Tướng quân phủ là một tòa phủ đệ lớn nhất so với các quan viên khác trong thành Long Ngự, do Long lão gia tử làm tướng quân đã hai triều đại, vì Long Ngự lập được nhiều công lao hiểm hách, lại hiểu được khi nào cần tiến thoái, khi quốc gia đã phồn thịnh vinh quang ông dần dần giao lại chức quyền rồi lui ẩn, rất được lòng của hoàng đế, cho nên ngoài kiến trúc bên phủ đệ ra ông còn được hưởng rất nhiều đặc quyền.
Bên ngoài cổng lớn, hai con thạch sư uy vũ trấn thủ, đại môn mang một màu đỏ của gỗ tử đàn, bảng hiệu Phủ Tướng Quân chỉ dùng gỗ phỉ mộc tốt nhất để làm, màu vàng óng ánh biểu thị hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, ba chữ màu đen “Phủ Tướng Quân” chỉ dùng lối viết thảo (kiểu chữ Hán, nét bút liên tục và nhanh) để viết, đường bút lưu loát, khí thế quán thông, tản ra không khí sự cuồng ngạo không chút nào che giấu được, nghe nói đó là Long lão gia tử tự mình viết, trên bảng hiệu còn được Hoàng thượng khắc một con kim long.
Nhưng đại môn khí thế to lớn này cũng thực xa lạ đối với Long Chiến Nhã, bởi trong trí nhớ của Long Chiến Nhã thực ra chỉ có lúc nàng cùng mẫu thân bị nhốt nơi tiểu viện, ngẫu nhiên cũng có trốn ra ngoài nhưng là nhờ đút lót hạ nhân trong phủ sau đó len lén đi từ cửa sau ra, còn đại môn này thực sự không có đi qua.
Long Chiến Nhã tự giễu cười, cho dù là kiếp trước cũng có lúc nghèo túng nhưng nàng cũng không từng bị đãi ngộ như thế này, đến kiếp này tuy rằng chỉ là đoạn kí ức trước kia nhưng hiện tại nàng chiếm cứ thân thể này, như thế đoạn kí ức sỉ nhục kia cũng chính là sỉ nhục nàng, nàng sẽ vì chính mình đòi lại công đạo. Theo như trí nhớ trước kia từ khi tái hiện đã bắt đầu bị đối đãi như thế, vị mẫu thân kia cho đến lúc đấy cũng không có nói với nàng cái gì, là một tiểu hài tử đương nhiên cũng không hỏi nhiều, cho dù có hỏi cũng bị mẫu thân nói dối cho qua, cho nên đối với nguyên nhân sự tình ra sao, Long Chiến Nhã một chút cũng không biết, muốn điều tra cũng thực khó khăn a, dù sao cũng đã qua lâu. Cùng lắm, không làm khó được nàng. Cho dù tra không rõ, nàng cũng sẽ không để cho Long gia sống dễ chịu nhất là người cha trên danh nghĩa kia của nàng.
“Đi thôi.” Nhắm mắt lại rồi nhẹ mở ra, nàng vẫn là Long Chiến Nhã cuồng ngạo, không gì có thể ảnh hưởng đến nàng.
“Dạ, tiểu thư.” Phong Ly bước hai bước, tiến lên gõ cửa.
“Người nào?” Nội môn truyền đến một giọng nói không kiên nhẫn, sau đó màu đỏ đại môn hơi hơi mở ra một khe nhỏ, lộ ra cái đầu cũng không tinh xảo lắm, một đôi mắt nhỏ nhìn Phong Ly từ trên xuống dưới.
“Chiến vương phi đăng môn bái phỏng, tìm Long Chiến Nam.” Phong Ly ôn hòa cười, nhưng đáy mắt rất nhanh hiện lên một chút không vui, lập tức che dấu tốt đi.
“Chiến vương phi?” Người nọ trên mặt lộ ra biểu tình nghi hoặc, lập tức mở to hai mắt nhìn về phía Long Chiến Nhã, “Là đứa tiểu tạp chủng kia?”
Long Chiến Nhã nhíu mày, mặt Phong Ly đã muốn đen.
“Không thấy, không thấy.” Không đợi Phong Ly mở miệng, người nọ đã không bình tĩnh muốn đóng cửa.
