêu Triết cùng Đường Thạc đã sắp không xong, nhưng nhìn những người khác đều một bộ dáng không có việc gì, nên vẫn gắng gượng nhảy lên phía trước, bọn họ không thể làm cho Vương gia mất mặt. Mặc Sĩ Lưu Thương cũng là cắn chặt răng chống lại. Bên kia Long Chiến Nhã đùa càng vui, bốn bậc, năm bậc, sáu bậc mà nhảy, ngay cả sắc mặt cũng không thay đổi. Mặc Sĩ Lưu Thương mặt đã biến sắc, nhìn bậc thang cao ngất, từng bậc từng bậc mà nhảy.
Một lúc lâu sau, huấn luyện kết thúc. Bốn người Mặc Sĩ Lưu Thương đặt mông ngồi ở trên, thở hổn hển như trâu. Những người tham gia huấn luyện khác cũng thở hổn hển, chỉ là không giống như bọn người Mặc Sĩ Lưu Thương cùng nhau ngồi xuống mà chỉ đứng tại chỗ, hạ thắt lưng. Còn bên Long Chiến Nhã vẫn là cả người nhẹ nhàng khoan khoái như cũ, chỉ có ba nữ nhân sắc mặt ửng đỏ, tăng thêm vài phần yêu mị.
“Có khỏe không?” Đi đến bên người Mặc Sĩ Lưu Thương, ngồi xổm xuống, bắt đầu vuốt nhẹ trên đùi hắn.
Mặc Sĩ Lưu Thương theo bản năng tránh ra.
“Đừng nhúc nhích, nếu không sau này sẽ không thể làm được gì.” Bắt lấy hắn chân, Long Chiến Nhã tiếp tục động tác trên tay.
“Vương phi, làm như vậy rốt cuộc có ích lợi gì a?” Tiêu Triết nghi hoặc. Hắn thật sự không hiểu, hoàn toàn nghĩ ra loại phương thức hao phí thể lực này là có lợi ích gì.
“Bây giờ ngươi có thể nhảy rất cao sao?” Long Chiến Nhã hỏi, “Có thể nhảy lên cây kia không? Không dùng nội lực.”
“Không thể.” Cây cao như vậy, không dùng nội lực làm sao có thể lên đến.
“Ngọc Yêu, Tần Ly nhảy lên đi.”
Nhận được mệnh lệnh, Ngọc Yêu cùng Tần Ly đi đến dưới gốc cây, dùng sức nhảy dựng, vững vàng đáp trên một nhánh cây.
“Cái này...... là không dùng nội lực? Làm sao có thể!” Dạ Lăng trợn to mắt nhìn hai người thân nhẹ như yến.
“Vài ngày sau các ngươi cũng có thể.”
“Tiểu thư,” Nguyên Viêm đột nhiên nhếch miệng cười, vẻ mặt nịnh nọt cười, “Chân thuộc hạ cũng đau.”
“Ngọc Yêu, xoa bóp cho Nguyên Viêm.“
“Dạ.” Ngọc Yêu lắc lắc eo thon nhỏ, cười hì hì đi đến Nguyên Viêm.
“Đừng, đừng, ngươi đừng lại đây!” Nguyên Viêm hoảng sợ lui về phía sau, “Tiểu thư, thuộc hạ sai rồi, thuộc hạ không đau, một chút cũng không đau, người mang yêu quái này đi đi!” Ngọc Yêu là đường chủ công đường ở Long các, hai tay kia cũng không phải là tay bình thường, để nàng mát xa sao? Có phải là không muốn sống chăng!
“Ai uy, ngươi con khỉ này, dừng lại cho cô nãi nãi.” Nói xong, Ngọc Yêu liền đưa tay bắt lấy hắn nhưng lại bị Nguyên Viêm linh hoạt né qua.
“Còn run sao?”
Mặc Sĩ Lưu Thương lắc đầu.
“Vậy đứng lên cử động một chút xem.”
Mặc Sĩ Lưu Thương nghe lời đứng lên, đá đá chân.
“Cố lên đi, lúc ta bắt đầu luyện tập cũng có thể nói là thảm hơn ngươi.” Long Chiến Nhã mặt nhăn nhăn cái mũi, bộ dáng rất là đáng yêu.
Biết tiểu nữ nhân nhìn ra tâm tình của hắn đang sa sút nên an ủi hắn, Mặc Sĩ Lưu Thương xoa xoa cái đầu nhỏ của Long Chiến Nhã, lộ ra một nụ cười.
Hạng mục huấn luyện thứ hai, Mặc Sĩ Lưu Thương, Dạ Lăng, Tiêu Triết và Đường Thạc cần nhận huấn luyện một mình. Bọn họ chỉ ở Long các một tháng, muốn đề cao thực lực dựa vào loại phương thức chạy marathon trường kỳ này là không có hiệu quả lớn, cho nên Nhược vụ vì bọn họ lập ra kế hoạch huấn luyện đặc biệt. Cho bọn họ đi vào một gian mật thất, các cơ quan bên trong mật thất chỉ có thể mở từ bên ngoài, trên tường mặt thất đều chi chít những lỗ nhỏ.
