chương 22/ 80

“Vương gia xin dừng bước.” Bên ngoài Nhã các, một hắc y nhân đang ngăn cản Mặc Sĩ Lưu Thương. Hiện giờ hắn bỗng nhiên có cảm giác bên ngoài Nhã các này toàn bộ dường như không dưới năm mươi người.

“Vương phi đâu?” Hơn mười ngày này bọn họ vẫn ngủ cùng nhau, mặc kệ Long Chiến Nhã phản kháng từ chối như thế nào hắn luôn có biện pháp làm cho nàng phải thỏa hiệp, mà nàng đến giờ cũng lười phản kháng, hiệu quả này thực đúng như hắn mong muốn.

“Vương phi thỉnh vương gia hôm nay đi nơi khác ngủ.” Hôm nay có thể xem như ngày quan trọng nhất liên quan đến sinh mệnh tiểu thư, thành bại sau này cũng phải xem vào kết quả ngày hôm nay, không thể để xảy ra một sai lầm nào.

“Nàng làm sao vậy?” Mặc Sĩ Lưu Thương đột nhiên có loại dự cảm không tốt.

“Vương gia mời trở về.”

Mặc Sĩ Lưu Thương nổi giận, một chưởng đánh về phía hắc y nhân, chân nhanh chóng đi vào Nhã các.

Hắc y nhân sửng sốt cảm thấy một cỗ kình khí mạnh mẽ đang tiến đến, lập tức chật vật né ra. Không nghĩ tới nội lực của Mặc Sĩ Lưu Thương thâm hậu như vậy! Mà một hắc y nhân khác cũng chưa kịp ngăn cản Mặc Sĩ Lưu Thương đang xông vào.

“Sao ngươi lại vào được đây?” Công việc xoay quanh cộng thêm tinh thần không yên, Phong Nguyệt vừa thấy Mặc Sĩ Lưu Thương đến lại càng thêm phiền chán .

“Nàng làm sao vậy?” Mặc Sĩ Lưu Thương nhíu mày. Hắn nhìn thấy Phong Ly, Phong Hồn, Phong Nguyệt và Phong Lam đều ở trong này, ngay cả tiểu nam hài vừa được đưa về đây - Phong Tiêu cũng có mặt, hơn nữa mỗi người đều mang vẻ mặt lo lắng đây chỉ có thể chứng minh cho một vấn đề là Long Chiến Nhã đã xảy ra chuyện.

“Không liên quan đến ngươi, đừng ở chỗ này vướng bận!” Nói xong, Phong Nguyệt lại vội vàng rời đi.

“Vương gia?” Lúc này Phong Lam từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Mặc Sĩ Lưu Thương cũng sửng sốt.

“Nếu đã đến đây vậy vương gia vào đi, chỉ có điều ở một bên nhìn là tốt rồi.” Từ sau lần vương gia cùng tiểu thư gặp mặt, Phong Lam có thể nhận ra một loạt chuyển biến trong mắt Mặc Sĩ Lưu Thương, hơn nữa nếu tiểu thư có thể cùng hắn ngủ chung thuyết minh tiểu thư không bài xích hắn, đã vậy cho hắn một cơ hội cũng không phải là không thể.

Mặc Sĩ Lưu Thương chau mày, đi theo Phong Lam vào phòng, lập tức thấy ngay một bóng dáng nhỏ nhắn đang cuộn người ở trên giường, đầu tóc đen xốc xếch tán loạn, cả người run rẩy, thỉnh thoảng còn có thể nghe được một hai tiếng kêu đau đớn, mà người này rõ ràng chính là Long Chiến Nhã.

“Đây là chuyện gì xảy ra?” Nổi giận gầm lên một tiếng, Mặc Sĩ Lưu Thương bước nhanh đi đến bên giường, đem Long Chiến Nhã ôm vào trong lòng, lại càng cảm giác rõ ràng hơn Long Chiến Nhã run run giống như đang nhẫn nhịn một loại đau đớn thực lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch, môi bị cắn vô cùng thê thảm.

“Nhã nhi, Nhã nhi.” Mặc Sĩ Lưu Thương không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ có thể gọi tên nàng nhiều lần. Lần đầu tiên, Mặc Sĩ Lưu Thương cảm nhận được cái gì là đau thấu tâm cang.

