chương 48/ 80

“Ngươi giữ.” Trong tay Mặc Sĩ Lưu Thương đã có hai mảnh, giờ lại thêm một mảnh, muốn chết nhanh một chút sao? Tuy rằng nàng tin tưởng có thể giải quyết phiền toái, cũng tin tưởng Mặc Sĩ Lưu Thương có thể giải quyết, nhưng là, thực phiền toái, mà nàng, chán ghét phiền toái.

“Chiến Nhã tin tưởng ta như vậy?” Mặc Lam nhíu mày. Hắn chỉ là một con rối a, nơi này có thái tử Kì Dương, còn có một Bách Lí Linh nổi tiếng, có Hách Liên Hiểu coi tiền như rác, Liễu Thừa Phong con trai độc nhất, thậm chí còn có Hách Liên Ảnh trí tuệ hơn người, vì sao lại đưa cho một con rối đơn độc như hắn? Chẳng lẽ không sợ hắn bị người khác giết chết rồi cướp bản đồ sao?

“Ngươi có thể sống đến bây giờ là kỳ tích. Ta tin tưởng ngươi có thể tiếp tục tạo ra kỳ tích.” Tao nhã hướng về phía Mặc Lam nâng chén, Long Chiến Nhã thập phần thản nhiên uống xong chén lý rượu.

“Chiến Nhã thật đúng để mắt đến ta.” Học Long Chiến Nhã bộ dáng, đáp lễ, tỏ vẻ chính mình tiếp nhận “nhiệm vụ” này, “Vì sao không chọn Hiểu hoặc là Thừa Phong, đặt ở chỗ bọn họ là rất an toàn đi.”

“Ai nói?” Long Chiến Nhã nhíu mày. Bản thân bọn họ an toàn, không có nghĩa là những gì trên người bọn họ cũng an toàn. “Tâm bọn họ thiếu cảnh giác.”

“Ra vậy.” Hơi chút tự hỏi, Mặc Lam liền hiểu được ý tứ của Long Chiến Nhã.

Hai người kia, tuy rằng đều được đế vương bồi dưỡng, nhưng không giống bọn họ, bọn họ nếm qua hy vọng rồi thất vọng, sau đó tuyệt vọng, sau còn được trải nghiệm cảm giác tử vong, mới có được vị trí hôm nay. Hách Liên Hiểu và Liễu Thừa Phong hết thảy đều quá mức thuận lợi, mà trong hoàn cảnh như vậy sẽ làm cho họ không thể ý thức được gian nan khổ cực, đối với mọi người xung quanh đều thiếu đề phòng. Hai người họ đều là hy vọng của hoàng thất cho nên luôn rất an toàn, không ai có đủ can đảm đối đầu với họ, nhưng là đối với một tàng bảo đồ, những người trong tâm có quỷ nhất định sẽ tìm cơ hội ra tay, hơn nữa có thể dễ dàng đắc thủ, bởi vì hai người họ quá tín nhiệm với người bên cạnh.

“Hải Thành đâu?” Long Chiến Nhã hỏi Phong Hồn đang đứng phía sau.

“Ở khoang đáy.” Nói xong, Phong Hồn liền hướng khoang đáy đi đến.

“Lão đại.”

“Đi được bao lâu rồi?”

“Một nửa.”

“Nhanh như vậy?” Long Chiến Nhã nhíu mày. Quả nhiên lúc khởi hành là có chướng ngại a.

“Dạ, hơn nữa thuận buồm xuôi gió.” Ngữ khí của Hải Thành thoải mái lại khoái trá. Hiển nhiên là do chuyến đi về này thoải mái hơn nhiều lắm, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không có xuất những cái ngoài ý muốn. Nhưng là những nơi có Long Chiến Nhã, ngoài ý muốn luôn thực dễ dàng phát sinh.

“Thuyền trưởng, có thuyền tới gần. Tốc độ rất nhanh, một nén nhang sau sẽ chạm mặt.” Trên mái nhà tiểu lâu, một người nam nhân vẻ mặt hưng phấn hướng Hải Thành đang nói chuyện với Long Chiến Nhã ở boong thuyền hô to.

“Ngươi kia thật thiếu đức! Có hỏa không tiết chế a! Nhìn thấy đàn bà sao?” Hải Thành trở về con người thật của mình, quay đầu thô lỗ rống lên, lập tức nhớ đến mình đang đứng trước mặt lão đại, không khỏi quay sang nhìn Long Chiến Nhã một cái, thấy Long Chiến Nhã cũng không để ý, liền thản nhiên.