“Chờ một chút.” Phong Ly rất nhanh đỡ lấy cánh cửa, không cho người nọ khép lại, “Không bằng ngươi đi thông báo một tiếng?” Phong Ly nghiến răng nghiến lợi nhìn người nọ, thanh âm lại vẫn như xuân phong bình thường, ôn hòa.
“Thông báo? Một đứa tiểu tạp chủng cũng muốn tiến vào cửa phủ Tướng quân? Đừng ô uế Tướng quân phủ của ta.” Người nọ tựa hồ có chút tức giận.
Phong Ly giận dữ, một cước đạp cửa đại môn văng ra. Sau khi trải qua Long Chiến Nhã đặc biệt huấn luyện, thiên hạ này chuyện có thể làm cho Phong Ly tức giận cũng không nhiều, chính xác mà nói thì chuyện có thể làm cho tật phong phát hỏa cũng không nhiều, bởi vì Long Chiến Nhã có nói qua lửa giận sẽ nhiễu loạn thần trí con người, làm chậm lại chỉ số thông minh, lửa giận càng lớn, năng lực tự chủ càng thấp, cho dù sẽ không vứt bỏ tính mạng mình cũng có khả năng sẽ cho người ta hối hận về sai lầm đã phạm phải, hoặc sẽ không uy hiếp đến tính mạng của mình nhưng sẽ làm hại đến tính mạng của đồng bạn, cho nên Long Chiến Nhã muốn bọn họ luôn luôn bảo trì sự bình tĩnh, không kiêu không nóng nảy, không vội không giận dữ. Nhưng có một loại tình huống mà tật phong sử dù như thế nào cũng khống chế không được cảm xúc đó là chuyện tình có liên quan đến Long Chiến Nhã.
“Ai ui…” Chân Phong Ly đạp rất nặng, sau khi người nọ ngã sấp xuống cũng không đứng dậy nổi, quỳ rạp trên mặt đất gào khóc thảm thiết, “Ngươi cũng dám giương oai ở Tướng quân phủ!”
Long Chiến Nhã thật ra cũng không tức giận, bất luận là kiếp trước hay là trong trí nhớ kiếp này, những lời nhục mạ nàng nghe qua nhiều lắm, so với vừa rồi còn quá đáng hơn nhiều. Nàng chỉ thấy kỳ quái, rốt cuộc nguyên nhân gì làm cho một tên trông cửa cũng dám gào thét với Long Chiến Nhã như vậy? Dù biết nàng đã là Chiến vương phi, ngay cả đắc tội với Chiến vương phủ cũng không sợ. Tiểu tạp chủng? Ô uế tướng quân phủ?
“Hừ!” Hừ lạnh một tiếng, Phong Ly thô lỗ đá văng cửa lớn của Tướng quân phủ, bước vào, còn ác ý hung hăng giẫm một cước lên tay người nọ, đạp đi qua. Hắn sẽ dọn sạch chướng ngại giúp tiểu thư.
“Người nào dám đến Tướng quân phủ giương oai?” Một tiếng kêu rên của tên trông cửa vừa rồi hấp dẫn không ít gia đinh đến đây, mỗi người cầm lấy một thanh khảm đao, vừa thấy gương mặt của Phong Ly, liền nhanh chóng vây quanh hắn.
“Ngươi là ai?” Đầu lĩnh hộ viện nhíu mày nhìn Phong Ly. Người trước mắt này khí chất cao quý, cử chỉ bất phàm, giống như một công tử nhà quyền quý, nhìn thế nào cũng không giống như đến kím sự.
“Vô danh tiểu tốt.” Trong lòng nghẹn một cỗ khí, Phong Ly nói chuyện so với bình thường cũng nhanh vài phần, ngược lại có loại tư thái tìm tra (tìm kiếm điều tra).
“Công tử đến Tướng quân phủ có việc gì sao?”
“Tìm người.”
“Tìm ai?”
“Long Chiến Nam.”
“Đại công tử đã vào triều, thỉnh công tử lúc sau lại đến.”
“Bản công tử nghĩ sẽ ở trong Tướng quân phủ.” Không thể không nói, phàm là người đi theo bên cạnh Long Chiến Nhã, đều là kiêu ngạo cuồng vọng, chỉ là thật có may mắn mới được thấy.
