chương 64/ 80

“Tử Vận cô nương, Phong mỗ cảm thấy châu thoa (thoa cài tóc) rất hợp với cô.” Bên trong cửa hiệu trang sức, Phong Như An cầm một cái câu thoa đến cạnh Tử Vận ví von.

Từ khi biết Tử Vận là người của Long các, từ đó mỗi ngày hắn đều chạy đến Túy Phong lâu. Cũng khó trách, hắn đối với Long các thật sự rất tò mò, nhưng không thể hỏi Long Chiến Nhã, cũng không thấy bóng dáng của tật phong sử đâu, thật vất vả mới tìm được một người ở nơi bình thường như này, hắn nhất định phải hỏi cho ra một chút.

“Phải không?” Nhìn châu thoa trên tay Phong Như An, Tử Vận không thể không thừa nhận, ánh mắt của người này cũng không tệ lắm, “Đeo giúp ta thử xem.”

“Được.” Phong Như An cũng không nhăn nhó, đưa tay giúp Tử Vận đeo lên, nhưng lại không biết hành động của hai người làm cho người khác nhìn vào có bao nhiêu ái muội.

“Phong công tử thật có nhã hứng.” Mặc Sĩ Lưu Vân xuất hiện trước cửa cửa tiệm trang sức, cười tủm tỉm nhìn tư thái vô cùng thân thiết của một đôi nam nữ.

Người khác không thấy được đáy mắt của Tử Vận hiện lên một tia không vui. Mà Phong Như An cũng tinh tế nhìn thấy được Thái tử đối với hắn có chút không thích, về phần nguyên nhân, liếc nhìn Tử Vận bên cạnh, Phong Như An bí mật lộ ra một nụ cười xấu xa.

“Ha ha, Phong mỗ là một người rảnh rỗi, so với một người một ngày có thể hái ra nhiều tiền như Thái tử đương nhiên là có thời gian. Vận nhi, đã chọn xong chưa?” Quả nhiên, lúc hắn gọi một tiếng Vận nhi, sắc mặt của Thái tử cũng đen một chút, tuy rằng che dấu rất nhanh nhưng cũng không qua khỏi ánh mắt của Phong Như An. Thuộc hạ theo bên người Mặc Sĩ Lưu Thương nhiều năm như vậy, danh hiệu công tử ôn nhuận của hắn cũng không phải giả mạo.

“Ừ, chọn cái này đi.” Tháo xuống châu thoa vừa được đeo lên, Tử Vận tỏ vẻ hơi ngượng ngùng nhìn Phong Như An. Lời vừa rồi thật có lợi cho nàng, tiểu tử này rất thông minh a.

“Được.” Cũng may hắn đã biết trước nữ nhân này là thuộc hạ của Vương phi nên trong lòng đã chuẩn bị trước, bằng không hắn thực sự nghĩ rằng nữ nhân đúng là có ý với hắn nha, “Phiền ngươi gói lại. Đây xem như là lễ vật thứ nhất ta tặng cho Vận nhi.”

“Cám ơn Phong công tử.”

“Chỉ là một cái châu thoa mà thôi, nếu Vận nhi thích, bản cung sẽ tặng ngươi một cái trâm cài, thế nào?” Phản ứng nhanh hơn ý thức, từ trong miệng Mặc Sĩ Lưu Vân nói ra một câu chua ngoa. Nói xong ngay cả Mặc Sĩ Lưu Vân cũng ngạc nhiên với chính mình. Hắn làm sao vậy? Từ khi ở Túy Phong lâu gặp được Tử Vận, hắn liền trở nên kỳ quái, cảm xúc bắt đầu có chút không khống chế được, đây không phải là hiện tượng tốt.

“Châu thoa so ra thực kém với trâm cài, nhưng quan trọng là Vận nhi thích cái nào. Vận nhi, nàng nói đúng không?”

“Vâng.” Tử Vận ôn nhu thừa nhận lời nói của Phong Như An, nghe như có vài phần phu xướng phụ tùy, không chừng bây giờ Phong Như An nói đen thành trắng, nàng cũng sẽ đồng ý.

Tiếp nhận châu thoa đã được gói tốt, Phong Như An nắm tay Tử Vận nhìn Mặc Sĩ Lưu Vân gật đầu, sau đó rời khỏi tiệm trang sức.

Trong tiệm, Mặc Sĩ Lưu Vân cúi đầu, không cho người khác nhìn rõ biểu tình của hắn, nhưng tay đã nắm chặt thành quyền, nội tâm phẫn nộ dân lên. Tay phải xoa lấy ngực trái, rõ ràng không có bị thương nhưng vì sao lại cảm thấy đâu đây? Chẳng lẽ là trúng độc sao?

“Người quen cũ sao?” Sau khi đã đi xa, Phong Như An đơn giản hỏi một câu. Cô ta còn có thân phận khác sao? Nếu không sao lại có liên quan đến Thái tử luôn giữ mình thanh khiết.

“Phong công tử, ngươi đi quá giới.” Tử Vận vẫn cười như cũ, nhưng nụ cười có chút lạnh nhạt.

“Thật có lỗi, nhất thời tò mò.” Sờ sờ cái mũi, Phong Như An có chút vô tội. Kỳ thật hắn không phải cố ý hỏi, chỉ là tò mò mà thôi, mà hắn nhất tò mò sẽ không tự giác mà hỏi ra, “Hơn nữa, Vận nhi lợi dụng bản công tử như vậy không phải cũng nên trả chút thù lao sao?”

“Lòng hiếu kỳ hại chết con mèo. Khuyên công tử tốt nhất không cần phải tò mò như vậy.” Vẻ mặt Tử Vận đã hòa hoãn lại. Nàng cảm thấy phản ứng của mình cũng có chút hơi quá. Bất quá, thù lao sao? Sao nàng cảm thấy hắn diễn thực vui vẻ.

“Cô có thể gọi ta là Như An, An hoặc là Tiểu An Tử, đừng kêu công tử này công tử nọ..” Phong Như An cười ha ha.

“Nếu đã vậy, Tiểu An Tử, ta đã đến nơi rồi.” Chỉ chỉ bảng hiệu Tuy Phong lâu, Tử Vận thản nhiên cười.

“Quả nhiên là chọn Tiểu An Tử .” Nhìn bóng dáng Tử Vận, Phong Như An bĩu môi.

----------------------------------------------------

“Thương, ta thật sự không có việc gì.” Bây giờ nàng thực sự bị biến thành sâu gạo, quần áo đến thì dang tay, cơm đến thì há miệng, Mặc Sĩ Lưu Thương căn bản không cho nàng động tay. Vết thương trên cổ tay nàng thoạt nhìn có chút kinh người nhưng cũng chỉ bị thương ngoài da, không có tổn hại đến xương cốt, Phong Ly và Trì Huyền đều đã xem qua. Dưỡng thương vài ngày đã sớm hồi phục. Hơn nữa, nàng đâu có dễ hỏng như vậy.

“Ngoan.” Mặc Sĩ Lưu Thương kỳ thật đúng là một người cố chấp.

Long Chiến Nhã bĩu môi, ngoan ngoãn tiếp nhận đồ ăn Mặc Sĩ Lưu Thương đã đưa đến miệng. Nàng biết, Mặc Sĩ Lưu Thương làm như vậy đã phần là vì đau lòng và áy náy, hắn luôn tự trách mình đã không bảo vệ tốt nàng. Tuy rằng mấy ngày nay nàng đã nói hết lời, vết thương cũng chóng lành, nhưng vẫn không suy giảm sự áy náy trong lòng hắn. Chính vì thế, Long Chiến Nhã cũng đau đầu không thôi.

Khi Phong Như An vào cửa, đã nhìn thấy ngay cảnh tượng một người ăn một người đút thật ấm áp.

“Tay của Vương phi bị gãy rồi sao?”

Một câu nói đùa cho vui nhưng lại khiến cho nhiệt độ bên trong nhà ăn hạ xuống thấp nhất, áp suất lớn mạnh. Phong Như An sửng sốt, khó hiểu nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương đang tản ra khí lạnh như băng, lại nhận được ánh mắt phẫn nộ băng hàn của Mặc Sĩ Lưu Thương làm cho rụt cổ lại.

Ta không phải đang đụng đến ngòi nổ đó chứ? Dùng ánh mắt hỏi Đường Thạc.

Đúng vậy. Đường Thạc không thể không gật đầu mấy cái. Ngươi nói, nói cái gì tốt không nói, lại đi nói đến tay của Vương phi làm gì, vừa khéo lại giẫm lên lôi khu của Vương gia, còn không có nổ cho ngươi không còn mảnh vụn nào là may lắm rồi, nên thắp hương cảm ơn trời phật đi.

“Thương, ngươi sao vậy.” Long Chiến Nhã kéo kéo tay áo hắn.