“Phốc.” Hách Liên Hiểu và Hách Liên Ảnh hai huynh muội cùng phun ra trà. Đàn bà? Long Chiến Nhã có thủ hạ thô lỗ như vậy sao?

Kỳ thật bọn họ không biết là, bên trong Long các của Long Chiến Nhã, trừ bỏ mười người có địa vị cao và đặc biệt doanh, trên cơ bản không có người nào biết cái gì là tao nhã, cái gì là rụt rè. Hiện tại lời Hải Thành vừa nói ra đây đã là tao nhã a, có lẽ bởi vì bị đám người Phong Hồn ác chỉnh, khiến cho hắn ở trước mặt nữ nhân đã thu bớt khí chất lỗ mãng.

“Thuyền trưởng, lão đại còn ở đây.” Người bên trên 囧. Xem ra thuyền trưởng lại muốn bị Hồn lão đại chỉnh đây.

“Ta biết!” Hải Thành không kiên nhẫn quát, hắn đã thấy ánh mắt lạnh Hồn lão đại và Lão đại. “Rốt cuộc thấy cái gì?” Đều do xú tiểu tử này, không có việc gì thì hưng phấn như vậy làm cái gì!

“Là cướp biển, ác ma hải tặc! Thuyền trưởng.” Ác ma hải tặc, khu vực biển này có một nhóm hải tặc cường đại tập trung, khắp hải vực không ai dám động đến, người bị bọn họ đánh chỉ có thể tự nhận mình xấu số. Lúc trước cũng chỉ nghe nói qua, hôm nay rốt cuộc cũng có thể giao hảo, thực hưng phấn a!

Hách Liên Hiểu và Hách Liên Ảnh lập tức thay đổi sắc mặt. Ác ma hải tặc bọn họ đương nhiên nghe nói qua, luôn luôn trên phiến hải vực này hoành hành ngang ngược, thủy quân triều đình đều bị diệt không ít, hiện tại lại chạm mặt, bọn họ thực là xui xẻo.

“Đi thôi, vào nghỉ ngơi.” Long Chiến Nhã cũng chỉ ở phía sau hạ lệnh. Thủ hạ thích đùa, sao nàng có thể cướp đoạt khoái hoạt của bọn họ đâu.

“Chiến Nhã, ngươi có đối sách sao?” Thấy dáng vẻ thực thản nhiên của Long Chiến Nhã, ánh mắt Hách Liên Hiểu sáng lên.

“Cái gì?” Quay đầu, vẻ mặt mê mang, sau đó lộ một cái tươi cười tuyệt mỹ, quyết đoán xoay người vào tiểu lâu. Chết tiệt! Nam nhân này vòng tay thực chặt! Cái eo thon thả của nàng đã muốn gãy a! Nàng bất quá chỉ cười một chút mà thôi mà.

Tiến lên lầu bốn, Mặc Sĩ Lưu Thương đã đem Long Chiến Nhã dựa vào tường, hung hăng hôn nàng để trừng phạt, mang theo mười phần ghen tuông.

Tâm tình Long Chiến Nhã vui vẻ thừa nhận việc hắn ghen tuông cùng không vui, hắn như vậy làm cho nàng cảm thấy vô cùng đáng yêu. Hai tay ôm lấy lưng Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã hơi hơi ngửa đầu, để cho Mặc Sĩ Lưu Thương thực thi “Trừng phạt”

Cảm giác được Long Chiến Nhã thuận theo, Mặc Sĩ Lưu Thương trước bởi vì ghen tuông mà bây giờ lửa giận đã nhanh chóng tắt, vốn hôn thực cuồng bạo cũng trở nên càng ngày càng ôn nhu. Hôn, càng ngày càng cực nóng, lưỡi dài linh hoạt mở ra hàm răng của Long Chiến Nhã, không buông tha khắp ngõ ngách trong khoang miệng, thậm chí cùng chiếc lưỡi của Long Chiến Nhã dây dưa. Mặc Sĩ Lưu Thương đã bất mãn vì một cái hôn đơn giản, hắn muốn nhiều hơn, hắn thậm muốn lập tước đem tiểu nữ nhân nhập vào xương tủy.

“Ưm..” Cảm giác được bàn tay ấm nóng của Mặc Sĩ Lưu Thương đặt trước ngực mềm mại của mình, Long Chiến Nhã chỉ cảm thấy một luồng điện chảy khắc tứ chi, không tự giác

phát ra một tiếng rên khẽ kiều mỵ.

