chương 44/ 80

Beta: thienbao95

“Nhã nhi.” Nhíu mày, Mặc Sĩ Lưu Thương vỗ vỗ cái đầu nhỏ của tiểu nữ nhân đang vùi trong lòng mình.

“Làm sao vậy?” Long Chiến Nhã không hề động đậy, thanh âm rầu rĩ từ trước ngực Mặc Sĩ Lưu Thương truyền ra.

“Nhìn xem, có vấn đề.”

“Hả?” Có thể làm cho Mặc Sĩ Lưu Thương gọi vấn đề, vậy không phải là vấn đề nhỏ.

Long Chiến Nhã không tình nguyện chậm rãi xoay đầu, sau đó liền thấy được trường hợp quỷ dị bên kia hồ. Nhìn cự mãng, lại nhìn những con bướm trên đầu nó. Thực hoành tráng a! Lần đầu tiên nàng được nhìn thấy hơn một nghìn con bướm đủ màu sắc tụ hợp một chỗ như vậy nha.

“Mạch, ngay chỗ ngươi đang đứng, ra chiêu.”

Nghi hoặc nhìn về phía Long Chiến Nhã, thấy nàng không có giải thích, Bách Lí Mạch nghe theo nàng đứng tại chỗ vung ra nhất tiên.

Nhất tiên sau khi vung ra cũng biến mất bên người cự mãng, sau đó dưới chân Bách Lí Mạch mạc danh kì diệu nổ tung.

“Bùm!” Bách Lí Mạch không kịp trở tay, chật vật né tránh, quần áo bị đá vụn cắt một mảng. Khóe miệng Bách Lí Mạch run rẩy, may mắn vừa rồi hắn chỉ dùng có ba phần nội lực bằng không hắn không cam đoan mình có thể tránh thoát khi dùng mười phần nội lực để công kích.

“Phong Tiêu, nhớ đến cái gì sao?” Tình trạng quỉ dị trước mắt đã làm cho Long Chiến Nhã quên đi cự mãng, tự nghĩ nửa ngày vẫn không nghĩ ra liền quay sang hỏi Phong Tiêu, dù sao trong đầu tiểu tử này vẫn còn chứa rất nhiều thứ kì quái gì đó.

“Tựa như màu điệp trận.” Phong Tiêu xoay đầu nghĩ nghĩ, rốt cục cũng moi được trong trí nhớ tình huống tương tự như trước mắt.

“Màu điệp trận? Cũng là cổ trận pháp?”

“Vâng.”

“Cách hóa giải như nào?”

“Giết một con bướm thuần đen trận pháp sẽ được giải.”

Một con bướm thuần đen? Nhìn lên giữa không trung một đám hồ điệp chi chít, Long Chiến Nhã hắc tuyến. Tìm như thế nào đây?

“Này, các ngươi có ai nhìn thấy một con bướm màu đen không? Thuần đen.” Long Chiến Nhã cách đó quá xa, thực sự không thể nhìn thấy rõ hoặc là nói muốn tìm thấy sẽ rất hao tâm tổn sức nha, cho nên chuyện này đành giao lại cho các chiến sĩ đi.

“Thuần đen? Không thấy.” Kì Dương lắc đầu. Một đám bướm như vậy hắn nhìn thôi cũng choáng váng, làm sao có thể nhìn thấy con bướm nào thuần đen a.

“Chiến Nhã, ngươi định làm gì? Nhiều bướm như vậy, làm sao tìm được con nào thuần đen?

Nếu ngươi thích, ta nhìn con màu lam kia cũng rất xinh đẹp nha.” Liễu Thừa Phong nóng lòng muốn thử xem, nếu Long Chiến Nhã nói có thể bắt, hắn lập tức phải đi bắt một con a.

“Nhã không thích bướm.” Không đợi Long Chiến Nhã mở miệng, vẻ mặt Nam Phong Nguyệt khinh thường nhìn Liễu Thừa Phong. Long Chiến Nhã không phải là một nữ nhân bình thường làm sao có thể thích những con bướm xinh đẹp mà yếu ớt đó.

“Ôi chao? Vậy muốn tìm con bướm thuần đen để làm gì?” Liễu Thừa Phong khó hiểu.

“Ngu ngốc.” Long Chiến Nhã phiên cái xem thường. “Đó là mấu chốt để phá trận, con bướm thuần đen, phỏng chừng chỉ có một con.”

“Trận?” Mặc Lam nhíu mày. “Lại là cổ trận pháp?”