“Các ngươi mỗi người một gian mật thất. Sau khi cửa đóng, trong mật thất sẽ tối đen một mảnh, cái gì đều không thấy. Ta còn sẽ bịt kín mắt các ngươi. Sau khi cơ quan mở ra, nhưng lỗ nhỏ trên tường sẽ bắn tên ra ngoài, không theo một quy luật nào. Các ngươi phải hoàn toàn bỏ qua thị giác, dùng giác quan khác và các bộ phận trên cơ thể để cảm nhận nguy hiểm. Không cần nghĩ có thể nhàn hạ, ta và lão đại ở phòng bên cạnh, có thể thấy được trạng huống bên trong mật thất. Không có người đến cứu các ngươi, nếu không chết, thì cũng là trở nên mạnh mẽ.” Một câu cuối cùng, Nhược vị nhìn liếc qua Long Chiến Nhã, thấy nàng gật đầu mới nói.
Lúc trước bọn họ huấn luyện đều là như vậy, bị nhốt trong mật thất, không có cơm ăn, không có nước uống, không có ai giúp, chỉ khi nào bị vết thương trí mạng hoặc là hôn mê mới có thể bị mang ra khỏi mật thất, chữa trị xong lại bị ném trở vào, cho đến khi lão đại nói đạt tiêu chuẩn mới thôi, mà tiêu chuẩn này ở thời điểm tất cả mọi người đạt được đều không giống nhau. Nhưng là bốn người này dù sao cũng đặc thù, hắn không biết lão đại có thể sẽ cho bọn họ trải nghiệm sinh tử hay không, cùng lắm khi nhận được ánh mắt của lão đại, hắn rốt cuộc biết lão đại có thể lý trí đến cỡ nào, Không biết lão đại cho bốn người này đạt được tiêu chuẩn gì đây.
Bốn người cùng nhau bước vào mật thất, cái cửa duy nhất liền đóng ầm lại, bên trong mật thất quả nhiên giống như lời Nhược vụ nói, một mảnh tối đen. Mặc Sĩ Lưu Thương nhớ rõ bề mặt mật thất vô cùng bằng phẳng, cho nên mới yên tâm mạnh dạn bước lên, kết quả bước đầu tiên liền bị vấp chân, Mặc Sĩ Lưu Thương phản ứng nhanh, nhanh chóng ổn định thân mình, nhấc chân nhẹ nhàng chà chà, bên trên đất thực sự có một khối nhô ra. Vươn chân chà sát mặt đất, phát hiện bề mặt đã trở nên lồi lõm. Khóe mắt nhẹ run, Mặc Sĩ Lưu Thương thật cẩn thận đi đến trung gian mật thất.
Đang đi đến, sau đầu một trận gió lạnh, Mặc Sĩ Lưu Thương theo bản năng nghiêng đầu, ngay sau đó một âm thanh vang lên, hình như là tiếng mũi tên tiếp xúc với mặt tường. Mặc Sĩ Lưu Thương lập tức liền căng thẳng như dây đàn, chú ý chặt chẽ động tĩnh chung quanh.
Mới đầu, Mặc Sĩ Lưu Thương còn có thể tránh thoát hoặc là đánh kịp mũi tên đang tiến tới, nhưng càng về sau, tên bắn tốc độ càng nhanh, cũng càng ngày càng nhiều, giống như đã tính được bước tiếp theo của hắn một cây nối tiếp một cây chặn đường hắn, làm cho hắn càng ngày càng chật vật, trên người đã xuất hiện không ít vết thương. Một lát sau, cả người trường bào màu đen đã u ám hơn, vết máu ẩm ướt.
“Lão đại.” Phòng bên cạnh, Long Chiến Nhã và Nhược vụ thông qua thủy kính nhìn trạng huống bên trong bốn mật thất. Nhược vụ chú ý đến hai tay Long Chiến Nhã gắt gao cầm lấy tay vịn ghế, khớp xương trên tay lộ rõ, bàn tay bởi vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, không thể không lên tiếng hỏi, có nên mang cô gia ra ngoài hay không.
“Không cần.” Hít sâu một hơi, Long Chiến Nhã vô lực lắc đầu. Hai người họ là cùng một loại người nên sẽ không bởi vì chút việc nhỏ này mà bỏ cuộc, huống chi sự tình hôm nay đối với Mặc Sĩ Lưu Thương đã có chút đả kích, nam nhân kiêu ngạo kia nhất định muốn nhanh chóng mạnh lên, cho nên hắn không được phép mềm lòng, bọn họ cũng không thể mềm lòng.
Tiêu Triết, Dạ Lăng và Đường Thạc đều đã bị trọng thương, được mang đi chữa trị. Cuối cùng, Mặc Sĩ Lưu Thương vì mất máu quá nhiều mà chuyển động chậm chạp, bị một mũi tên bắn vào ngực ngất đi.
Bên kia, Long Chiến Nhã nhìn thấy Mặc Sĩ Lưu Thương ngã xuống trong nháy mắt đã xông ra ngoài, nhanh chóng mở ra cửa đá của mật thất, chạy đến bên người Mặc Sĩ Lưu Thương kiểm tra tình trạng của hắn. May mắn là Mặc Sĩ Lưu Thương vẫn tránh được yếu điểm, mũi tên kia cắm vào sát bên trái tim.