“Ngoan, đừng nhúc nhích.” Nhẹ nhàng cầm lấy tay của Long Chiến Nhã, Mặc Sĩ Lưu Thương có chút trách cứ nhìn nàng.

“Ta đói bụng.”

“Ừ.” Mặc Sĩ Lưu Thương tiếp tục cộng việc lúc nãy đã ngừng.

“Này, Vương phi làm sao vậy?” Nguy cơ được giải trừ, Phong Như An đến bên cạnh Đường Thạc.

“Bị Mặc Sĩ Lưu Dạ bắt đi , cổ tay bị thương.”

Bị Mặc Sĩ Lưu Dạ bắt đi? Còn bị thương? Vậy cũng trách không được Vương gia lại như vậy. Hắn đúng thật là xui xẻo, vừa mở miệng đã đạp vào cấm khu.

“Ăn no rồi.” Cầm lấy cổ tay Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã cười lắc lắc đầu.

“Uống thêm bát canh?” Nói xong, Mặc Sĩ Lưu Thương liền đưa tay cầm lấy bát canh.

“Thương, ngươi đâu phải dưỡng heo a.” Long Chiến Nhã không nói gì. Nàng đều đã béo tròn hai vòng, đều do hắn mỗi bữa cơm đều liên tục làm cho nàng ăn nhiều một chút.

“Ừm.” Buông đồ ăn trong tay, hai vòng tay Mặc Sĩ Lưu Thương ôm nàng thắt lưng Long Chiến Nhã, còn thuận tiện nhéo nhéo, “Xúc cảm thực tốt.”

Long Chiến Nhã hắc tuyến. Nam nhân này thật đúng là càng ngày càng kỳ cục.

“Có chuyện gì?” Nếu như không có việc gì Phong Như An sẽ không đến vương phủ, tuy rằng gần đây hắn đến càng ngày càng nhiều.

“Chuyện quân lương đã điều tra xong, là tin tức do Long các đưa đến.” Phong Như An bĩu môi. Thực không cam lòng. Long các thành lập sau Dạ điện của bọn hắn nhiều năm, lại chuyện gì cũng làm tốt hơn so với bọn hắn, thật sự là làm cho bọn họ không có mặt mũi nào nhìn Vương gia, thật hổ thẹn a.

“Ừ.” Nhìn tin tức trên tay, Mặc Sĩ Lưu Thương gật gật đầu. Nhưng trong lòng cũng thực buồn bực, xem ra Dạ điện cần chỉnh đốn lại thôi.

“Bất quá Vương gia, Mặc Sĩ Lưu Dạ kia đã xảy ra chuyện gì? Mấy ngày nay đột nhiên im lặng , không còn chèn ép chúng ta nữa, thậm chí còn thả những thị thiếp trong Bình vương phủ trở về, Sườn phi Hàn Chiêu Oánh và Nhạc Phán Nhi bị đưa vào kỹ viện. Hắn đổi tính sao?”

Nga? Long Chiến Nhã nhíu mày. Mấy ngày nay nàng bị Mặc Sĩ Lưu Thương dưỡng ở nhà, chuyện gì cũng không cho nàng quản, ngay cả bọn người Phong Hồn cũng giúp đỡ hắn, cái gì cũng đều không nói cho nàng.

Thật là, rốt cuộc ai mới là chủ tử của bọn họ a! Đám phản đồ này!

“Đổi tính? Có lẽ là vậy đi.” Mặc Sĩ Lưu Thương cười cười, cúi đầu nhìn Long Chiến Nhã.

“Không phải là vì Thanh Vũ chứ?” Vẫn luôn đứng ở một bên, Tiêu Triết nhíu nhíu mày.

“Ai biết được.” Long Chiến Nhã nhún vai. Có lẽ thật sự do Thanh Vũ, cũng có thể là sương mai đạn khói, Thanh Vũ mấy ngày nay hình như cũng không có tin tức gì.

“Nếu thật sự là vì Thanh Vũ, Mặc Sĩ Lưu Dạ kia cũng đối với nàng quá tốt đi. Thanh Vũ hai ngày nay cũng không có tin tức, có hay không là……”

“Sẽ không.” Long Chiến Nhã biết bọn họ nghĩ gì, “Nếu đã yêu, Thanh Vũ lại càng không phản bội.”

“Vì sao nói vậy?” Phong Như An nhíu mày, nữ nhân không phải đều vì yêu mà vứt bỏ tất cả sao?

“Bởi vì đó là quy củ của Long các.”

“Quy củ gì?” Tiểu nữ nhân này rốt cuộc đã lập ra quy củ gì mà lại có thể nuôi dưỡng ra một nhóm người như vậy, thủ đoạn thâm độc, nhưng cũng chí tình chí nghĩa.

“Các ngươi muốn gia nhập Long các sao?” Long Chiến Nhã cười xấu xa.

Đường Thạc, Tiêu Triết và Phong Như An khóe miệng co giật. Mà Mặc Sĩ Lưu Thương lại có chút thật tự hỏi một lúc.

“Cũng không phải không thể.”

“Vương gia!” Còn có người nào có thể so sự sủng thê với Vương gia nhà bọn họ được sao?

“Cô gia muốn gia nhập Long các sao? Chúng ta bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh.” Phong Lam cười tủm tỉm đi đến, “Bất quá cho dù là cô gia, chúng ta cũng sẽ không nhân nhượng.”

“Không cần.” Đây là khinh thường hắn sao?

“Vương gia, người không thật sự muốn gia nhập Long các đi?” Tiêu Triết thấp giọng hỏi một câu.

“Sao nào?” Mặc Sĩ Lưu Thương lại cảm thấy không có gì là không ổn.

“Dạ điện gia nhập Long các, ha ha, bản tôn thực ra không ngại tiếp thu tất cả người ở Dạ điện đâu.” Long Chiến Nhã lắc đầu bật cười. Nam nhân này thật đúng là cùng nàng tuy hai mà một, cứ như vậy đem mình bán đi?

“Ừm, Dạ điện nên chỉnh đốn lại.” Mặc Sĩ Lưu Thương biểu tình thực đúng như vậy rồi gật gật đầu.

Tiêu Triết, Đường Thạc cùng Phong Như An quyết định trầm mặc. Bọn họ còn có thể nói cái gì? Dạ điện không bằng Long các, đây là sự thật. Nếu bọn họ đến Long các, nói không chừng Vương phi sẽ thực có lòng tốt giúp bọn hắn chỉnh đốn lại Dạ điện một chút, dù sao bọn họ cũng đã được thấy qua Vương phi rất bao che khuyết điểm cho người của mình. Lúc trước chỉ vì bọn họ trêu đùa Phong Tiêu, làm cho tiểu tử kia thực sự bị chọc đến tức giận, sau đó bọn họ cũng bị Vương phi hảo hảo chỉnh một phen.

“Nếu đã như vậy,” Long Chiến Nhã tròng mắt linh chuyển, xấu xa cười, “Phong Lam, chuẩn bị nghênh đón thành viên mới của Long các. Năm ngày sau, hoàn thành tốt mọi chuyện trên tay sau đó liền đến, đặc huấn một tháng.”

“Được, tiểu thư, chúng ta nhất định sẽ chuẩn bị cho cô gia một yến hội hoan nghênh lọng trọng. A đúng rồi, người của Mặc Sĩ Lưu Vân cũng sắp có động tĩnh, cô gia nên nhanh chóng an bài tốt đi, nếu không, đến Long các rồi sẽ không có thời gian để xử lí những thứ đó đâu.” Phong Lam sáng lạn cười, để lại mấy tờ giấy rồi tiêu sái rời đi, xem ra tâm trạng vô cùng tốt.

Tiêu Triết, Đường Thạc cùng Phong Như An rùng mình, ngay cả Mặc Sĩ Lưu Thương cũng bị nụ cười của Phong Lam làm cho da đầu run lên. Xem ra, việc này hung hiểm vạn phần a.

Long các, là một cánh đồng tuyết dài vô tận ở vùng biên giới, khoảng từ từ Long Ngự thành đến đó không tính là quá xa.

Cánh đồng tuyết vô tận, là đồng tuyết thuộc Long Ngự thuốc, nằm ở phía Bắc trải dài theo hướng Đông Tây. Tuyết tầng dày đặc, gió rét lạnh thấu như đao, thỉnh thoảng cũng có bão tuyết, nơi này ngoại trừ những người muốn thám hiểm ra không ai dám đến gần.