“Ừ hử.” Long Chiến Nhã nhún vai. Nàng cũng không nghĩ sẽ lại gặp, ai đó có thể làm cho tâm tình của nàng thực cao hứng, đều gặp lại những tình huống mạc danh kì diệu như vậy.

Vì thế, mọi người chuyển mục tiêu công kích, toàn bộ đều hướng đến bầy bướm ở giữa.

Cự mãng mặc kệ, nhe cái lưỡi, cái đuôi linh hoạt quơ quơ.

Kì Dương ý định dùng kiếm khí đánh tan đàn bướm để tìm con bướm đen, vừa vung ra một kiếm liền nghe thấy một trận gió vù vù bên tai, vội vàng vận khí lùi về phía sau nhưng trước ngực vẫn bị đuôi rắn đánh trúng, xuất hiện một vệt máu.

Nam Phong Nguyệt đứng tại chỗ, đôi mắt giống như tia hồng ngoại tìm kiếm bên trong đàn bướm, đột nhiên cảm thấy trên đầu một mảng âm u, lập tức đề khí lui về nhưng tốc độ vẫn chậm, mắt thấy đã sắp bị đánh trúng, bên hông liền xuất hiện một cánh tay, nháy mắt cả người đã được hơi thở quen thuộc bao phủ.

“Nương tử, ngươi muốn hù chết vi phu sao?” Âm thanh ai oán của Bách Lí Mạch vang lên cùng hơi thở nóng rực bên tai.

“Ta sẽ cẩn thận.” Mặt đỏ ửng, Nam Phong Nguyệt chột dạ đáp.

Bách Lí Mạch cười hắc hắc, buông cánh tay ra, hướng giữa không trung nhảy tới, giơ lên hồng tiên sắc bén vung vào đàn bướm.

Đàn bướm nháy mắt tản ra, tất cả mọi người đều tập trung ánh mắt ở khu vực được tản ra, nhưng cũng không cho mọi người kịp nhìn thấy cái gì, đàn bướm nhanh chóng khép lại.

“Chết tiệt!” Thấp giọng nguyền rủa, Huyền mặc nhặt lên một tảng đá, vận khí ném vào đàn bướm.

Đàn bướm tản ra, rồi nhanh chóng khép lại.

“Biện pháp này cũng không tệ.” Vân Thanh cười, bắt đầu nhặt những tảng đá.

Trong lúc nhất thời những khối đá đánh vào đàn bướm bất đồng phương vị (khắp các nơi), nhiễu loạn đội hình của chúng.

Cự mãng tức giận, vô cùng tức giận, cái đầu to hướng về phía mọi người.

Đáng tiếc cho Bách Lí Linh đứng mũi chịu sào, nhìn cái bồn máu trong cái mồm to cùng với hai cái ranh nanh sắc nhọn đang tới gần mình, mùi tanh hôi, Bách Lí Linh nghênh mặt đánh tới.

“Điện hạ.” Huyền Mặc kinh hô một tiếng, hướng Bách Lí Linh đánh tới, hai người liền cùng nhau nghênh chiến.

Hồng tiên của Bách Lí Mạch cũng đúng lúc vung đến, quấn vào một chiếc ranh nanh của cự mãng, dùng sức kéo.

“Súc sinh! Rút răn của ngươi xem ngươi phách lôi như nào!” Bách Lí Mạch vận khí mười thành nội lực, gắt gao lôi kéo hồng tiên.

“Kéo, Minh tôn!” Thấy thế, Phong Hồn rút kiếm nhảy lên, chân đạp hồng tiên thẳng đến đỉnh đầu cự mãng, đâm một kiếm.

Cự mãng vừa thấy Phong Hồn tới gần, nổi cơn điên loạng lắc mình, giãy khỏi hồng tiên của Bách Lí Mạch nhưng trên đầu cũng đã trúng một kiếm, cùng lắm tránh được yếu điểm.

“Thực tiếc nuối.” Bĩu môi, Bách Lí Mạch thu hồi trường tiên.

Phong Hồn cũng đúng lúc thu kiếm, linh hoạt nhảy xuống đầu rắn.

“Chiến vương, người không đi giúp bọn họ sao?”

Nhìn mọi người chân tay luống cuống, Hách Liên Ảnh thập phần lo lắng. Mặc dù có Minh tôn, nhưng Minh tôn phần lớn thời gian đều bảo hộ Y tôn. Mà Phong Hồn, Phá Phong, Phá Nhật và Minh Kì đều là hộ vệ nhất phái, phối hợp ăn ý. Những người khác tất nhiên không hề thoải mái, trên người đã xuất hiện vết thương to nhỏ.