Thở dài nhẹ nhõm một hơi, Long Chiến Nhã bảo Nhược vụ mang Mặc Sĩ Lưu Thương đưa đến Ly điện trị liệu, chính mình cũng đi theo sau.
Mở to mắt, lọt vào trong tầm mắt hắn là màu trắng của trần nhà, Mặc Sĩ Lưu Thương liền ngơ ngác nhìn trần nhà. Cuối cùng, hắn kiên trì bao lâu? Trong mật thất tối đen một mảnh, lại càng không ngừng trốn tránh nguy hiểm, Mặc Sĩ Lưu Thương căn bản không cảm giác được thời gian trôi qua. Không chừng là không kiên trì được bao lâu đi, hoặc là nói hắn ở trong mật thất ngây ngốc một thời gian, hoàn toàn không thể so sánh với đám người Phong Hồn, so với tiểu nữ nhân lại càng không có khả năng. Tuy rằng biết những chuyện này từ từ rồi cũng đến, nhất là phương thức huấn luyện kỳ quái ở Long các, tất cả đều là lần đầu tiên thấy qua, nhưng hắn không cam lòng, chính là nôn nóng.
Không biết thuốc ở Long các được luyện chế như thế nào, hắn cảm giác được vết thương to nhỏ trên người đều sắp khép lại hoàn toàn, chỉ còn vết thương bên cạnh trái tim, cùng lắm cũng đã tốt lên tám phần. Hơi hơi nghiêng đầu, cách đó không xa, Long Chiến Nhã ngồi trên ghế trên đọc sách.
“Tỉnh?” khép lại sách, Long Chiến Nhã cầm chén nước đi đến bên giường, “Có thể đứng lên được chứ?”
“Ừ.” Thương thế đều đã tốt hơn nhiều, hắn cũng không phải người yếu ớt.
“Thương, không cần gấp.” Long Chiến Nhã vuốt ve gương mặt Mặc Sĩ Lưu Thương, “Thương đã rất mạnh, nếu là đối chiến Thương tuyệt đối có thể thắng được bất kỳ kẻ nào trong Long các, bao gồm ta. Để cho Thương huấn luyện cũng không phải thấy Thương không đủ mạnh, chỉ là muốn gia tăng phần thắng, giảm bớt nguy hiểm, cũng thuận tiện để cho Thương gia nhập Long các. Nếu huấn luyện này tạo thành gánh nặng cho Thương thì không còn quan trọng, bây giờ chúng ta trở về đi.”
“Nhã nhi.” Vươn tay cầm lấy tay Long Chiến Nhã đưa lên miệng mình cắn nhẹ, nhắm mắt lại cảm nhận độ ấm của tay nàng, khóe miệng nâng lên.
Biết nam nhân này xem như đã khôi phục, Long Chiến Nhã mỉm cười.
“Buổi sáng cứ huấn luyện như vậy, buổi chiều là đối chiến, cùng chín đại quản sự đối chiến. Bởi vì võ công của chín người bọn họ cùng một loại với Phong Ly nên sẽ giúp ích cho các ngươi.”
“Ừm, hảo.” Mặc Sĩ Lưu Thương đột nhiên nhíu mày, lật tay của Long Chiến Nhã lại, nhìn chằm chằm lòng bàn tay của nàng. Nơi đó có một vài miệng vết thương rất nhỏ.
“Không có việc gì.” Long Chiến Nhã híp mắt cười.
“Dược đâu?” Mặc Sĩ Lưu Thương có chút tức giận nhìn Long Chiến Nhã.
“Nơi này.” Vươn tay lấy dược trên cái bàn bên cạnh, ngoan ngoãn đưa đến tay Mặc Sĩ Lưu Thương.
Trừng mắt liếc nàng một cái, Mặc Sĩ Lưu Thương mở ra thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên miệng vết thương nhỏ, ngoài miệng còn không ngừng thổi, sợ làm đau nàng.
“Ha ha.” Nhìn động tác của Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã vui vẻ nhếch miệng cười, “Thật sự không có việc gì, cũng không phải ta tự làm.”
“Còn dám nói.” Mặc Sĩ Lưu Thương ngẩng đầu trừng nàng, “Về sau không được làm cho chính mình bị thương! Tâm ngươi là của ta, người cũng là của ta, không được ta cho phép, không được bị thương! Lại càng không thể mang tâm giao cho người khác!”
“Bá đạo.” Nhưng nàng rất thích. Long Chiến Nhã trực tiếp nhào vào lòng Mặc Sĩ Lưu Thương, hai tay vòng quanh cổ hắn, ha ha cười, bộ dáng ngây ngốc .
Điểm cái đỉnh mũi nho nhỏ của nàng, hai tay Mặc Sĩ Lưu Thương vòng qua thắt lưng Long Chiến Nhã, ôm sát nàng hơn chút.
Sau cơm trưa, Nguyên Viêm, Triển Hưng, Phong Ly, Phong Nguyệt, Phong Lam, Tần Ly, Tứ nương, Ngọc Yêu cùng Phong Hồn đã trở về, tập hợp ở sân huấn luyện của Hồn minh. Sau đó, Long Chiến Nhã cùng Mặc Sĩ Lưu Thương, Tiêu Triết, Dạ Lăng và Đường Thạc cũng xuất hiện ở sân huấn luyện.