“Công tử là tới tìm tra sao?”
“Bổn vương phi không biết bái phỏng Tướng quân phủ cũng xem như là một loại tìm tra.” Nhìn Phong Ly tức giận đã đủ, Long Chiến Nhã chầm chậm tiến vào Tướng quân phủ. Aiz… không thể trách nàng, bình thường muốn xem đứa nhỏ này phẫn nộ cũng rất khó khăn a.
“Vương phi?” Người nọ nhìn về phía Long Chiến Nhã, “Ngươi là…?”
“Chiến vương phi Long Chiến Nhã.”
“Tiểu tạp chủng?” Người nọ nhất thời mở miệng liền ý thức được mình nói sai, lập tức bưng kín miệng, ánh mắt né tránh.
“Tiểu tạp chủng ngươi đến Tướng quân phủ ta làm gì? Mau cút đi cho bản phu nhân! Đừng ô uế trong phủ của ta.”
Giọng nói này, thật là quen tai a. Long Chiến Nhã cười khẽ, nhìn về phía Thanh Uyển đang lắc mông đến, cũng chính là tiểu thiếp của Long Ngự Phong cha nàng.
“Tiểu tạp chủng là mắng ai vậy?” Long Chiến Nhã vẻ mặt tức giận nhìn Thanh Uyển.
“Tiểu tạp chủng chính là mắng ngươi!”
Mục đích đã đạt, Long Chiến Nhã trên mặt tức giận nhanh chóng biến mất. Ai, chiêu này quả nhiên trăm thử vẫn khó chịu.
Người chung quanh đầu tiên là sửng sốt, sau đó tập thể cúi đầu, một đám bả vai run run, nếu có thể thấy mặt họ, tuyệt đối sẽ là mặt trương vặn vẹo, nghẹn cười đến vặn vẹo.
“Ngươi!” Thanh Uyển cũng rất nhanh phản ứng lại, bộ mặt dữ tợn nhìn Long Chiến Nhã, “Tốt, tiểu tạp chủng ngươi tốt lắm! Là bản phu nhân lâu lắm không giáo huấn ngươi, nhanh như vậy đã không biết trời cao đất rộng! Người tới, đưa trường chủy cho bản phu nhân!”
“Ai dám.” Một câu này là Long Chiến Nhã hô lên, còn bỏ thêm nội lực vào.
Nàng biết, Long gia hiện tại chỉ có Long Ngự Thiên, Long Chiến Nam và Long Chiến Bắc là có chức quan trong người, cần vào triều, chức vị của Long lão gia tử cũng đã giao lại cho Long Ngự Phong. Theo lý mà nói Long Ngự Phong có lẽ không ở trong phủ, nhưng Long lão gia tử tuyệt đối có ở đây.
Bọn gia đinh bị Long Chiến Nhã khí thế chấn động, cũng không dám tiến lên. Ngẫm lại thì nàng mặc dù ở Tướng quân phủ không có địa vị gì, nhưng người ta hiện tại là Chiến vương phi, địa vị… so với lão gia tử bọn hắn còn cao hơn nữa điểm, tựa hồ… không thể đắc tội.
“Các ngươi còn thất thần làm gì? Tướng quân phủ rốt cuộc có xem ta là ai!”
“Như thế nào? Ngươi từ khi nào đã làm đương gia của Tướng quân rồi?” Nhìn bóng dáng xa xa đang đến gần, Long Chiến Nhã cười tủm tỉm nhìn Thanh Uyển, “Hay gọi là phu nhân? Long Ngự Phong từ lúc đã cho ngươi làm chính?”
“Ngươi!”
“Theo ta được biết Long lão gia tử còn rất khoẻ mạnh, Long Ngự Thiên, Long Ngự Phong, Long Chiến Nam, Long Chiến Bắc đều ở đây, sao lại đến phiên ngươi là đương gia đâu? Aizz… cũng là bọn họ nam nhân đều bận việc, nào có rãnh quản lý Kim khố tồn bao nhiêu vàng, nam nhân sơ ý như vậy sao có thể biết Kim khố hơn cái gì mất đi cái gì, bổn vương phi nói rất đúng phải không?”