Mặc Sĩ Lưu Thương ngay cả đầu cũng chưa nâng, chỉ chuyên chú trấn an tiểu nữ nhân đang một lần nữa chú ý đến cự mãng trong lòng.

“Tuệ Dĩnh công chúa vẫn im lặng nhìn là tốt rồi.” Minh Châu đang trông giữ tiểu Nhược Thần và Phong Tiêu bên cạnh, nhẹ nhàng nói một câu. “Không cần phải khinh thường bọn họ.”.

“Hừ, lão tử không đùa nữa!” Huyền Mặc nổi giận. Cái gì mà tìm con bướm đen, hắn không tin không giết được con bướm đó thì không phá được trận này, nhất là khi bọn người Minh tôn đang chế ngự cự mãng, vài người bọn họ chỉ cần giết hết đàn bướm này là được.

Chú ý tới Huyền Mặc đột nhiên phát ra sát khí, vài người còn lại cũng hiểu được dụng ý của Huyền Mặc, cũng biến hóa chiêu thức.

Bọn người đã Minh tôn kiềm chế cự mãng hung ác, bọn họ nếu ngay cả mấy con bướm đều giải quyết không được thì đúng mất mặt chết, cho nên vài người đều xuất ra năng lực thực sự, chân khí liên tục hướng đến giữa đàn bướm mà bạo phát, chưa đến một nén nhang, hơn nghìn con bướm giờ chỉ còn khoảng một phần ba.

“Thấy rồi!” Phong Hồn hét lớn một tiếng, nhảy vọt lên thân cự mãng, uốn thân tiến đến giữa không trung, tay nâng kiếm lạc, một con bướm đen một màu liền bị cắt làm hai nửa.

Con bướm đen vừa chết, những con bướm còn lại hoảng hốt vỗ vỗ cánh, lập tức bay đi bốn hướng, nháy mắt đã vô tung.

“Bây giờ chỉ còn lại con súc sinh này!” Những người trên bờ hồ đứng thành một vòng, tích tụ nội lức, đưa nội lực nâng đến cực hạn cùng lúc ra tay.

Không còn đường trốn, bị chân khí cường đại đánh lên người, cự mãng trong nháy mắt biến thành đống thịt nát.

“Này, làm thế nào xuống nước đây?” Cuộc chiến bên này vừa chấm dứt, Long Chiến Nhã liền lảo đảo xuất hiện, vẻ mặt ghét bỏ nhìn màu đỏ trên mặt hồ.

Mọi người tâm vốn đang nhảy nhót, nháy mắt lạnh mặt, nhìn màu đỏ trên mặt hồ, thỉnh thoảng còn có chút thịt nát trôi tới trôi lui, quả thực rất ghê tởm.

“Các ngươi ai đi xuống?” Long Chiến Nhã miễn cưỡng ngáp một cái.

“Vì sao chúng ta phải đi xuống?” Bách Lí Linh bất mãn. Người phá trận giết chết cự mãng là bọn họ, dựa vào cái gì còn bảo nhóm người bọn họ xuống nước tìm bảo? Tuy rằng bảo vật rất trọng yếu, nhưng từ lúc xuất phát cho đến giờ, họn họ đã quyết định cùng nhau chia sẻ, sẽ không có ai ngấm ngầm hưởng lợi. Tuy rằng như vậy so với không chiếm được cũng không khác nhau mấy, các quốc gia đang cân bằng thế lực cũng không thể bị đánh bại, nhưng ít nhất chút bảo tàng này dùng để phát triển quốc gia của chính mình cũng không tệ.

“Các ngươi đem hồ nước biến thành như vậy còn muốn ta xuống đó sao?” Long Chiến Nhã nhíu mày, lạnh lẽo nhìn Bách Lí Linh. Nếu ngươi dám nói là đúng, ta hiện tại liền cho ngươi đi xuống!

Bách Lí Linh lui lui cổ, ngậm miệng không nói, thực rõ ràng đang bị uy hiếp, hơn nữa còn bị uy hiếp thành công.

“Đều đã như vậy, làm thế nào đi xuống đây, thực có chút phiền toái, tiểu Nhã nhi.” Bách Lí Mạch chột dạ nhìn Long Chiến Nhã cười cười.