Huấn luyện bắt đầu, chín đối bốn, là xa luân (nhiều đối ít) chiến, cũng là hỗn chiến, chỉ thấy ba người đánh cho trời đất mù mịt, cát bay đá chạy, bụi đất vung tứ tung.
Triển Hưng tư thái nhàn hạ, giống như đang bước chậm trên ruộng, nhìn như là lung tung ra chiêu, nhưng một chiêu một thức đều hòa quyện nhau, biến hóa vô cùng, chiêu thức thoạt nhìn mềm nhẹ nhưng lại có lực sát thương rất lớn.
Còn Nguyên Viêm lại là thân người linh hoạt, luôn có thể lui thân người từ khe hở nhỏ của tám người mà nhảy lên, đôi mắt giám sát cực kì lợi hại, có thể nhìn ra nhược điểm và sơ hở của đối phương, một kích tung ra cũng là trí mạng.
Phong Ly chưởng quản Ly điện là Dược điện, cho nên khi xuất chiêu, phần nhiều là dùng độc, cái gì mà làm chậm lại tốc độ của đối phương, mê hồn dược gì đó, bởi vì đối phương là người một nhà nên không dùng đến những thứ tổn hại thân thể. Hơn nữa khinh công của Phong Ly luyện được có thể xem là xuất thần nhập quỷ, làm cho người khác chỉ có thể nhìn thấy được bóng dáng chứ đừng nói đến muốn bắt được hắn.
Phong Hồn chiêu thức vô cùng cường thế bá đạo, nhưng mà thời điểm giao chiến thực tế Phong Hồn càng am hiểu ẩn nấp và ám sát. Cho nên lúc giao chiến, mặc dù thân hình cao lớn nhưng toàn bộ hơi thở đều biến mất hoàn toàn, xen lẫn trong chín người có khi lại bị người khác xem nhẹ, khi phát hiện thì đã xuất hiện bên người mà công kích, làm cho người khác khó lòng phòng bị.
Đặc điểm của Phong Nguyệt là mị hoặc. Kết hợp mị thuật, hoặc tâm thuật và thuật thôi miên mà Long Chiến Nhã đã dạy cho hắn, Phong Nguyệt tự nghĩ ra một bộ công pháp, dùng ánh mắt, dùng âm thanh thậm chí là động tác để mê hoặc đối thủ, lúc đối thủ thả lỏng cảnh giác mà ra tay, chỉ sợ chỉ cần một giây lơ là cũng đủ cho Phong Nguyệt lấy mệnh đối phương.
Phong Lam là người có tư cách của thương nhân, mặt ngoài tự tin lại vô hại, kì thực âm hiểm phúc hắc. Mà chiêu thức của hắn cũng tựa như người của hắn, luôn là giả mà thật, thật mà giả, thích đùa giỡn, dương đông kích tây.
Tần Ly là thủ lĩnh Đặc Biệt doanh, am hiểu nhất đương nhiên là phân tích tình hình. Cho nên khi đối chiến, ảnh hưởng của Tần Ly cũng không lớn nhưng càng về sau, ảnh hưởng dần dần càng cao. Chỉ cần quan sát một lúc, Tần Ly chuẩn xác phân tích ra võ công của bốn người lộ ra vô số nhược điểm, tương khắc như thế nào, hơn nữa bắt đầu đoán trước được động tác của bốn người, càng không ngừng hô to với người phe mình, làm cho bốn người Mặc Sĩ Lưu Thương rất là căm tức.
Tứ nương là tổng quản đại điện, nắm toàn cục trong tay. Khi đối chiến cũng giống như Tần Ly, tận lực rời xa trung tâm vòng chiến, nhàn nhàn đứng ở một bên, càng không ngừng chỉ đạo cho đồng bạn.
Ngọc Yêu thoạt nhìn là một nữ nhân nũng nịu, nhưng sở dĩ nàng có thể trở thành Đường chủ cai quản hình phạt ở công đường chính vì nàng có được một trái tim thị huyết vô tình cứng rắn, chỉ cần là người mà Long Chiến Nhã ném đến trước mặt nàng để cho nàng xử lí, nàng tuyệt đối sẽ không nương tay. Hơn nữa trải qua sự chỉ dạy của Long Chiến Nhã, Ngọc Yêu ở phương diện hình phạt tạo nghệ cực cao, biết hết thảy những phương thức đơn giản nhưng lại có thể làm cho người khác đau đến tận cùng. Cho nên khi Ngọc Yêu xuống tay, không phải nhiều hoa lệ phức tạp, cũng không phải muốn một kích lấy mạng, mà là đau, làm cho người ta đau đến mức muốn tự mình kết liễu.
Hơn nữa chín người dùng đủ loại vũ khí, Triển Hưng Ô Kim đại đao, Nguyên Viêm Kim Nguyệt loan đao (loại đao mềm mỏng, uốn lượn được), Phong Ly binh khí đương nhiên là độc dược, Phong Hồn là nhuyễn kiếm (giống loan đao, nhưng là kiếm, linh hoạt hơn), Phong Nguyệt là trường lăng (một mảnh vải), Phong Lam là một cái ngọc tiêu, Tần Ly dùng một cái chủy thủ chẳng qua rất ít cơ hội được rút ra khỏi vỏ, Tứ nương dùng vàng làm ám khí (sang ớn, hắc hắc..), Ngọc Yêu dùng một cái trường tiên màu bạc (roi dài).