Lần trước, sau khi Trì Huyền đặc huống đó thường xuyên chạy đến Long các, vì thảo dược ở Ly điện Long các có rất nhiều, là nơi có sức hấp dẫn rất lớn với hắn, cho nên khi tiến vào cánh đồng tuyết cũng không cảm thấy có gì không khỏe. Mà ba người Dạ Lăng, Tiêu Triết và Đường Thạc chỉ đến có một lần, nhưng lần trước bị Phong Hồn cấp tốc mang dẫn đi, cho nên cũng xem như là lần đầu tiên đi trên cánh đồng tuyết này. Còn Mặc Sĩ Lưu Thương là lần đầu đến đây. Bốn người đi trên cánh đồng tuyết mà nói bước chân cũng rất khó, lảo đảo thất thiểu, mặc dù đã mặc áo choàng rất dày nhưng vẫn không ngăn được cái lạnh thấu xương. Đây là lần đầu tiên Mặc Sĩ Lưu Thương cảm nhận được thế nào là lạnh đến tận xương tủy, bây giờ vẫn đang là tháng sáu.

“Cô gia, trăm ngàn lần không thể dùng nội lực a.” Một bên, Phong Lam cả người mặc một y bào mùa xuân, thong thả bước đi, chân đạp lên tuyết cũng không để lại dấu vết.

Nhìn Phong Lam nở nụ cười rất ư là hiền lành, Mặc Sĩ Lưu Thương chán nản. Ở nơi lạnh như thế này, tầng tuyết dày như vậy, đối với người có nội lực thâm hậu như hắn mà nói cũng không dễ dàng gì, nhưng cố tình không cho hắn dùng nội lực, nói là khảo nghiệm của những người ở Long các. Phong Lam còn rất tùy ý nói với hắn, kỳ thật khảo nghiệm này hắn có thể lựa chọn không đồng ý, nhưng đến lúc đó, người của Long các sẽ hợp sức với nhau mà chia rẻ hắn cùng tiểu nữ nhân ở chung một chỗ. Thật sự là đáng giận a! Cho dù hắn không nói, hắn cũng sẽ đồng ý!

“Thương, cố lên.” Giọng nói của Long Chiến Nhã ôn nhu vang lên bên tai, nghiêng đầu đã thấy nụ cười sáng lạn của nàng.

Cười đáp một cái, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, Mặc Sĩ Lưu Thương tiếp tục bước về phía trước.

Long Chiến Nhã híp mắt cười, có chút cao hứng, có chút bất đắc dĩ. Cao hứng là vì hắn vốn là chiến thần của Long Ngự, nhưng lại vì nàng mà chịu ủy khuất như vậy, bị không ít người khi dễ. Bất đắc dĩ là vì nàng cũng tính không dùng nội lực như hắn, nhưng hắn lại không cho phép. Hắn vốn không biết, vài năm trước đây, lúc sơ kiến Long các. Thời điểm mà nàng còn chưa có nội lực cũng đã rất nhiều lần đi qua nơi này, nhất hồi sinh lưỡng hồi thục, đối với khí hậu vốn lãnh liệt ở đồng tuyết này nàng đã sớm quen thuộc, hơn nữa Long các ở ngay bên cạnh đồng tuyết, bọn họ đi bộ đến cũng không xa.

Kỳ thật nàng có chút cảm thấy may mắn khi không gặp Mặc Sĩ Lưu Thương quá sớm, bằng không nàng nhất định sẽ bị hắn sủng thành một đại tiểu thư ngu ngốc cái gì cũng tệ hại, lúc đó Mặc Sĩ Lưu Thương cũng sẽ không còn thích nàng. Nhận thấy suy nghĩ cũng mình có chút vô lý, Long Chiến Nhã cười khẽ, nàng thật sự là càng ngày càng trẻ con.

“Vương phi, sao người có thể tìm được nơi này? Nếu không đi qua, thật đúng là nghĩ được bên trong cánh đồng tuyết vô tận còn có nơi như thế này, thật sự là kỳ tích.” Run run một cái, Tiêu Triết nắm thật chặt áo choàng trên người. Ba người bọn họ không giống như Vương gia, đều có thể sử dụng nội lực nhưng bọn họ về điểm nội lực, cho dù có dùng mười thành vẫn cảm thấy lạnh a.

“Ừ?” Long Chiến Nhã xoay đầu suy nghĩ một hồi, “Lam, ta làm sao tìm được nơi kia?” Nàng không nhớ rõ .

“Tiểu thư thật đúng là, chuyện mạo hiểm như vậy cũng có thể quên được.” Phong Lam bất đắc dĩ lắc đầu, thời điểm sơ kiến Long các, tiểu bảo là muốn tìm bảo vật, lúc đó còn chưa có lập ra Tập Bảo các đã mang theo tật phong tứ sử cùng vài người của Hồn minh đến đồng tuyết vô tận này, kết quả tiểu thư luôn theo bên người bọn họ đã mất tích, cho đến khi hai ngày sau tìm thấy tiểu thư, tiểu thư chính là ở trong một vách núi mộ rồng, nhìn thấy tiểu thư cả người đầy máu lâm vào hôn mê, dọa cho mọi người thất kinh hồn vía, cũng may nơi được tìm thấy đó có rất nhiều thảo dược nên Phong Ly mới cứu được tiểu thư. Cũng là lúc ấy , tứ sử bọn họ mới càng thêm chuyên tâm luyện công học võ, vĩnh viễn không để cho tiểu thư gặp được nguy hiểm

“Mạo hiểm?” Trong trí nhớ của nàng, chuyện có thể để cho Phong Lam gọi là mạo hiểm cũng không nhiều, “A, ta nhớ rồi. Ha ha… là do ta theo Ngọa Long từ trên núi ngã xuống đến đó.”

Từ trên núi ngã xuống đến đó? Tâm của Mặc Sĩ Lưu Thương liền căng thẳng, theo bản năng tay nắm chặt Long Chiến Nhã siết hơn.

“Không có việc gì,” Long Chiến Nhã cười cười, “Coi như là nhân họa đắc phúc đi.”

“Đó là nơi như thế nào?” Nếu có thể thật muốn bình nơi đó!

“Cô gia chờ chút sẽ biết.” Phong Lam dừng cước bộ, cười tủm tỉm nhìn phía trước.

Mọi người theo sau cũng dừng lại, nhìn về phía trước, có một tòa tuyết sơn, dưới chân núi có đứng vài người. Dọc theo đường đi đều là một mảnh trắng xoá, nếu không phải Phong Lam dừng lại không chừng bọn họ sẽ đụng vào chân núi rồi.

“Tiểu thư, cô gia.” Dưới chân núi là mấy đại quản sự của Long các: Thôn trưởng Ngọc Long thôn - Triển Hưng, các chủ Tập Bảo các - Nguyên Viêm, điện chủ Ly điện - Phong Ly, minh chủ Hồn minh - Phong Hồn, lâu chủ Nguyệt lâu - Phong Nguyệt, lâu chủ Lam lâu - Phong Lam, doanh trưởng Đặc Biệt doanh - Tần Ly, tổng quản đại điện - Tứ nương và đường chủ công đường - Ngọc Yêu.

“Thương, ngươi cũng thật có mặt mũi, đây đều là đại quản sự của Long các ta.”

Mặc Sĩ Lưu Thương nhíu mày. Đại quản sự đều đến đông đủ? Hắn có một loại dự cảm bất hảo.

“Tiểu thư, chúng ta là đến đón tiếp người trở lại. Về phần cô gia, mình mình đi lên là được rồi.”

“Hả?” Long Chiến Nhã nhíu mày.

“Ai uy, tiểu thư yên tâm,” Ngọc Yêu là một nữ nhân yêu mị, không phải do trang phục mà là do khí chất của nàng, yêu mị từ trong xương cốt “Sẽ có người âm thầm chỉ đường cho cô gia.” Ngọc Yêu lắc mông bước ba bước đến trước mặt Long Chiến Nhã, kéo cánh tay của nàng đi trước. Ở Long các có quy củ nhưng không phân giai cấp.

“Bọn họ thì sao?” Mặc Sĩ Lưu Thương chỉ vào ba người Tiêu Triết.

“Ba người bọn họ đương nhiên là theo chúng ta đi lên.” Tứ nương là một nữ nhân khôn khéo nhưng cũng đủ mọi thủ đoạn, thực thích hợp làm tổng quản.

Quả nhiên, Mặc Sĩ Lưu Thương hắc tuyến. Dẫn Long Chiến Nhã rời đi, chờ lát nữa không biết hắn sẽ được gặp bao nhiêu là thảm đây.

“Đi đi.” Nhìn Long Chiến Nhã nhíu mày có chút lo lắng, Mặc Sĩ Lưu Thương cười an ủi nàng.

“Nhưng mà......” Long Chiến Nhã nhíu mày. Sao nàng có thể không những người kia muốn làm cái gì, đó đều là khảo nghiệm của bọn họ đối với đồng bạn, cũng coi như một loại kiểm tra làm tư liệu trước khi huấn luyện, xem như là một loạt phương thức Long các chào đón một người mới đến………... nhưng không biết bọn họ đã làm được đến cấp độ nào………..