“Chết tiệt!” Âm thanh ngọt ngào của Long Chiến Nhã làm cho Mặc Sĩ Lưu Thương dần dần lấy lại lý trí, thấp rủa một tiếng, bắt buộc chính mình rời đôi môi ngọt ngào của Long Chiến Nhã. Hắn thiếu chút nữa đã quên tiểu nữ nhân của hắn còn chưa cập kê, hắn thiếu chút nữa liền không khống chế được muốn nàng.

Mặc dù có chút kinh ngạc Mặc Sĩ Lưu Thương đột nhiên ngừng lại, nhưng một tiếng ảo não thấp rủa kia đã làm cho Long Chiến Nhã hiểu rõ nguyên nhân. Nhắm mắt lại làm dịu đi một chút hô hấp phập phồng cùng tim đập kịch liệt, Long Chiến Nhã mới chậm rãi mở to mắt, liền nhìn hắn bằng một ánh mắt đen sâu thẳm.

“Yêu tinh.” Bị đôi mắt thủy nhuận kia nhìn, Mặc Sĩ Lưu Thương hô hấp không thông, lập tức lắc đầu bật cười. Tiểu nữ nhân này thực dễ dàng đánh tan chí lực cùng trêu chọc ý chí kiên cường của hắn.

“Đây là lời cao ngợi cao nhất đối với ta.” Long Chiến Nhã vô cùng quyến rũ cười một cái, thành công làm cho thân Mặc Sĩ Lưu Thương cứng đờ.

“Các ngươi, xong rồi sao?” Nam Phong Nguyệt trong trẻo nhưng lạnh lùng, âm thanh mang theo chút vui đùa từ phía sau Mặc Sĩ Lưu Thương truyền đến.

Mặc Sĩ Lưu Thương không để ý tới. Long Chiến Nhã hai tay lượn vòng qua cổ Mặc Sĩ Lưu Thương, cả người treo trên người hắn, gác đầu trên vai hắn nhìn Nam Phong Nguyệt.

“Mạch, Tiểu Nguyệt Nguyệt muốn tìm bất mãn.” Long Chiến Nhã hồn nhiên chớp chớp mắt to, bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn còn có chút ửng đỏ.

“Nhã!” Vì sao Long Chiến Nhã có thể dễ dàng nói ra nhừng lời này đó làm cho người ta mặt đỏ tim run vậy chứ? Nam Phong Nguyệt hung hăng trừng mắt nhìn Long Chiến Nhã liếc một cái, cũng không dám quay lại nhìn Bách Lí Mạch.

“Ha ha, Nguyệt, Tiểu Nhã nhi nói là thật?” Nhìn Nam Phong Nguyệt ửng đỏ bên tai cùng bóng lưng có vẻ cứng ngắc, Bách Lí Mạch tiến lên từng bước, ngực kề sát trên lưng Nam Phong Nguyệt, ở bên tai nàng nỉ non nói nhỏ.

“Nàng……. nàng nói bậy!”

“Ha ha, đừng náo loạn, ra ngoài nhìn xem thế nào đi, cũng không thể để cho bọn họ chịu thiệt .” Thực chọc giận Nam Phong Nguyệt, người không hay ho chỉ là nàng cùng Mạch.

Long Chiến Nhã tìm một cơ quan trên tường, sau khi mở ra, vách tường hình tròn của lầu bốn liền trở nên trong suốt, bọn họ có thể dể dàng nhìn thấy tình hình ở boong thuyền.

“Cái này, bên ngoài sẽ không nhìn thấy bên trong.” Nhìn biểu tình của Mặc Sĩ Lưu Thương, Bách Lí Mạch tỏ vẻ lý giải. Lần đầu khi nhìn thấy Long Chiến Nhã thiết kế mấy cái đặc biệt kỳ lạ, hắn cũng có cái loại biểu tình này, hắn thật sự hoài nghi Tiểu Nhã nhi sao có thể làm ra nhiều thứ kỳ quái như vậy đâu? Có lẽ trong đầu nàng cấu tạo không giống với người thường? Ai biết được.

Sáu người Phong Hồn đã ở đây, mang theo tiểu Nhược Thần, Phong Tiêu cùng các loại điểm tâm rượu thủy vào.

Bưng rượu ngon, bốn người nhìn trò hay bên ngoài trên cái tường trong suốt.

Boong thuyền, Hải Thành ngồi theo cách thực cổ xưa trên ghế, những huynh đệ vây quanh bên người, nhìn thuyền hải tặc đang chậm rãi tiến gần.

“Lão đại, bọn họ giống như đang đợi chúng ta.” Trên thuyền hải tặc, một hải tặc đang trên cao quan sát, hướng thủ lĩnh bẩm báo.

“Phải không? Vậy cũng không thể để cho bọn họ đợi lâu.”