Chín người phối hợp ăn ý lấy thừa bù thiếu, làm cho chín loại binh khí phát huy hiệu quả lớn nhất, hơn nữa đối mặt với bốn người Mặc Sĩ Lưu Thương, bọn họ xuống tay hoàn toàn không lưu tình, làm cho bốn người rất chật vật.
Long Chiến Nhã vẫn thực tình đứng một bên xem cuộc chiến. Nhìn chiến cục rõ ràng nghiêng về một phía mà nhếch miệng cười. Ngươi nói làm sao có thể không nghiêng về một phía đâu? Chín đối bốn đánh tới vốn làm cho mấy người Mặc Sĩ Lưu Thương không có ưu thế, còn có Tần Ly cùng Tứ nương chỉ đạo, giống như toàn bộ lo nghĩ đều được thông suốt, từng người một phối hợp ăn ý. Đánh tới sau cùng mấy người Mặc Sĩ Lưu Thương đều không có lực mà chống trả.
“Tiểu thư.” Nhìn bốn người thể lực cạn kiệt ngất xỉu, Tứ nương vô tội nhìn về phía Long Chiến Nhã.
“Nghỉ ngơi một chút, Ly, cứu tỉnh.”
“Ai uy, tiểu thư thật sự là vô tình a, khiến cho bọn họ choáng váng mà chỉ cho nghỉ ngơi một chút thôi.”
“Ngọc Yêu gần đây đã làm gì?” Long Chiến Nhã con ngươi sâu hút nhìn Ngọc Yêu, “Bản tôn có phải nên đưa vài người cho Đường chủ luyện tập hay không, hoặc là đổi một cái roi da cho Đường chủ thuận tay?”
“Thuộc hạ biết sai.” Nghiêm người, sau đó quỳ một gối xuống, Ngọc Yêu cả kinh, một thân đổ mồ hôi lạnh. Nàng sao lại quên ánh mắt của tiểu thư rất lợi hại, dù nàng cũng đã một hai tháng không có dùng đến roi nhưng cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của tiểu thư. Aiz, sao nàng lại nhiều chuyện như vậy đâu.
“Ngọc Yêu, đừng vì an nhàn hiện tại mà quên đi giáo huấn. Bản tôn, không nghĩ sẽ nhìn thấy ngươi như vậy, ngươi... chắc hiểu được.”
“Thuộc hạ hiểu.” Ngẩng đầu, Ngọc Yêu lộ ra một nụ cười ấm áp. Tiểu thư đôi khi rất nghiêm khắc, nhưng tất cả đều là vì muốn tốt bọn họ, nàng hiểu điều đó.
“Bản tôn bao che khuyết điểm, người của bản tôn không thể bị người khác khi dễ, nhưng các ngươi cũng muốn tăng thể diện của mình, bản tôn không thể lúc nào cũng bên người các ngươi, cũng không có khả năng lúc nào cũng kịp cứu các ngươi.” Trong giọng nói chứa vô hạn sầu não, Long Chiến Nhã ngẩng đầu nhìn về phía hoa viên Nhã cư.
Chín người sắc mặt tối sầm lại, theo tầm mắt của Long Chiến Nhã nhìn lại, trong ánh mắt lộ ra hoài niệm, sau đó kiên định, giống như đã nói với người nào đó ước định.
“Nhã nhi.” Bị Phong Ly dùng ngân châm đâm tỉnh, Mặc Sĩ Lưu Thương trợn mắt mở to, liền nhìn thấy một cái bi thương vô hạn bao phủ lấy tiểu nữ nhân, hắn vô cùng không thích nàng như vậy.
“Tỉnh?” Khí tức bi thương nháy mắt tiêu tán, thật giống như cho tới bây giờ đều không có xuất hiện qua.
“Ừm.” Mặc Sĩ Lưu Thương mím môi nhìn Long Chiến Nhã.
“Ha ha, Thương thật giống một khất cái (thuộc cái bang :]).” Nhìn y phục nhuộm máu rách tung tóe của Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã phụt cười vui vẻ. Nàng không lo lắng những vết thương kia, có Phong Ly chữa trị, những vết thương nhẹ này qua một nén nhang là có thể khỏi hẳn.
Mặc Sĩ Lưu Thương bây giờ mới cúi đầu đánh giá chính mình, lập tức không vui nhíu mày, thật đúng là giống một khất cái.
“Lại đây.” Mặc Sĩ Lưu Thương vẻ mặt ủy khuất nhìn Long Chiến Nhã.
“Sao thế?” Long Chiến Nhã đi đến, ngồi xổm xuống.
Mặc Sĩ Lưu Thương không nói lời nào, liền nhìn chằm chằm Long Chiến Nhã.
Long Chiến Nhã nghi hoặc, nhíu mày cũng đồng thời nhìn chằm chằm Mặc Sĩ Lưu Thương.
