chương 5/ 80

“Lam tinh thảo?” Trì Huyền nghe đến lam tinh thảo lại bị dọa cho kinh sợ.

Lam tinh thảo được xem là thánh vật, nó dùng để trị nội thương, nhưng ở Vạn Dạ rất khó tìm được, bởi vậy nên trở thành một bảo vật quí hiếm, một khi đã xuất hiện, dù là người trên giang hồ hay là người của triều đình, đều đã phái người đi mua hoặc ăn cắp về. Tiểu vương phi của bọ họ sao lại có thể có được nó?

Nhìn Trì Huyền kinh ngạc, đám người Phong Hồn khinh thường, ngân khố (phòng kho) của tiểu thư có rất nhiều bảo vật so với lam tinh thảo còn quý báu hơn.

“Ngươi có rất nhiều lam tinh thảo sao?” Tuy là hỏi như thế nhưng giọng điệu Mặc Sĩ Lưu Thương phát ra lại rất khẳng định .

“Ngươi muốn?” Long Chiến Nhã nhíu mày nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương.

“Ân.”

“Bao nhiêu?”

“Ngươi có bao nhiêu ta muốn bấy nhiêu.” Thánh vật trị liệu nội thương này đương nhiên muốn dự trữ thật nhiều, phải biết rằng dù là hắn hay thủ hạ của hắn đều thường xuyên bị thương, ngoại thương thì không đáng kể, nhưng nội thương rất khó bình phục trong thời gian ngắn, lam tinh thảo sẽ giúp được nhiều cho bọn họ. Đối với thuộc hạ, hắn chưa bao giờ keo kiệt những loại này.

“Lấy cái gì để đổi?”

“Đổi?” Mặc Sĩ Lưu Thương nghiêng đầu cẩn thận đánh giá Long Chiến Nhã. Lúc trước nàng đối với mình luôn rất sợ hãi, cho nên rất ít khi xuất hiện, nếu không có chuyện gì quan trọng, suốt ngày nàng chỉ ở trong phạm vi Nhã các. Nếu Thần nhi không thích nàng, sao nàng có thể sống trong vương phủ đến tận bây giờ. Nhưng biểu hiện của nàng hiện giờ lại làm cho hắn phải kinh hỉ. Dù là năng lực hay khí phách, một chút đều không hề giống với trước kia. Mà nàng cũng không muốn che dấu sự thay đổi của mình, đây là ý gì? Cùng lắm có thể khẳng định nàng sẽ không làm hại mình. Còn có nàng đối với Mặc Sĩ Nhược Thần rất sủng ái điều này lại làm cho hắn không hiểu vì sao. Có điều, nàng là vương phi của hắn, cả con người nàng cũng tính là của hắn, sao có thể hỏi hắn dùng cái gì để trao đổi với nàng?

“Đương nhiên. Chẳng lẽ muốn ta tặng cho ngươi?” Long Chiến Nhã liếc mắt. Tuy rằng kiếp trước nàng làm sát thủ đặc công nhưng hiện giờ lại đổi sang làm thương nhân rồi a.

“Ngươi muốn cái gì?”

“Lam, ta thiếu cái gì?” Muốn cái gì? Thế nhưng lại hỏi khó nàng. Chỉ cần những thứ có ở Vạn Dạ này không có gì là nàng không lấy về được. Nhất thời nàng không biết là mình thiếu cái gì.

“Cái gì cũng không thiếu.” Phong Lam dò lại tư liệu quản lí, bất đắc dĩ nhìn Long Chiến Nhã. Ba năm trước Long Chiến Nhã thành lập Long các, dựa vào hai tay thiết huyết* mà hoành hành võ lâm, những ám vệ của Long các được bố trí ở nhiều nơi trong các quốc gia thậm chí là cả hoàng cung. Từ Nam ra Bắc, thật đúng là không có nơi nào mà Long các chưa đi qua, do đó mà các lại thánh vật, bảo vật dường như Long các cũng không thiếu cái gì.

(*thiết huyết: cứng cỏi, không khuất phục)

“Cái này đúng là phiền não.” Long Chiến Nhã vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương.