“Rốt cuộc sao lại thế này?!”

“Là thai độc.” Hơi bối rối nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương, Phong Ly quyết định nói cho hắn.

“Thai độc?”

“Phải. Đến nay vẫn chưa tra ra là ai đã hạ độc, cũng không biết là độc gì, chính là ngày mười lăm mỗi tháng tiểu thư sẽ phải chịu một lần độc phát, đau đến tán gân tán cốt. Chúng ta vừa tra ra được thành phần của độc không lâu cũng đã chế được giải dược, nhưng mà ở thời điểm tiểu thư bị độc bộc phát mới có thể giải, chính là lúc đau đến tột cùng kê thuốc. Hơn nữa phải đồng thời ăn vào quả hỏa diễm bằng không sau này không thể tu tập nội lực. Cho nên tối nay, vạn phần trọng yếu!”

“Khi nào thì mới có thể kê đơn?” Chết tiệt! Sao lại có người hạ độc nàng vào thời điểm chỉ mới được hình thành? Nhìn Long Chiến Nhã cực lực nhẫn nhịn, Mặc Sĩ Lưu Thương cảm thấy tâm mình cũng đau theo.

“Nhã nhi, ngoan, nhả ra, đã cắn hỏng đến rồi.” Không còn cách nào, Mặc Sĩ Lưu Thương đành cưỡng ép nàng mở miệng ra sau đó đem tay mình đưa đến trước mặt nàng, chỉ trong nháy mắt răng nanh của Long Chiến Nhã đã khảm trên mu bàn tay Mặc Sĩ Lưu Thương.

“Nguyệt thượng trung thiên.” *

(*thời điểm trăng lên cao nhất)

Những vật quan trọng đều đã chuẩn bị tốt, bốn người Phong Hồn đều đồng loạt quỳ xuống bên giường, tuy rằng Phong Tiêu không thực sực hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng cùng quỳ xuống, nhìn Long Chiến Nhã trong lòng Mặc Sĩ Lưu Thương đang run rẩy, đau đớn. Bọn họ đi theo tiểu thư ba năm, tiểu thư cũng chưa bao giờ cho bọn họ gặp qua nàng lúc phát độc nếu không phải hôm nay muốn giải độc bọn họ cũng sẽ có mặt ở đây. Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy bộ dáng tiểu thư thống khổ như vậy, bọn họ hận người trúng độc không thể là mình! Rốt cuộc là ai đã làm cho tiểu thư chịu đựng loại thống khổ này? Bốn người trợn to mắt nhìn Long Chiến Nhã đang vật vã, ba năm ba mươi sáu tháng, nếu không phải bọn họ vô dụng thì sẽ không làm cho tiểu thư chịu khổ nhìu như vậy! Bọn họ phải nhớ kỹ, nhớ kỹ giờ phút này tiểu thư chịu đau khổ, bọn họ nhất định phải hoàn trả lại cho cái người hạ độc kia hàng trăm lần! Về sau, bọn họ sẽ chắn đi mọi khổ cực cho nàng!

“A……...” Nguyệt thượng trung thiên, cái loại đau đến tán cốt này rốt cuộc đã làm cho Long Chiến Nhã vẫn ẩn nhẫn nãy giờ nhịn không được.

“Chính là hiện tại, mau!”

Phong Ly nhanh chóng đem giải dược ném vào miệng Long Chiến Nhã, ngón tay di chuyển trên cổ nàng làm cho Long Chiến Nhã thuận lợi nuốt viên thuốc xuống.

“Quả hỏa diễm này làm sao bây giờ?” Nhìn quả hỏa diễm to bằng quả đào kia làm cho Phong Nguyệt choáng váng. Bọn họ căn bản không dự đoán được sẽ đau như vậy, trạng thái hiện tại của Long Chiến Nhã hoàn toàn không có khả năng nhai nuốt vào hỏa diễm này.

Ba người còn lại cũng hoảng loạn. Ăn hỏa diễm quả là có thể đạt được một lượng lớn công lực, nhưng mà quả hỏa diễm này không thể pha chế thành đan dược nếu không sẽ mất đi công hiệu, phải làm sao bây giờ?

Bình luận





Chi tiết truyện