Mặc Sĩ Lưu Thương đột nhiên nở nụ cười, một tay kéo Long Chiến Nhã vào trong lòng.
“A!” Bị túm không kịp trở tay, Long Chiến Nhã kinh hô một tiếng, theo bản năng đưa tay ôm lấy cổ Mặc Sĩ Lưu Thương, sau đó ngẩng đầu trừng mắt Mặc Sĩ Lưu Thương.
“Cùng chung hoạn nạn.” Mặc Sĩ Lưu Thương tươi cười như một đứa nhỏ, tuy rằng một giây lướt qua nhưng Long Chiến Nhã vẫn bị bắt lấy như cũ.
Cúi đầu nhìn quần áo mình cũng nhiễm mấy vết máu cùng tro bụi, Long Chiến Nhã có chút dở khóc dở cười. Nam nhân này, sao càng ngày lại càng giống con nít vậy đâu? Còn học được trò đùa dai như vậy.
Những người còn lại không nghĩ rằng Mặc Sĩ Lưu Thương đã hai mươi mốt tuổi lại làm ra hành động trẻ con như vậy, đều giật mình ngây ngốc nhìn gương mặt tươi cười mà nhu hòa của một đại nam hài, họ phát hiện không thể nào mang hắn liên hệ với Chiến vương được đồn đại là lãnh khốc vô tình kia lại cùng một chỗ.
Dạ Lăng, Tiêu Triết và Đường Thạc liếc nhau, trong mắt đều là ý cười. Biểu tình trên mặt Vương gia càng ngày càng phong phú, tình cảm trong lòng cũng càng ngày càng trở nên phong phú, càng ngày càng có tình vị, càng ngày càng giống người, không hề lạnh băng giống như người nào đó.
“Ngươi là tiểu hài tử sao?“ Long Chiến Nhã giả vờ phẫn nộ, ngẩng đầu nhìn cằm Mặc Sĩ Lưu Thương.
“Ta là tiểu hài tử, vậy ngươi là trẻ con sao?” Xoa cái mũi nhỏ của Long Chiến Nhã, Mặc Sĩ Lưu Thương trêu ghẹo nói.
Uy dọa người, bây giờ còn học được cách tranh luận sao?
“Ta là trẻ con?” Long Chiến Nhã trừng mắt, “Vậy ngươi chính là quái thúc thúc!”
“Quái thúc thúc?” Có ý tứ gì?
Bốn người Mặc Sĩ Lưu Thương không rõ, chín đại quản sự Long các hiểu được quái thúc thúc là ý gì, lúc này thực không nể mặt mà ôm bụng cười ha hả.
“Ai uy, tiểu thư, người có thể không cần khôi hài như vậy không? Quái thúc thúc? Ha ha.” Ngọc Yêu cười đến ra nước mắt.
Mặc Sĩ Lưu Thương ánh mắt nghi hoặc nhìn người duy nhất bảo trì được lý trí, Phong Hồn.
“Chính là trung niên nam tử luyến đồng.” Phong Hồn vẻ mặt tươi cười, có lòng tốt vì Mặc Sĩ Lưu Thương giải thích nghi hoặc.
Vừa nghe đến đáp án, mặt Mặc Sĩ Lưu Thương nháy mắt liền u ám.
“LONG CHIẾN NHÃ.”
“Có!” Nghe giọng Mặc Sĩ Lưu Thương nghiến răng nghiến lợi, Long Chiến Nhã lập tức ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt lấy lòng.
“Ta là trung niên nam tử luyến đồng sao?” Có luyến đồng hay không hắn không quan tâm, dù sao năm đó hắn cưới nàng lúc chín tuổi, lời đồn đại này đã sớm tồn tại, chỉ là qua một thời gian dài đã không nghe có người nhắc đến. Nhưng mà trung niên nam tử? Hắn lớn hơn so với tiểu nữ nhân nhiều tuổi như vậy, hắn vẫn thực để ý điều đó.
“Ừm?” Long Chiến Nhã nhíu mày. Nam nhân này sao lại để ý chuyện kỳ quái như vậy đâu? Hắn không quan tâm chuyện có luyến đồng gì đó hay sao? Sao lại để ý đến tuổi tác rồi, “Nam nhân lớn tuổi càng có sức quyến rũ.”
Mặc Sĩ Lưu Thương nhíu mày, hiển nhiên không tin lí do thoái thác của Long Chiến Nhã, nắm cả bàn tay Long Chiến Nhã siết chặt vài phần, làm cho Long Chiến Nhã cảm thấy không thoải mái.
“Ta nói thật sự.” Long Chiến Nhã đẩy nhẹ vòm ngực của Mặc Sĩ Lưu Thương, lắc lắc thân mình, muốn giãy khỏi trói buộc.
“Nhã nhi thích lớn tuổi?” Mặc Sĩ Lưu Thương tầm mắt đảo qua những nam nhân ở đây. Bọn họ tựa hồ đều là lớn hơn tiểu nữ nhân rất nhiều tuổi a, có phải hay không cũng suy tính chạy đi nơi khác?
“Ta sẽ không thích lão gia gia.”
Lời nói của Long Chiến Nhã làm cho tay của Mặc Sĩ Lưu Thương lại tăng thêm vài phần lực đạo.