“Ngươi nói bậy! Cho tới bây giờ ta cũng không có lấy ở Kim khố của Long gia cái gì!” Thanh Uyển trong lòng hoảng hốt, lập tức chỉ vào Long Chiến Nhã thét chói tai.
“Ta có nói rằng ngươi lấy gì ở Kim khố Long gia sao?” Nàng không biết Thanh Uyển có tham lam tiền tài của Long gia hay không, nhưng giữ một gia nghiệp lớn như vậy, nhiều của cải như vậy, một nữ nhân, một nữ nhân lòng tham vô đáy làm sao có thể tay chân sạch sẽ được. Cái gọi là có tật giật mình, nàng chẳng qua cuống nàng một chút mà thôi.
“Ngươi! Mau đuổi nàng ta đi cho ta!”
“Ngươi lấy thân phận gì dám đuổi bổn vương phi ra ngoài?” Long Chiến Nhã lười biếng đứng ở nơi đó, cười đến càng ngày càng vui vẻ.
“Long gia bản phu nhân này nói được!”
“Câm mồm!”
Long lão gia tử nghe được trong thanh âm Long Chiến Nhã kia có bỏ thêm nội lực liền đi ra, tuy rằng lúc ấy không biết là ai, nhưng nội lực thâm hậu như vậy, nói như thế nào cũng không phải là người bọn họ có thể chọc vào. Long gia của ông có quyền có thế, nhưng tình trạng hiện tại của Long gia, có thể tránh liền tránh. Vừa ra tới chợt nghe thấy nữ nhân không biết điều kia đang kêu gào. Đương gia Long gia? Cầm Kim khố gì đó? Nữ nhân này lá gan càng lúc càng lớn! Ông vốn không thích nàng ta, ỷ quyền phô trương thân thế đã thành thói quen, nếu không phải Phong nhi kiên trì, ông căn bản sẽ không để cho nữ nhân này đứng trong Tướng quân phủ. Nhiều năm qua, Phong nhi vẫn muốn đem nàng phù chính, nhưng ông vẫn cản trở, hai phụ tử vì chuyện này mà cãi nhau không ít. Hiện tại nữ nhân này càng ngày càng quá đáng!
“Ngươi trở về làm cái gì?” Long lão gia tử nhìn về phía Long Chiến Nhã nhưng trong ánh mắt thật ra không có nhiều khinh thường, cảm xúc phẫn nộ nhưng là một loại đạm mạc, lạnh lùng không thèm để ý.
Long Chiến Nhã càng ngày càng hiếu kì, mẫu thân nàng rốt cuộc phạm phải chuyện tốt gì, làm cho toàn gia này đều phản ứng một cách kỳ lạ. Bất quá đối với lão gia tử này, tướng quân chinh chiến sa trường sống sót đến nay, xét thế nào cũng là lão nhân, nàng vẫn kính trọng, cho nên không để ý ông lạnh lùng.
“Ta đến tìm Long Chiến Nam.”
“Có chuyện gì?” Mặc dù có chút kinh ngạc thái độ của Long Chiến Nhã, nhưng đó không phải điều ông quan tâm.
Long Chiến Nhã nhún vai, cũng không trả lời. Ai biết Long Chiến Nam có giấu diếm thương thế của mình hay không. Nàng và Long Chiến Nam tuy rằng không có cảm tình thâm hậu, nhưng không tính là chán ghét, có thể giúp tắc giúp, để người khác thiếu nhân tình luôn tốt.
“Mời đến sảnh chờ.”
Bĩu môi, Long Chiến Nhã đuổi theo bước chân của lão gia tử.
Chờ đến lúc ba nam nhân của Long gia trở về, liền nhìn thấy Long Chiến Nhã và Long lão gia tử ngồi trong đại sảnh uống trà, Long Chiến Nhã vẻ mặt thích ý, Long lão gia mặt sa sầm, có phải hay không ngắm Long Chiến Nhã một cái.
“Ngươi tới làm cái gì?” Xem nhẹ Long lão gia tử và Long Ngự Thiên, Long Chiến Bắc chán ghét trừng mắt nhìn Long Chiến Nhã.
“Bây giờ sao?” Trực tiếp không nhìn Long Chiến Bắc, Long Chiến Nhã nhìn về phía Long Chiến Nam, ánh mắt xẹt qua vẻ mặt quỷ dị của Long Ngự Thiên.