“Không tin ta vậy sao?” Đây là tiểu nữ nhân lo lắng cho hắn.

“Được rồi, ngươi tự mình......... cẩn thận.” Long Chiến Nhã xoay lưng lại, ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, “Đi.”

Một tiếng ra lệnh, người của Long các mang theo ba người Tiêu Triết, thân người chợt lóe đã biến mất, một lần nữa xuất hiện đã là ở giữa sườn núi.

Hít sâu một hơi, Mặc Sĩ Lưu Thương rảo bước đi lên đỉnh núi.

“Cô gia, bần đạo là vô vọng đạo nhân, là một tên tiểu tốt của tiểu thư, bây giờ sẽ dẫn đường cho cô gia dẫn.”

Thanh âm trầm ổn từ bốn phương tám hướng truyền đến, Mặc Sĩ Lưu Thương đưa mắt nhìn bốn phía nhưng không nhìn thấy đến bất kỳ kẻ nào. Vô vọng đạo nhân? Thủ hạ của tiểu nữ nhân đúng là rất nhiều kỳ nhân dị sĩ a.

“Cô gia không cần tìm, vô vọng đang ở bên trong đại điện Long các, cùng một chỗ với tiểu thư.”

Đạo thuật sao?

“Hiện giờ cô gia cứ thẳng đi, đến vị trí giữa sườn núi.”

Giữa sườn núi? Nơi nơi đều là một mảnh trắng xoá, nhìn đến mắt đều đau, làm sao phân biệt nơi nào là giữa sườn núi a.

“Chờ đến khi cô gia đến, vô vọng sẽ nói cho cô gia .”

Thở dài một hơi, Mặc Sĩ Lưu Thương tiếp tục đi lên phía trước.

Bên trong đại điện Long các, Long Chiến Nhã ngồi trên “Long ỷ”, chín đại quản sự đứng thẳng bên dưới, vô vọng đạo nhân đứng trong một căn phòng trên đại sảnh, trước mặt họ là một cái thủy bồn, thi triển đạo thuật làm cho một mặt của thủy kính xuất hiện trên không trung, bên trong thủy kính đúng là Mặc Sĩ Lưu Thương.

Đến giữa sườn núi? Long Chiến Nhã nhíu mày, nghi ngờ nhìn mười người bên dưới.

Mười người đều không chuyển mắt, nhìn chằm chằm thủy kính, không nhìn thấy ánh mắt của Long Chiến Nhã.

Long Chiến Nhã nâng môi cười. Thật ra nàng không lo lắng Mặc Sĩ Lưu Thương, bởi vì đó chính là Mặc Sĩ Lưu Thương, nhưng mà hắn sẽ ghi nhớ thù này a, hy vọng bọn họ về sau sẽ không rất thảm.

Bốn phía tất cả đều là tuyết, cuồng phong cuốn tuyết rơi quật mạnh vào mặt, một lần hai lần còn cảm thấy mát mẻ, nhưng nhiều hơn nữa… trên mặt đã dần dần không còn cảm giác. Trên núi không có cây nên ánh mặt trời không chút kiêng kỵ, phản chiếu trên nền tuyết, phát ra những tia sáng chói mắt, đi được một lúc, Mặc Sĩ Lưu Thương không thể không dừng lại, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, rồi lại tiếp tục đi lên phía trước. Không có cái gì để đánh dấu, Mặc Sĩ Lưu Thương chỉ có thể dựa vào nền tuyết gập ghềnh mà phán đoán mình có đi lạc đường hay không.

“Cô gia, đã đến.” Giọng nói của vô vọng đạo nhân rốt cục đã vang lên, Mặc Sĩ Lưu Thương dừng bước chân, “Thỉnh cô gia quẹo trái, sau đó tiếp tục đi về phía trước.”

Quẹo trái? Mặc Sĩ Lưu Thương nhíu mày. Nhìn hướng bên trái, vẫn là một mảnh trắng xoá. Do dự một hồi, Mặc Sĩ Lưu Thương vẫn nhận mệnh đi về phía trái.

“Cô gia, quẹo phải đi thẳng.”

“Cô gia, quẹo phải đi thẳng.”

“Cô gia, sai phương hướng rồi.”

“Cô gia......”

Mặc Sĩ Lưu Thương bỗng dưng dừng lại cước bộ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Hắn đã đi lại được một canh giờ trên ngọn núi tuyết này rồi, vẫn chưa đến sao? Bọn họ rốt cuộc muốn dẫn mình đến chỗ nào? Chẳng lẽ muốn mình đi vòng vèo? Nheo lại ánh mắt, Mặc Sĩ Lưu Thương nhớ tới Long Chiến Nhã trước khi rời đi nói là muốn hắn cẩn thận. Cẩn thận cái gì? Trên cánh đồng rét lạnh này cũng không có mãnh thú. Hay là cẩn thận tuyết lở? Cái này hình như không có khả năng. Nếu vậy, chính là cẩn thận người.

Đem tầm mắt nhìn ngược phía sau, Mặc Sĩ Lưu Thương lãnh khốc nở nụ cười, nhấc chân đi theo cảm giác của chính mình.

“Cô gia......”

Vô vọng đạo nhân còn định nói tiếp, nhưng nhìn bên trong thủy kính, Mặc Sĩ Lưu Thương nhắm đúng phương hướng đi về phía bọn họ.

“Ha ha, không tệ.” Thôn trưởng Ngọc long thôn Triển Hưng đầu tiên là sửng sốt, sau đó ngốc ngốc cười. Trực giác thực đúng là cùng một loại với dã thú a.

“Ai uy, ánh mắt dọa người như vậy làm cái gì, ai bảo hắn dễ lừa như vậy a.” Bàn tay nhỏ bé của Ngọc Yêu vỗ nhẹ ngực, bày ra vẻ mặt hơi sợ.

“Đó là cô gia nể mặt tiểu thư.” Tần ly ôn nhu đoan trang liếc nhìn Ngọc Yêu một cái. Nữ nhân này cũng đã bốn mươi, mỗi ngày đều khoe khoang cái tính lẳng lơ của mình.

“Ai uy, vậy bây giờ cô gia chính là không nể mặt tiểu thư?” Ngọc Yêu cười duyên nhìn về phía Long Chiến Nhã.

“Ha ha, xem ra chúng ta sắp xong đời rồi.” Phong Lam ha ha cười.

“Sao lại nói thế?” Nguyên Viêm nghiêng đầu nhìn Phong Lam.

“Cô gia luôn là người có thù tất báo, ánh mắt vừa rồi, thực nguy hiểm a.” Phong Lam cười khổ lắc đầu.

“Ai uy, sợ cái gì, không phải đã có tiểu thư đó thôi.” Ngọc Yêu không biết rút đâu ra một cái khăn tay, vẫy vẫy trong tay.

“Ngươi cảm thấy tiểu thư sẽ làm như thế sao?” Phong Nguyệt khí chất xinh đẹp cùng gương mặt tà nhọn, nhìn Ngọc Yêu còn đang đắc ý.

Ngọc Yêu vẻ mặt cứng đờ, nhìn lên Long Chiến Nhã đang ở vị trí chủ thượng.

Mà lúc này Long Chiến Nhã chỉ nhìn về phía thủy kính, độ cong nơi khóe miệng không ngừng mở rộng.

Mọi người nhìn lại, chỉ thấy Mặc Sĩ Lưu Thương đã đến được đỉnh núi, cũng chính là bên cạnh hẻm núi mộ rồng.

Hẻm núi mộ rồng này nhìn giống như một cái thung lũng được kẹp giữa hai ngọn núi. Từ chỗ Mặc Sĩ Lưu Thương đi lên chính là đỉnh núi Ngọc Long Sơn, ở đó có một khe sâu nhỏ hẹp đi về hướng Đông, đi thẳng cho đến khi ra khỏi Ngọc Long Sơn là đến được Long các. Nơi này cũng không dễ bị người ngoài phát hiện là bởi vì xung quanh thung lũng này đều là núi, phía Bắc và phía Tây là núi tuyết, ngọn núi phía Nam Long Chiến Nhã đặt tên là Ngọc Long Sơn, phía Đông là một tòa Âm Dương Sơn, ngọn núi Âm Dương này mặt phía Tây ấm áp mà phía Đông lại lạnh lẽo, mấy năm trước chuyên gia nghiên cứu của Long các cũng đã đến kiểm tra bởi vì Long Chiến Nhã lo lắng nó có phải là núi lửa, có gì nguy hiểm sẽ không tốt lắm, nhưng đã qua mấy năm cũng không có kết quả gì.

“Cô gia, thỉnh người nhảy xuống.”