“A, sắp gãy sắp gãy, thắt lưng sắp gãy rồi.” Long Chiến Nhã lập tức lớn tiếng nói, làm cho Mặc Sĩ Lưu Thương lập tức thả lỏng lực đạo, càng không ngừng vuốt ve phần eo của Long Chiến Nhã, vẻ mặt ảo não cùng bộ dáng đau lòng.
Chín đại quản sự của Long các đồng loạt hắc tuyến. Cô gia mới dùng vài phần lực tiểu thư đã ồn ào như vậy làm cái gì a...... Bất quá cô gia lại tin là thật a...... Lại nói, khó có khi nhìn thấy tiểu thư làm nũng với nam nhân, bộ dạng thực khó coi a.
“Không náo loạn, tiếp tục đi.” Vỗ vỗ tay Mặc Sĩ Lưu Thương, ý bảo hắn buông ra.
Mặc Sĩ Lưu Thương cũng thực nghe lời, ngoan ngoãn buông tay ra, đứng lên chuẩn bị tái chiến.
Ba người Tiêu Triết cũng đứng lên, hỗn chiến lại bắt đầu.
Một tháng kế tiếp, nhóm người cấp dưới ở Long các vô cùng khoái trá, cuộc sống chưa bao giờ dễ chịu như vậy, bởi vì này một tháng, chín đại quản sự Long các cùng tinh lực của Long tôn đều đặt trên người cô gia cùng ba thuộc hạ, bọn họ đều là do hai Nhược vụ dẫn dắt, tuy rằng nói nội dung luyện tập không có gì thay đổi, nhưng uy áp của hai Nhược vụ vẫn nhỏ hơn chín đại quản sự rất nhiều, làm cho cuộc sống tinh thần của bọn họ vui vẻ không ít. Càng có thể làm cho bọn họ giải trí với tiếng hô của chín đại quản sự cùng vẻ mặt nghẹn uất của cô gia.
Huấn luyện leo núi, địa điểm: Tường leo núi đặc chế ở hậu viên Tập Bảo các.
“Cô gia, tốc độ đã chậm hơn so với trước.” Nguyên Viêm lắc đầu, “Quay lại.”
Mặc Sĩ Lưu Thương tiếp tục trèo lên tường.
“Cô gia, chân của người để ở đâu vậy?”
“Cô gia, tay… tay… chú ý tay!”
“Cô gia, không thể trực tiếp nhảy xuống.” Nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương trượt chân té ngã chổng vó, Nguyên Viêm cười cười.
Huấn luyện cảm giác nguy hiểm, địa điểm: Mật thất Hồn minh.
“Cô gia, người muốn biến thành con nhím sao?” Giọng Phong Hồn cách một vách tường dày truyền đến tai Mặc Sĩ Lưu Thương, làm cho Mặc Sĩ Lưu Thương phẫn hận, hàm răng ngứa lên. Tiểu tử này rốt cuộc là nhắc nhở hắn, hay là ở nhiễu loạn thính giác của hắn?
“Cô gia, người muốn thí nghiệm độ cứng trái tim của người một chút sao? Sẽ không thể làm cho tên bắn vào nơi khác sao?” Nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương lại gần sát trái tim một khoảng mà trúng tên, Phong Hồn lắc lắc đầu.
Mặc Sĩ Lưu Thương khóe miệng run rẩy. Thể lực cạn kiệt, vết thương to nhỏ trên người đã không ít, hắn có thể tránh được yếu hại là không tệ rồi, còn muốn hắn có đủ khí lực để đưa tay cản mũi tên sao?
Huấn luyện khí chất, địa điểm: Nguyệt lâu
“Cô gia, khí chất, khí chất a.” Nhìn tư thế của Mặc Sĩ Lưu Thương, Phong Nguyệt lắc đầu lần thứ N, “Cô gia, lễ nghi hoàng gia của người đều đi nơi nào rồi?”
Mặc Sĩ Lưu Thương khóe mắt run rẩy, nhẫn nhịn lại một quyền đánh lên gương mặt xinh đẹp của Phong Nguyệt kia, tiếp tục dựa theo yêu cầu của Phong Nguyệt mà hành động.
“Cô gia, đã nói rất nhiều lần rồi, ngón tay không thể để như vậy.” Phong Nguyệt thở dài.
Gân xanh trên thái dương Mặc Sĩ Lưu Thương giật mạnh.
Huấn luyện ngôn ngữ, địa điểm: Lam lâu
Huấn luyện rất đơn giản, chính là cùng Phong Lam nói chuyện phiếm, chỉ cần Phong Lam nhận thua, huấn luyện xem như chấm dứt. Nhưng mà hàn huyên lâu như vậy, Mặc Sĩ Lưu Thương vẫn như cũ mỗi lần đều thua. Gian thương không hổ là gian thương, mỗi câu đều là cạm bẫy chờ tiểu bạch thỏ thuần khiết tự động tự giác nhảy vào. Mà Mặc Sĩ Lưu Thương, thực bất hạnh trở thành tiểu bạch thỏ kia, mỗi lần nói chuyện phiếm đều phải bị Phong Lam đùa giỡn vài lần. Cũng may hiện tại đã tốt hơn nhiều, số lần bị đùa giỡn cũng ngày càng ít đi, thực làm cho người ta vui mừng .