“Dạ. Tăng tốc!”

“Ôi trời, thật nhanh.” Hải Thành bên này, mở to hai mắt nhìn thuyền hải tặc tốc độ nhanh gấp đôi. Thuyền này của bọn họ nếu có tốc độ đó, bọn họ sẽ không lắc lư trên biển một thời gian lâu như vậy.

“Lão đại, cướp chiếc thuyền kia về, thế nào?”

“Ý kiến hay.” Nhìn thuyền hải tặc đã rất nhanh đến gần, Hải Thành nhếch miệng cười. “Các huynh đệ, tìm một chỗ nấp đi, đợi lát nữa đem bọn họ vây quanh.”

“Dạ, lão đại.” Trên boong thuyền, hai phần ba người đã tán đi, dựa theo mệnh lệnh mà làm việc, một phần khác ở lại cùng Hải Thành làm đại diện.

“Gặp nhau tức là duyên phận, không biết bằng hữu có thể hay không nể mặt Hải Thành nhấp một bầu rượu?’

Hải Thành bên này trong lòng người phỉ nhổ lão đại nhà mình. Chậc chậc.. lão đại lên tiếng thật đúng là áp đảo, văn trâu trâu còn rất giống như chuyện chỉ có thể là vậy.

Bên này lớn tiếng doạ người, làm cho bọn hải tặc ngây ngẩn cả người. Thật là có cố ý dẫn sói vào nhà a. Không đáng đáp lại, đặt một tấm ván gỗ ở giữa hai thuyền, hai mươi mấy người cao ngạo vây quanh trước mặt Hải Thành.

“Mang ghế dựa đến cho khách quý.” Làm như không để ý thái độ ngạo mạng và vô lễ của đối phương, Hải Thành xem như không có việc gì, phân phó thủ hạ, hoàn toàn là một bộ dáng tốt tính hiếu khách.

“Các ngươi vừa tầm bảo trở về?” Bọn hải tặc vây quanh nhân vật trung tâm nhân vật là Hải Thanh, hếch mũi lên trời.

“Phải, có chuyện gì sao?” Khẽ cắn môi, Hải Thành lộ ra một cái tươi cười sáng lạn hơn cả ánh mặt trời.

“Giao bảo tàng ra!” Hai mươi mấy cái hải tặc mười phần ăn ý trăm miệng một lời nói.

“Nhưng chúng ta cũng không có được tìm được bảo tàng a.” Hải Thành than vãn buông tay, vẻ mặt vô tội.

Bảo tàng? Bảo tàng cái mốc a! Lão đại nhà bọn họ cường hãn bôn ba lâu như vậy cũng chỉ tìm được một tấm da dê nát, bảo tàng ngay cả cái bóng đều không có. Lại nói, cho dù chiếm được, nhưng đó là thành quả lao động của lão đại, ai dám cướp đoạt, đá xuống biển làm mồi cho cá!

“Ai tin! Ít nói nhảm! Giao ra bảo tàng ra chúng ta tha các ngươi một mạng!”

Hải Thành âm thầm phiên cái xem thường. Lời thoại rách nát cái gì. Còn có mạng của bọn, hắn nói cần liền có sao? Có hỏi qua bọn họ không? Có hỏi qua lão đại nhà bọn họ không? Không có hỏi a, không có hỏi qua mà còn dám nói ngươi muốn mạng? Không biết tự lượng sức mình!

“Nhưng chúng ta thật sự là không có tìm thấy bảo tàng a. Tìm hết rừng cây trong kia cái gì đều không có, làm hại cái huynh đệ của ta uổng công vô vô ích lâu như vậy.” Hải Thành chéo hai chân, một tay đỡ đầu, tao nhã mà xoa xoa.

Những người vây quanh bên người hắn hoặc dựa hoặc đứng đều thập phần tùy ý, nhìn kỹ thực ra có thể thấy đó là một đội hình phòng ngự hoàn mỹ, nhóm người nhìn đám hải tác đáy mắt có châm biếm cùng khinh thường. Từng nghe chó không cắn người, một đám tiểu nhân ngang ngược.

Hơn hai mươi cái hải tặc vừa nghe, nhất thời có chút không rõ chủ ý. Rõ ràng người nọ đã nói có bảo tàng, lại thực xác định trên chiến thuyền này nhất định có, thế nhưng bọn họ lại nói không có? Hơn nữa thoạt nhìn không giống như là nói dối a. Vậy muốn bọn họ làm sao bây giờ? Giống như mọi khi trực tiếp chiếm thuyền? Nhưng mà người nọ nói qua......

Bình luận





Chi tiết truyện