“Không thể dùng khinh công?” Nghe được tiếng của vô vọng đạo nhân, Mặc Sĩ Lưu Thương ngẩng đầu nhìn về một hướng.

“Cô gia nói gì đó?” Thủy kính chỉ có thể truyền hình ảnh, nhưng không thể truyền thanh âm, cho nên Tứ nương mới mờ mịt .

Mọi người trong đại điện cũng mờ mịt, chỉ có Long Chiến Nhã phì một tiếng bật cười.

“Ai uy, tiểu thư, chuyện rất buồn cười sao, nói ra cho mọi người cùng nghe đi.” Ngọc Yêu oán trách nói. Tiểu thư bọn họ rõ ràng tuổi nhỏ như vậy, nhưng bất kể là cái gì cũng đều biết, nhất là lúc giết người, ngay cả sát khí trên người cũng không có, thật là hù chết người ta a, không biết người như thế nào mới có thể đào tạo được tiểu thư.

“Cô gia hỏi các ngươi có thể dùng khinh công hay không.”

Khóe miệng mười người run rẩy. Nơi cao như vậy, không dùng khinh công cũng có thể xuống đó? Bọn họ không thể, nhưng tiểu thư lại có thể, không biết cô gia có thể hay không. Nếu như không thể thì sẽ không hỏi đi? Cho nên mười người bọn họ hội ý một chút, dứt khoát ra một quyết định, dù sao đến cuối cùng cũng là xui xẻo, vậy làm cho xui xẻo đến mãnh liệt hơn một chút đi!

“Không thể.”

Thanh âm vô cùng thản nhiên của vô vọng đạo nhân truyền đến tai Mặc Sĩ Lưu Thương, làm cho khóe miệng hắn run rẩy. Thật sự là không cho hắn dùng a, hắn cũng chỉ là muốn biết bọn họ có thể làm đến trình độ nào thôi, sớm biết vậy sẽ không hỏi, trực tiếp nhảy xuống thì tốt rồi.

Nhìn nhìn xuống phía dưới, cho dù Mặc Sĩ Lưu Thương đã trải qua rất nhiều nguy hiểm như vậy cũng có chút e ngại. Trực tiếp cởi áo choàng ném xuống, sau đó lấy vạt áo buộc chặt bên hông, từ dưới giày rút ra một thanh chủy thủ (dao nhỏ) ngậm ở bên miệng, từ vách núi đen của Ngọc Long Sơn leo xuống

“Thân thủ không tệ.” Nhìn động tác của Mặc Sĩ Lưu Thương linh mẫn mạnh mẽ, Nguyên Viêm quả thực muốn vỗ tay khen ngợi. Thủ hạ của hắn là Tập Bảo các, phụ trách chuyên môn tìm bảo vật, lên núi xuống biển có thể nói đều rất tinh thông, mà trình độ của Mặc Sĩ Lưu Thương ở Tập Bảo các của bọn hắn mà nói, có thể xếp ở hàng cao thủ

“Ai uy, thân thủ thật sự rất tốt, sẽ không nửa đường ngã xuống tới chứ.” Ngọc Yêu cười khanh khách .

Mà Long Chiến Nhã vẫn như cũ ngồi trên “Long ỷ” của nàng, một tay nâng đầu, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt, sắc mặt vẫn như thường, nhưng là một tay khác đã giấu dưới tay áo, nắm chặt đến nổi rõ khớp xương, trắng bệt chính là một khác chỉ giấu ở ống tay áo đã hạ thủ, đã muốn nắm khớp xương trắng bệch, cả trái tim cũng đã treo trên cổ họng, tùy lúc đều có thể nhảy ra. Bây giờ nàng rất muốn trừng phạt mười người kia một trận, sao có thể để cho nam nhân của nàng làm chuyện nguy hiểm như vậy. Nếu nam nhân của nàng rơi xuống đến, nàng sẽ lột da bọn họ!

Đi được một nửa đoạn đường, Mặc Sĩ Lưu Thương dừng lại nghỉ ngơi khoảng thời gian một nén nhang, tuy rằng bắt hắn làm thằn lằn trên vách núi đen gió lạnh này cảm giác thực khó chịu, nhưng mà vách núi này rất cao, không nghỉ ngơi một lúc, hắn nhất định sẽ rơi xuống bên dưới, nghĩ cũng tương đối, Mặc Sĩ Lưu Thương lựa chọn chịu khó nghỉ ngơi một hồi, còn vận chuyển chân khí trong cơ thể điều trị một chút. Hắn cũng không phải là người nghe lời người khác như vậy.

Lại qua một canh giờ, Mặc Sĩ Lưu Thương cuối cùng cũng đặt đến hai chân lên mặt đất.

“Cô gia, người có thể nghỉ ngơi một chút.” Mặc Sĩ Lưu Thương vừa điều chỉnh tốt hô hấp, giọng nói của vô vọng đạo nhân lại truyền tới.

“Không cần.” Mặc Sĩ Lưu Thương lạnh lùng liếc mắt về một hướng trên không trung.

“Tiểu thư, cô gia nói cái gì vậy?” Tần Ly nghiêng đầu nhìn Long Chiến Nhã. Nàng nghĩ nên mang người của đặc biệt doanh học một chút môi ngữ, rất hữu dụng a.

“Hắn nói không cần nghỉ ngơi, dẫn đường đi.” Nhìn hai chân Mặc Sĩ Lưu Thương đã đến nơi, lòng của nàng mới về tới chỗ. Về sau, mặc kệ là lúc nào, nàng đều phải ở bên người hắn, cùng hắn chịu khổ, cũng tốt hơn so với mình cách xa hắn như vậy lại lo lắng hoảng sợ. Nàng sẽ không bao giờ muốn gặp lại loại tâm tình này.

“Được rồi.” Vô vọng đạo nhân sờ sờ cái mũi, sao hắn lại cảm thấy chính mình đang làm một việc rất thiếu đạo đức đi, “Cô gia, đi về hướng đông.”

Nhận được hướng dẫn, Mặc Sĩ Lưu Thương đi đến hướng đông. Thiên nhiên nơi này quả nhiên thực kỳ lạ a, rõ ràng bốn phía đều là mùa đông, nhưng ở hẻm vực được bao bọc bởi tứ sơn lại là mùa xuân, hơn nữa cây cỏ còn tươi tốt.

Nửa canh giờ sau, Mặc Sĩ Lưu Thương gặp được một biển hoa, biển hoa màu lam rất đẹp. Mặc Sĩ Lưu Thương không chút do dự cất bước bước vào biển hoa.

“Tiểu thư, cần lưu ý một chút không?” Phong Ly nhìn Long Chiến Nhã.

Hoa màu lam nhỏ xinh kia tên là Vạn Yêu Hoa, là bọn họ đi theo Long Chiến Nhã tìm bảo phát hiện được, sau tìm cách nuôi trồng, gieo ở các lối vào Long các, thoạt nhìn xinh đẹp mảnh mai, nhưng mùi hoa lại có độc, có thể làm cho người ta cảm thấy khó thở, một thời gian dài sẽ hít thở không thông mà chết.

“Không cần.” Long Chiến Nhã quyết đoán cự tuyệt. Chính hắn sẽ phát hiện.

Quả nhiên, sau khi Mặc Sĩ Lưu Thương tiến vào biển hoa không bao lâu, mày đẹp liền nhăn lại, thoạt nhìn có chút thống khổ.

Long Chiến Nhã cũng nhíu mày theo, tay phải xoa ngực trái. Sao nàng cảm thấy thống khổ so với hắn còn hơn đâu? Thật sự là khó chịu.

Mặc Sĩ Lưu Thương vận chuyển chân khí, lại phát hiện chỉ có thể giảm bớt triệu chứng nhưng không thể trị hết. Nhíu mày, Mặc Sĩ Lưu Thương bắt đầu tìm kiếm gì đó xung quanh.

“Không nghĩ tới cô gia cũng thực hiểu biết.” Phong Nguyệt nhíu mày, cười xinh đẹp. Lúc trước, chuyện về Mặc Sĩ Lưu Thương đều là nghe kể từ Phong Hồn và Phong Ly, bởi vì cho đến bây giờ hắn cũng chưa gặp qua cô gia nhiều, cho nên đối với Mặc Sĩ Lưu Thương, hắn tín nhiệm nhưng cũng không phục, hôm nay có lẽ sẽ thay đổi được ý nghĩ của hắn đây, chí ít hiện tại hắn có dự cảm như thế.

Tìm một lúc, Mặc Sĩ Lưu Thương trên mặt vui vẻ, quả nhiên độc vật cùng giải dược của nó thông thường đều sinh ra cùng nhau, hái một đóa hoa nhỏ màu trắng, đầu tiên là ngửi ngửi, sau đó bỏ vào trong miệng, nuốt xuống rồi tiếp tục đi về phía trước.