“Ta đi thay y phục.” Long Chiến Nam gật đầu.
“Ta với ngươi cùng đi đi, dù sao cũng cần phải cởi.” Long Chiến Nhã tùy ý nói, nhưng làm cho bốn người ở đây nhất tề thay đổi sắc mặt.
Là nam nhân tự nhiên sẽ hiểu sai ý, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Long Chiến Nhã và Long Chiến Nam. Mà Long Chiến Nam lại có chút bất đắc dĩ lắc đầu, tuy rằng hắn hiểu được ý tứ của nàng, nhưng nàng có thể hay không một cách khác, không cần phải nói mông lung như vậy?
“Ừm.” Lên tiếng, Long Chiến Nam không nhìn bai đạo ánh mắt phát hỏa phía sau, mang theo Long Chiến Nhã đi đến phòng mình.
Long Chiến Nhã vô tư theo sát. Trong lòng đã muốn cười nghiêng ngưat. Gương mặt rối rắm của Long lão gia tử rất thú vị.
Phong Ly bất đắc dĩ lắc đầu đuổi theo. Tiểu thư thật sự chỉ muốn nhìn sắc mặt đại biến của Long lão gia tử mà thôi. Không biết những lời này bị vương gia biết thì sẽ như thế nào.
Long Chiến Nam giới thiệu vắn tắt phòng mình, trên giường, bên trái một cái bình phong, sau bình phong có một cái thư án và một giá sách, trên giá toàn bộ là thư sách. Phía bên phải cũng là cái ngăn tủ, chẳng qua trên ngăn tủ có mấy thanh kiếm.
“Cần làm như thế nào?” Xem Long Chiến Nhã tham quan đã xong, Long Chiến Nam hợp thời mở miệng.
“Cởi hết áo ra, đưa lưng về phía ta rồi ngồi trên giường đi.” Không một tia nhăn nhó, Long Chiến Nhã trực tiếp ra lệnh, sau đó tiếp nhận kim châm từ Phong Ly.
“Tiểu thư, người muốn đích thân làm?” Nếu Vương gia biết ngươi xem một nam nhân khác khỏa thân, tuy rằng là nửa thân trần, còn chạm vào không biết có nỗi bão hay không.
Nghi hoặc nhìn Phong Ly một cái, Phong Ly không giống như sẽ là người hỏi cái loại vấn đề này a. Sau đó nhìn đến ánh mắt trêu tức của Phong Ly, lập tức hiểu được .
“Ngươi có thể làm sao?” Long Chiến Nhã không lưu tình chút nào đả kích nói.
Phong Ly mếu máo, làm hắn không nói lời nào ngoan ngoãn im lặng. Hắn quyết định hôm nay không trở về vương phủ .
“Canh giữ ở cửa.” Nói như vậy một câu, Long Chiến Nhã mà bắt đầu bận việc.
Bởi vì tình huống của Long Chiến Nam cũng không phức tạp, là trúng tên, chẳng qua trên mũi tên đó có tẩm thứ dược vật nào đó làm cho miệng vết thương không khép lại được mới làm cho vết thương của hắn tái đi tái lại, không thể trị tận gốc, hơn nữa, nếu dược tính không được giải trừ, về sau vết thương trên người Long Chiến Nam sẽ đều như vậy. Việc Long Chiến Nhã phải làm đó là châm kim vào hai mươi ba huyệt vị trên lưng hắn, đem dược tính đang lan tràn khắp thân nhổ hết ra ngoài, hơn nữa khi châm cần phải có trình tự, đối với Long Chiến Nhã mà nói, chuyện này hơi có chút hao tâm tổn khí.
“Các ngươi đang làm…......” Thời điểm Long Chiến Nhã vừa châm kim thứ sáu, Long lão gia tử cùng Long Ngự Thiên, Long Chiến Bắc vọt vào, nhưng ba người vừa đẩy cửa ra, đã bị người khác nhanh chóng điểm huyệt, không thể động, cũng không thể nói.
Bình luận
- Chương 80
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 78
- Chương 78
- Chương 78
- Chương 76
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 74
- Chương 74
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 73
- Chương 73
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 69
- Chương 69
- Chương 69
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 68
- Chương 68
- Chương 68
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1