“Vương gia cảm thấy mình có cái gì đáng giá để đổi lam tinh thảo với ta?”

“Đường Thạc, ta có cái gì?” Học theo bộ dáng của Long Chiến Nhã, Mặc Sĩ Lưu Thương nhàn nhạt hỏi một câu. Câu này nói ra lại có phần hài hước làm cho phía sau bốn người phản ứng lại.

“Khụ, cái gì cũng không có.” Thu hồi lại cảm xúc kinh ngạc, Đường Thạc cũng học theo bộ dáng Phong Lam mở miệng. Tốt xấu gì hắn cũng là quản gia lâu năm của vương gia, cũng là một thuộc hạ khéo đưa đẩy, hiện tại bảo vật trong vương phủ hắn không nắm rõ, đã không rõ tốt nhất không nên nói nhiều.

Long Chiến Nha nhất thời sửng sốt, lập tức cười to, thì ra vương gia lãnh đạm cũng có bộ dạng hài hước như thế.

“Nếu đã như thế vương gia có thể hứa với ta ba điều để đổi lấy lam tinh thảo?”

“Hứa điều gì?”

“Tạm thời cho ngươi nợ, sau này tính tiếp.”

“Bổn vương không nợ ai cái gì.” Mặc Sĩ Lưu Thương lộ ra một tia chán ghét, nhưng thật ra lại có chút tính trẻ con.

“Nhưng ta thích,” Long Chiến Nhã mỉm cười: “Nhất là người khác nợ ta. Lam, lấy tất cả lam tinh thảo có trong kho mang đến đây, giữ lại một phần cho cốc chủ, còn lại giao cho vương gia.”

“Tiểu thư, người biết chúng ta có bao nhiêu sao?” Phong Lam hoài nghi, Long Chiến Nhã căn bản không biết Long các rốt cuộc tồn bao nhiêu lam tinh thảo.

“Tiểu thư, lam tinh thảo không dễ hái.” Phong Nguyệt cũng chu miệng lên oán giận nói. Thuộc hạ của bọn họ hàng năm không ngại phiền mà đi tới lui nhiều nơi để thu hoạch lam tinh thảo, sao lại có thể đưa cho tên vương gia kia? Người của vương gia cũng không cần nhiều như vậy.

“Vậy xuất ra 1 phần, còn lại lưu trữ khi cần đến thì dùng.” Hiểu được y tứ của Phong Lam và Phong Nguyệt, Long Chiến Nhã đưa ra quyết định, sau đó lưu loát trở về giường, cuộn vào trong chăn, ngủ. Nhưng hình như hôm nay thiếu cái gì? Nhắm mắt suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc Long Chiến Nhã cũng nghĩ ra là hôm nay nàng không thể ôm tiểu Nhược Thần ngủ.

“Tiểu ngân.”

Vốn xem xong cổ trùng đánh nhau tiểu ngân sói đang định nằm sấp lại, vừa nghe đến Long Chiến Nhã gọi, lập tức phấn chấn tinh thần lẻn đến trên giường, còn không quên đắc ý liếc mắt nhìn bạch hổ một cái, sau đó ngoan ngoãn ghé vào trong lòng Long Chiến Nhã, để nàng ôm mình ngủ.

Điều chỉnh lại vị trí của tiểu ngân một chút, Long Chiến Nhã hài lòng, ngủ.

Bốn người Phong Ly thấy thế khinh thủ khinh cước đi ra bên ngoài phòng, còn thuận tay túm lấy Tiêu Triết đang ngây người, Tiêu Triết phục hồi lại tinh thần, nhìn trên giường nữ nhân kia nói ngủ liền ngủ, còn ôm sói ngủ cùng, khóe miệng hắn co giật. Nghe vương gia ho nhẹ một tiếng mới hồi phục lại tinh thần, năm người mới đi ra khỏi gian phòng. Chỉ có một mình tiểu bạch ghé vào cửa thủ.

Mặc Sĩ Lưu Thương quay đầu lại nhìn Long Chiến Nhã, lại nhìn đến phân nửa cái đầu ló ra của ngân sói, nhíu lại mày, cuối cùng đóng cửa lại, rời đi.

Bình luận





Chi tiết truyện