“Tiểu thư, vô vọng đi chuẩn bị.” Bắt đầu từ cửa tiếp theo đều có người trông coi, mà hắn phụ trách cửa thứ nhất.

“Đi đi.” Long Chiến Nhã gật đầu.

Đi qua biển hoa màu lam, xuất hiện trước mặt Mặc Sĩ Lưu Thương là bảy người mù mặc hắc y, tay trái cầm một cây minh trượng, tay phải cầm một cái chiết phiến, cảm ứng được hắn đã đến, lập tức vây quanh hắn.

“Cô gia muốn nghỉ ngơi một chút không?” Thanh âm của vô vọng đạo nhân lại truyền đến, vẫn là từ bốn phương tám hướng truyền đến, nhưng cảm giác lại có chút không giống lắm.

“Không cần.”

Lúc này, Mặc Sĩ Lưu Thương không cần đợi lâu đã có hồi âm.

Một tiếng đàn vang lên, mang theo loại tiết tấu rất kỳ dị. Tiếng đàn vang lên, những hắc y mù vây quanh hắn cũng chuyển động, thân hình phiêu dật, trên không nhảy một điệu, một áp lực vô hình đánh úp lại Mặc Sĩ Lưu Thương.

Trận pháp? Những người này bị tiếng đàn khống chế? Không giống lắm. Vậy thì là do tiếng đàn dẫn dắt. Xem ra chỉ cần giết người đánh đàn là được.

Vừa được rút ra kết luận, Mặc Sĩ Lưu Thương liền chuyển động, hướng về nơi tiếng đàn phát ra nhưng lại bị hắc y mù rất nhanh ngăn cản. Mà khi Mặc Sĩ Lưu Thương ra tay tấn công người kia, hắc y bước chân di chuyển, né tránh trở lại chỗ cũ. Như thế lặp lại vài lần, sau đó Mặc Sĩ Lưu Thương đứng bất động tại chỗ, bắt đầu tự hỏi đối sách.

Phía sau, tiết tấu tiếng đàn càng nhanh hơn, bảy người mù cước bộ cũng càng lúc càng nhanh, vòng vây dần dần thu gẹp lại, áp lực đánh trên người Mặc Sĩ Lưu Thương càng lúc càng lớn.

Mặc Sĩ Lưu Thương nhíu mày. Hắn cảm thấy mình giống như một con cá đang mắc trong lưới, bất luận như thế nào đều giãy không ra. Hắc cảm giác được sát khí sắc bén bên trong trận pháp, nếu còn không hành động, tuyệt đối sẽ gặp nguy hiểm. Tuy rằng những người đó sẽ không giết hắn, nhưng cũng có thể làm cho hắn thiếu mất một cái tay cái chân, đến lúc đó cho dù bọn họ không nói gì, hắn cũng biết mình không xứng với tiểu nữ nhân.

Mặc Sĩ Lưu Thương lạnh lùng cười, xuất ra một thanh chủy thủ vừa rồi, đây là lúc chuẩn bị rời khỏi vương phủ tiểu nữ nhân đã trang bị cho hắn, nói là để ngừa vạn nhất, chủy thủ mài khéo léo, dễ dàng mang theo, nếu biết cách dùng cho tốt cũng rất có uy lực, hơn nữa, tiểu nữ nhân còn cố ý dạy hắn mấy chiêu thức đơn giản nhưng lại có thể bảo vệ được tính mạng.

Mặc Sĩ Lưu Thương xuất ra toàn bộ thực lực, dù là biểu diễn cũng làm cho người khác kinh sợ. Nắm lấy chủy thủ hướng đến một người gần nhất, vẫy tay chém xuống, nhưng bị tránh kịp. Động tác không ngừng, thân mình di chuyển về phía trước tìm tòi, trở tay một chiêu cắt ngang, để lại trước ngực người kia một vết máu.

Vươn đầu lưỡi liếm lấy lưỡi dao, Mặc Sĩ Lưu Thương lộ ra một nụ cười thị huyết, thân hình lắc lư, tránh thoát một sát chiêu đang xông đến, uốn éo, bước chân linh chuyển, hướng một người khác công kích.

Vài cái qua lại, trên người bảy người mù đều để lại một vài vết thương không nặng lắm, nhưng nhìn kỹ, những miệng vết thương đó phần lớn đều nằm ở nơi trí mạng, nếu ra tay ngoan độc một chút sẽ lấy đi tính mạng của đối phương.

Trước thủy kính, chín người ngoại trừ Long Chiến Nhã, nhìn thấy tàn ảnh lướt qua bảy người mù mà âm thầm kinh hãi. Cô gia rõ ràng chính là muốn chơi đùa với bảy người kia, bằng không một chiêu của hắn cũng đủ để giết mấy người kia. Nội lực thâm hậu như vật, bọn họ chỉ gặp qua trên người Long Chiến Nhã, hôm nay bọn họ lại được thưởng thức trên người một nam nhân khác

Không hổ là cô gia mà tiểu thư đã chọn, thực lực rất cường hãn. Nam nhân như vậy, cho dù không có cơ mưu kín đáo, không có đầu óc sắc bén, không có nhân cách sức quyến rũ khiến cho người ta tin phục, cũng có thể dùng võ lực đánh cho người ta không thể không khuất phục. Nhưng mà bọn họ tin tưởng, tiểu thư của bọn họ sẽ không coi trọng một vũ phu, nếu như vậy, cứ để cho bọn họ mở mang kiến thức một chút đi.

Vô vọng đạo nhân mười ngón tay chuyển động càng lúc càng nhanh, trên trán đã chảy ra một tầng mồ hôi, nhìn vết thương trên người bảy người kia càng ngày càng nhiều, cuối cùng vẫn là lắc lắc đầu, thở dài một hơi.

“Cô gia, thỉnh thủ hạ lưu tình.” Vô vọng đạo nhân từ chỗ ẩn thân đi ra.

Mặc Sĩ Lưu Thương xuất ra một đao cách đối phương khoảng một tấc thì dừng lại, quay đầu lại nhìn vô vọng đạo nhân.

Ánh mắt gì thế kia? Thị huyết, vô tình, cặp mắt tối đen thâm thúy làm cho người khác không nhìn thấy rõ, lại trực tiếp nhìn ngươi như vậy, rõ ràng cái gì cũng không có làm, nhưng lại khiến cho người ta e ngại, ngay cả linh hồn đều run rẩy.

“Cô gia, thuộc hạ là vô vọng, tại đây nghênh đón cô gia. Tiểu thư đang ở đại điện chờ cô gia, thỉnh cô gia tiếp tục đi về phía trước.” Dời tầm mắt, vô vọng đạo nhân khiêm tốn cúi đầu, sau đó chậm rãi lui về phía sau, bóng dáng lại biến mất.

Cùng thời khắc đó, bảy hắc y người mù cũng biến mất.

Mặc Sĩ Lưu Thương nhắm mắt lại, thu liễm khí thế trên người, khôi phục tâm tư, sau đó mở to mắt, đã trở lại bộ dạng lạnh băng như thường.

Ngẩng đầu, nhìn nơi nào đó giữa không trung, Mặc Sĩ Lưu Thương lộ ra một nụ cười ôn nhu, sau đó đi nhanh về phía trước.

“Ai uy, thật sự là làm cho người ta e thẹn đắc ý a.” Ngọc Yêu cười mặt đỏ lên, dùng tay nhỏ bé khăn che mặt cười khanh khách .

“Ngươi đắc ý cái gì, cô gia cũng không phải cười với ngươi.” Tần Ly bất đắc dĩ nhìn Ngọc Yêu đang vui sướng, liếc nàng ta một cái, vô tình đả kích nói.

“Ai uy, ngươi đáng chết, để cho người ta mơ tưởng một chút sẽ chết sao.” Ngọc Yêu vươn bàn tay ngọc vỗ trên vai Tần Ly.

“Đi đi, yêu quái như ngươi đừng tùy tiện đụng vào ta.” Đẩy tay Ngọc Yêu ra, Tần Ly phủi phủi bả vai, như là phủi ra cái cái gì dơ bẩn.

“Ai uy, tiểu thư, người xem này, người này đáng chết a.” Ngọc Yêu hé miệng, lắc lư thân mình, giậm giậm chân tỏ vẻ bất mãn.

Long Chiến Nhã chỉ nhìn các nàng nháo nhào cũng không nói gì khác.

“Tiểu thư, Triển Hưng đi chuẩn bị.” Ngọc Long thôn là lối vào của Long các, sau ải thứ nhất.

“Ừ.” Long Chiến Nhã gật đầu.