Đặc Biệt doanh Mặc Sĩ Lưu Thương không được vào, hơn nữa Tần Ly cũng cho rằng huấn luyện ở Đặc Biệt doanh đối với Mặc Sĩ Lưu Thương mà nói căn bản chính là lãng phí thời gian, cho nên sẽ không tiến hành.
Huấn luyện chịu đựng, địa điểm: Công đường
Ngọc Yêu tự mình ra tay, mục đích chính là làm cho Mặc Sĩ Lưu Thương dần dần thích ứng đau đớn. Bởi vì cảm giác đau đớn sẽ làm phản ứng của con người trở nên trì trệ, ở trong đối chiến cực kỳ bất lợi. Hơn nữa chịu được đau đớn cũng có thể rèn luyện ý chí cùng sự dẻo dai, cho nên Ngọc Yêu thực hiện hết sức ‘chăm chỉ’, mấy lần làm cho Mặc Sĩ Lưu Thương hoài nghi hắn có phải đã giết cả nhà nàng hay không.
So sánh dưới góc độ của Mặc Sĩ Lưu Thương, Tiêu Triết cùng Dạ Lăng và Đường Thạc huấn luyện thoải mái hơn rất nhiều, không chỉ có nội dung huấn luyện kém đi, ngay cả tiêu chuẩn huấn luyện cũng dễ dàng hơn, làm cho mấy người họ thực thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời vạn phần đồng tình nhìn Vương gia nhà mình.
“Tiểu thư, tin tức của Phong Tuyết truyền đến.” Còn năm ngày nữa là được một tháng, nhóm người Long Chiến Nhã nhận được tin tức của Phong Tuyết truyền đến.
Long Chiến Nhã sửng sốt, tiếp nhận tin tức trên tay Phong Nguyệt. Nhìn đến vẻ mặt cẩn thận của Long Chiến Nhã, Mặc Sĩ Lưu Thương có chút nghi hoặc, cũng biết có lẽ là đã xảy ra chuyện tình nghiêm trọng, chính là phát sinh ở trong vương phủ của hắn.
Đầu tiên là xem lướt qua, sau đó là nhìn kỹ từng chữ từng chữ một, vẻ mặt Long Chiến Nhã càng ngày càng u ám, đôi mắt dần dần nhuộm thành màu đỏ.
“Làm sao vậy?” Mặc Sĩ Lưu Thương nắm nhẹ tay Long Chiến Nhã.
“Cục cưng......” Giọng nói của Long Chiến Nhã có chút run run, vẻ mặt sắp khóc nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương, “Cục cưng trúng độc.”
“Sao lại thế này?” Mặc Sĩ Lưu Thương sửng sốt, cau mày, cầm lấy tờ giấy trong tay Long Chiến Nhã.
“Hỗn trướng!” Lại có người đánh chủ ý lên người tiểu nữ nhân? Nhưng lại ngộ thương con của hắn, thật sự là không biết sống chết!
“Chuẩn bị hồi phủ.” Ổn định tâm tình một chút, Long Chiến Nhã quyết đoán hạ lệnh.
“Nhưng mà tiểu thư, huấn luyện còn chưa chấm dứt đâu.” Người của Long các chưa bao giờ bỏ dở nửa chừng.
“ĐÓ LÀ NHI TỬ CỦA TA!” Long Chiến Nhã nghiến răng nghiến lợi, gằng từng chữ từng chữ một.
Phong Nguyệt rụt cổ. Hắn đã quên rằng tiểu chủ tử tuy rằng không phải tiểu thư hạ sinh, nhưng tiểu thư quả thật xem như con mình, nếu không bọn họ cũng sẽ không kêu hắn là tiểu chủ tử.
“Về phần huấn luyện, về sau bổ sung.”
“Dạ, tiểu thư, thuộc hạ đi chuẩn bị.”
“Mặt khác, nói với Ngọc Yêu làm tốt sự tình của mình, lần này theo chúng ta cùng đi. Còn có ngươi, Phong Ly và Phong Lam.”
“Dạ, tiểu thư.”
“Đừng lo lắng, Thần nhi sẽ không có việc gì.” Đem lo lắng cùng nôn nóng trước mắt Long Chiến Nhã ôm vào lòng, khẽ vuốt lưng của nàng, giúp nàng ổn định tâm tình, Mặc Sĩ Lưu Thương híp mắt nhìn về phía trước, trong ánh mắt tràn ngập nguy hiểm.
Nằm trong lòng Mặc Sĩ Lưu Thương, vẻ mặt của Long Chiến Nhã cũng không khác gì Mặc Sĩ Lưu Thương.
Tất cả đều chuẩn bị xong, đoàn người lập tức dùng khinh công hỏa tốc bay ra khỏi cánh đồng tuyết, ra roi thúc ngựa, suốt đêm chạy về Chiến vương phủ.
Bình luận
- Chương 80
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 78
- Chương 78
- Chương 78
- Chương 76
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 74
- Chương 74
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 73
- Chương 73
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 69
- Chương 69
- Chương 69
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 68
- Chương 68
- Chương 68
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1