Bên trong Ngọc Long trong thôn đều là tiền bối trên giang hồ, ở trên giang hồ thanh danh vang dội một thời, sau đó bởi vì gặp đủ loại người đuổi giết, bị phản bội, lúc họ chán đời và tuyệt vọng lại gặp được Long Chiến Nhã, được nàng mời đến Long các ẩn cư, sống một cuộc sống bình thường, Long Chiến Nhã chỉ cầu bọn họ thỉnh thoảng dạy những thành viên trong Long các một chút này nọ, về phần dạy cái gì, cũng không có hạn chế. Cũng nghĩ sống thử một thời gian, những người này đều theo Long Chiến Nhã đến Long các, sau đó liền sống ở đây cho đến giờ. Tuy rằng không có thứ vinh quang được mọi người truy tụng, nhưng những người sống ở nơi này đều làm cho họ cảm thấy rất thoải mái, vì thế sau khi đến đây rồi họ chưa bao giờ có ý nghĩ rời đi.

Mặc Sĩ Lưu Thương đi đến, liền cảm thấy được ánh sáng rộng mở trước tầm mắt, khung cảnh được bày trí không khác gì một thôn trang. Đường đến thôn trang rộng lớn được chia làm hai. Bên trong thôn trang có một con sông nhỏ trong suốt, dưới sông vài con cá đang chơi đùa, trong dòng sông có mấy người đang xiên cá (bắt cá bằng cách đâm trúng nó), chẳng qua là vừa nói chuyện phiếm cười to, vừa xiên xuống như không có việc gì. Trong thôn trang có một cái núi ruộng to lớn, những đường ruộng nho nhỏ chằng chịt thú vị. Từng hòn thổi đá xếp thành hàng. Trời xanh, mây trắng, gió mát, sông lặng, tất cả đều yên tĩnh mà bình thản, làm cho tâm hồn người ta đang xao động lập tức tĩnh lặng trở lại. Tiếng cười thánh thoát của trẻ nhỏ, lão nhân nói chuyện phiếm với nhau, tiếng nam nhân thét to, tiếng nữ nhân cười duyên, tất cả đều tốt đẹp như vậy, hạnh phúc như vậy. Khuôn mặt vốn lạnh lùng cứng rắn của Mặc Sĩ Lưu Thương không tự giác mà nhu hòa, khóe miệng gợi độ cong thực đẹp.

“Công tử là từ bên ngoài đến?”

Xoay người, một nam tử mặc một y phục thô sơ đang đứng phía sau hắn, ngốc ngốc cười.

“Các hạ là?” Hắn đã tiến vào phạm vi Long các vẫn là cẩn thận lễ phép một chút tốt hơn, ai biết được người đang đứng trước mặt hắn có phải là cao nhân của Long các hay không, hắn cũng không muốn về sau bị quấy rối.

“Ha ha, ta là thôn dân của Ngọc Long thôn này.”

“Tại hạ là Mặc Sĩ Lưu Thương.” Mặc Sĩ Lưu Thương gật gật đầu.

“Mặc Sĩ công tử cảm thấy nơi này thế nào?” Nam tử cười ha hả nhìn bọn nhỏ đang chơi đùa phía chân trời.

“Rất tốt.” Không có tranh đấu, không có âm mưu, giống như được trở về một thời kỳ đầu, nam cày nữ dệt, tự cấp tự túc, đơn giản mà lại hạnh phúc.

“Vậy công tử có muốn ở lại đây không?” Không đợi Mặc Sĩ Lưu Thương trả lời, nam tử tiếp tục lẩm bẩm, “Cuộc sống nơi này rất đơn giản, không giống như cuộc sống xa hoa ngoài kia, nơi này không có vàng bạc, không có quyền thế, cũng bởi vì thế mọi người ở nơi này thực đơn thuần, không có âm mưu, không có phản bội, không có tranh đoạt, nhưng chúng ta ở trong này cũng rất vui vẻ. Thân ngồi trên địa vị cao, mỗi ngày đều sống trong âm mưu quỷ kế, công tử không cảm thấy mệt mỏi sao? Không muốn nghỉ ngơi một chút sao? Không muốn sống một cuộc sống nhàn rỗi thanh thản sao?”

Mặc Sĩ Lưu Thương cúi đầu xuống, làm cho người ta thấy không rõ biểu tình.

“Quyền lợi và tiền tài có cái gì tốt đâu?” Thanh âm của nam tử dần dần trở nên kỳ ảo, mang theo một chút mê hoặc, “Vì quyền lợi ngươi mất đi cái gì? Người thân? Bằng hữu? Tình yêu? Tự do? Lý tưởng? Đau lòng sao? Hối hận sao? Bất đắc dĩ sao? Ở lại đây đi, quên hết tất cả những gì ngoài kia, ở lại đây đi.”

“Ai uy, tiểu tử này lại dùng Hoặc Tâm thuật.” Hoặc Tâm thuật tức là mê hoặc lòng người, làm cho đối phương làm theo mệnh lệnh của mình.

Phong Hồn và Phong Ly liếc nhau, thoáng nhíu mày. Tiểu tử kia dùng Hoặc Tâm thuật đối với những người không có phòng vệ mà đến đều bách phát bách trúng, cho nên người lần đầu cùng hắn giao thủ cơ hồ đều trúng chiêu, ngay cả tiểu thư cũng không ngoại lệ, cô gia phỏng chừng cũng không thoát được.

“Tiểu thư, này......” Đã trở lại đại điện, vô vọng đạo nhân lo lắng nhìn về phía Long Chiến Nhã.

“Không sao.” Tâm trí của Mặc Sĩ Lưu Thương so với nàng rất kiên cường. Nếu hắn thật sự không hóa giải được Hoặc Tâm thuật, vậy liền sống trong Ngọc Long thôn cũng không tệ, dù sao nơi đó cũng là địa bàn của nàng.

“Tiểu thư đối với cô gia tin tưởng như vậy sao?” Nguyên Viêm nhíu mày. Phải biết rằng, đây cũng là nơi mà chính tiểu thư phải thực khó khăn mới qua khỏi, tiểu thư hiểu rất rõ uy lực của Hoặc Tâm thuật.

“Tin tưởng?” Long Chiến Nhã cười khẽ, “Hắn nhất định sẽ trúng chiêu.”

“Vậy tiểu thư......” Tần Ly cũng khó hiểu. Kỳ thật, rất nhiều lúc bọn họ cũng không rõ ràng được, vốn chủ tử còn rất nhỏ so với bọn họ nhưng nàng rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.

“Chỉ cảm thấy, nếu hắn sống ở Ngọc Long thôn cũng không tệ.”

Quả nhiên như mọi người suy nghĩ, Mặc Sĩ Lưu Thương vốn không nghĩ đến đối phương đang dụ hoặc lòng mình nên đã trúng chiêu. Sau khi nam tử kia nói xong, Mặc Sĩ Lưu Thương mới ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía nam tử bắt đầu tan rã, sau đó dần dần khôi phục tiêu cự.

“Lưu Thương, làm sao vậy? Đi a, việc nông hôm nay còn chưa có hoàn thành đâu.” Nam tử hảo hảo ôm lấy bả vai Mặc Sĩ Lưu Thương, si ngốc cười.

“Tiểu thư, muốn dừng lại chuyện này không?” Tứ nương nhìn về phía Long Chiến Nhã.

“Không, không cần.” Nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương đã thay một bộ quần áo thô sơ rồi vụng về làm ruộng, Long Chiến Nhã nhếch miệng cười.

“Tiểu thư, nếu cô gia vẫn chưa tỉnh lại thì làm sao bây giờ?” Cuộc sống ở Ngọc Long thôn rất an nhàn hạnh phúc, thực dễ dàng làm cho người ta trầm mê.

“Cùng lắm thì trở lại như trước thôi.” Long Chiến Nhã không để ý lắm, cười cười, đứng dậy rời khỏi đại điện.

“Đừng đùa a.” Nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương còn đang rất thật tình mà làm việc nông, vài người liếc nhìn nhau, nhất thời cảm thấy sự tình có chút đau đầu, bọn họ phải nghĩ biện pháp làm cho cô gia nhanh nhớ lại thôi.

Sáng sớm ngày hôm sau, bên trong Ngọc Long thôn xuất hiện một kỳ cảnh, chín đại quản sự của Long các toàn bộ đều mặc quần áo thô sơ đi đến đi lui trong thôn, làm như vô tình gặp được Mặc Sĩ Lưu Thương, nói đủ thứ chuyện phiếm, nhằm làm cho Mặc Sĩ Lưu Thương mau tỉnh lại một chút.

“Thôn trưởng, các ngươi rốt cuộc muốn gì chứ?” Nam tử hôm qua sử dụng Hoặc Tâm thuật đứng bên cạnh Triển Hưng, nghi hoặc nhìn Ngọc Yêu đang đứng một bên cằn nhằn Mặc Sĩ Lưu Thương.

“Làm cho cô gia sớm tỉnh lại a.”

“......” Nam tử không nói gì, “Vậy tại sao hôm qua thôn trưởng còn phái ta đi?”

“Không nghĩ tới cô gia yếu ớt như vậy.” Triển Hưng đúng lý hợp tình trả lời.

Nam tử hết chỗ nói rồi. Biết rõ Hoặc Tâm thuật của hắn không ai có thể tránh được, còn dám nói ‘không nghĩ đến’? Thôn trưởng đang làm ra vẻ đi. Nam tử khinh thường liếc nhìn Triển Hưng, yên lặng rời đi.

“Ai uy, ta nói ngươi a, sao lại ngốc như vậy a? Ngươi là từ bên ngoài đến đi?” Ngọc Yêu đứng trong ruộng nhảy tới nhảy lui, khi thì vòng bên trái, khi thì vòng bên phải Mặc Sĩ Lưu Thương.

“Vị cô nương này, Lưu Thương thật sự là lớn lên trong thôn, thỉnh cô nương đừng quấy rầy Lưu Thương làm việc.”

“Ai uy, ngươi làm sao có thể lớn lên trong thôn này? Ngay cả ta người cũng không nhận ra.”

“Chẳng lẽ tất cả mọi người đều nên biết cô nương?” Mặc Sĩ Lưu Thương có chút không kiên nhẫn .

“Ai uy, đây là đương nhiên, không tin ngươi hỏi bọn họ một chút.” Ngọc Yêu lần đầu tiên buồn bực như vậy, nàng rốt cục biết cái gì gọi là lấy đá đập chân mình.

“Ai u, tổ tông của ta a, ngươi......”

“Các ngươi, đều thực nhàn rỗi sao?” Long Chiến Nhã đột nhiên xuất hiện trên đường lớn, nhìn chín người vây quanh quấy rối Mặc Sĩ Lưu Thương.

“Tiểu thư.” Nhìn sắc mặt nghiêm túc của Long Chiến Nhã, chín người lập tức cung kính đứng thẳng, cúi đầu như một đứa nhỏ phạm sai lầm.

“Đi.” Bọn họ làm cái gì vậy? Rõ ràng là bọn hắn tự mình quy định quy tắc trò chơi này, nàng cũng không để ý, đây là bọn họ cảm thấy hối hận sao?

“Nhưng mà tiểu thư......” Nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn Long Chiến Nhã, Phong Lam có chút phiền chán nhíu mày.

“Hoặc là các ngươi đều muốn ở lại trong thôn.” Nói xong không hề quan tâm chín người kia, Long Chiến Nhã dẫn đầu đi về phía đại điện.

Chín người ngẩn người, cuống quít đuổi kịp, còn không quay đầu nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương.

Nhìn bóng dáng của Long Chiến Nhã, Mặc Sĩ Lưu Thương đưa tay sờ sờ vị trí trái tim mình. Nữ nhân kia là ai? Vì sao...... nhìn thấy nàng, hắn có loại cảm giác rất kỳ quái? Nhìn nàng không quay đầu lại mà rời đi, sao hắn lại thấy đau lòng? Mặc Sĩ Lưu Thương nhíu mày.

“Chờ một chút.” Ma xui quỷ khiến, Mặc Sĩ Lưu Thương mở miệng gọi Long Chiến Nhã lại.

Chín người vui vẻ, đồng loạt dừng bước nhìn bóng lưng của Long Chiến Nhã.

Long Chiến Nhã dừng lại cước bộ, chậm rãi xoay người.

“Có việc gì sao?”

“Ngươi...... là ai?” Ngươi là ai? Vì sao ta đối với sự lạnh nhạt của ngươi lại cảm thấy đau lòng?

“Ngươi có biết.”

Thương a, nhanh chút nhớ lại đi. Nâng lên khóe môi, Long Chiến Nhã bước đi nhanh hơn.

Hai ngày sau, Mặc Sĩ Lưu Thương vẫn làm một Lưu Thương sinh hoạt như cũ ở Ngọc Long thôn, chỉ là mỗi ngày, trong đầu hắn đều có hình ảnh của một nữ nhân quanh quẩn không tiêu tán. Không biết vì sao, khi nghĩ đến nàng còn có loại cảm giác đau lòng, tổng cảm thấy mình đã quên đi chuyện gì rất quan trọng, nhưng là cái gì đây? Trực giác mách bảo hắn chuyện đó có liên quan đến nàng.

Mà hai ngày này, Long Chiến Nhã vẫn đứng bên trong Nhã cư của nàng, trên tường phòng ngủ của Nhã cư có kia từng phân phó vô vọng làm một cái thủy kính, chỉ cần vô vọng định kỳ đều đến thi pháp, thì có thể luôn luôn quan sát nơi đó, giống như một cái TV LCD. Thời gian hai ngày, Long Chiến Nhã đều đứng trong phòng, mỉm cười nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương làm một số chuyện mà trước giờ hắn chưa từng làm, nhìn hắn buồn rầu.

“Thương a, cũng không sai biệt lắm, nên nhớ đến rồi.” Nhìn thủy kính, Long Chiến Nhã thì thào tự nói, “Đã qua hai ngày rồi còn đâu, Thương a, ta sắp chờ không nổi rồi. Thương, nhớ lại đi, người có thể được.”

Cùng thời khắc đó, đang ở trên bờ sông, Mặc Sĩ Lưu Thương ngực quặn đau, té lăn trên đất, cuộn thân thể lại.

“Thương, nhớ lại đi.”

Là âm thanh của ai vang lên trong đầu? Ôn nhu như vậy, cô đơn như vậy? Rốt cuộc là ai?

“A!” Thống khổ hô to một tiếng, Mặc Sĩ Lưu Thương nằm ghé vào bờ sông, mở to miệng thở hổn hển, khóe miệng hơi hơi gợi lên.

“Nghĩ ra rồi! Cô gia nghĩ ra rồi!” Trên đại điện, cộng thêm vô vọng đạo nhân, mười người sau khi nhìn thấy tình huống bên trong thủy kính, nở nụ cười đầu tiên trong hai ngày qua, “Nhanh, đi thông báo cho tiểu thư.”

“Không cần, ta đến rồi.” Khảo nghiệm vẫn còn tiếp tục, cho dù nhóm người bọn hắn bảo ngừng, Thương cũng sẽ không đáp ứng .

“Tiểu thư, thủ hạ đi mời cô gia đến đây.” Sau khi trải qua hai ngày này, bọn họ hiểu được, thực lực cái gì? Cũng không quan trọng, nam nhân kia là tiểu thư của bọn hắn lựa chọn, đi theo hắn, tiểu thư rất vui vẻ, hắn gặp chuyện không may, tiểu thư rất lo lắng, một khi đã như vậy, thực lực cái gì, căn bản là không quan trọng. Lại nói, có bọn họ ở Long các, còn sợ không bồi dưỡng ra cái Long Chiến Nhã thứ hai sao?

“Các ngươi vẫn là hỏi trước hắn đi.”

Mười người hai mặt nhìn nhau, sau đó nghi hoặc nhìn về phía Long Chiến Nhã, lại phát hiện Long Chiến Nhã cười mà không nói.

“Cô gia, bây giờ thuộc hạ sẽ tiếp đón người đến đại điện.”

“Toàn bộ khảo nghiệm đều đã xong?” Điều chỉnh hô hấp một chút, Mặc Sĩ Lưu Thương cố ý nhấn mạnh hai chữ toàn bộ.

“Không có, chỉ là......” Sau khi được Long Chiến Nhã dịch lại, vô vọng đạo nhân thành thực trả lời.

“Tiếp tục.”

“Hắn nói tiếp tục.” Quả nhiên, nam nhân như hắn làm sao có thể dễ dàng từ bỏ.

“Nhưng mà tiểu thư......”

“Nguyên Viêm, đi chuẩn bị đi.” Nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương đã sắp khởi hành lần nữa Long Chiến Nhã cắt ngang lời Nguyên Viêm muốn nói.

Nguyên Viêm bất đắc dĩ, xoay người đi ra đại điện. Kỳ thật hắn muốn nói, nếu cô gia có thể giải được Hoặc Tâm thuật đã nói lên tâm trí của cô gia đã đủ kiên định, cho nên khảo nghiệm của Tập Bảo các và Nguyệt lâu căn bản là vô dụng.

Long Chiến Nhã cũng biết, nhóm thuộc hạ này của nàng, cho dù trong lòng hiểu được nhưng nếu không tận mắt nhìn thấy, bọn họ sẽ không hoàn toàn tin phục. Mặc Sĩ Lưu Thương là nam nhân nàng lựa chọn, nàng phải cho nam nhân nàng có uy quyền ở Long các.

Bình luận





Chi tiết truyện