Long Chiến Nhã nhíu mày. Nàng tự nhiên biết chỉ có một cách đó là ba người bọn họ cùng nhau phối hợp. Long Chiến Nhã sẽ vận chuyển chân khí bổ mặt nước ra, Bách Lí Mạch biến hóa chân khí thành một bức tường chắn nước trên mặt hồ, ở giữa mở ra một đường đi, sau đó Long Chiến Nhã đề tức khí, phương pháp này rất tổn hao chân khí, hai người hợp lại cũng chỉ có thể duy trì một lúc, quả thực là phiền toái a. Lúc trước ba người bọn họ chỉ dùng qua một lần để cho Nam Phong Nguyệt đi xuống đáy hồ hái thảo dược.

“Đến đây đi.” Long Chiến Nhã nâng bước, mang theo đoạt hồn đao đi đến vị trí đối diện Bách Lí Mạch. “Chờ một lát Lưu Thương, Nguyệt và Vân Thanh đi xuống, mang theo Phong Tiêu, những người còn lại ở trên mặt hồ hỗ trợ.”

“Bốn người bọn họ đi sẽ không có vấn đề gì sao? Phương pháp này cần nhiều người hỗ trợ như vậy à?” Kì Dương khó hiểu.

“Nếu bốn người bọn họ còn không làm được thì chờ bị đập chết dưới đáy hồ đi.” Long Chiến Nhã nhún vai, tỏ vẻ không còn cách nào khác. Sau đó không thèm nhắc lại, nhắm mắt bắt đầu điều động chân khí.

Gió trên đỉnh núi thực ra không lớn nhưng chung quanh Long Chiến Nhã đã bắt đầu hình thành một cỗ lốc xoáy quấn quanh thân. Giơ đoạt hồn đao lên, quán chú chân khí vào thân đao, lốc xoáy liền từ Long Chiến Nhã chuyển đến đoạt hồn đao.

“PHÁ.” Hét lớn một tiếng, Long Chiến Nhã mở hai mắt, trong mắt kia là một mảnh túc sát, không một gợn sóng.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Long Chiến Nhã, nàng…nàng đây là muốn bổ hồ nước ra sao? Cần nhiều nội lực như vậy? Làm sao có thể thực hiện! Sau đó rất nhanh, tâm tình bọn họ đã không thể dùng kinh ngạc để hình dung.

Long Chiến Nhã bổ ra một đao, chân khí tiếp xúc với mặt hồ mở ra một các khe trong nước, chia hồ nước ra làm hai.

“Đi.” Bách Lí Mạch đúng lúc ra tay, hai tay đồng thời xuất ra một chưởng, chân khí thẳng hướng mà đi, hai tay hướng hai bên tách ra, hồ nước kia cũng theo động tác của hắn chậm rãi tách ra.

Long Chiến Nhã trì hoãn bên dưới, lập tức đem chân khí của mình biến hóa hỗ trợ Bách Lí Mạch.

“Ôi trời ơi!” Liễu Thừa Phong trợn to mắt nhìn hồ nước bị tách ra, tròng mắt đã muốn rơi ra ngoài.

Hâm mộ sao? Không! Ghen tị sao? Cũng không! Trong lòng hắn bây giờ đều là sùng bái! Hắn là một người cuồng võ, vẫn luôn khát vọng cùng cao thủ so chiêu, lúc trước hắn đã muốn sau khi trở về sẽ cùng hai người đó, bao gồm cả Mặc Sĩ Lưu Thương cùng đọ vài chiêu, nhưng mà hiện tại nhìn đến mấy chiêu thức ấy, hắn biết, hắn và bọn họ cơ bản là không cùng cập bậc. Đối chiêu? Hắn căn bản không có tư cách! Đối với bọn họ, hắn chỉ có thể nhìn, ngay cả hy vọng theo đuổi cũng đều không có, bởi vì đó không phải là khoảng cách mà hắn có thể vượt qua.

“Đi.” Đã từng hợp lực qua một lần, Nam Phong Nguyệt đương nhiên biết thời gian cấp bách. Tuy rằng lần này có nhiều người, có thể hỗ trợ chân khí giúp hai người đó nhưng bọn họ cũng không rõ tình trạng dưới đáy hồ, có lẽ có cạm bẫy, có lẽ có chướng ngại, phải tốc chiến tốc thắng bằng không khi hồ nước nhập lại, bọn họ không chắc có chịu đựng được không.

Vân Thanh hắc tuyến. Chỉ vì hồ nước bị ô uế, chỉ vì để không bị bẩn, bọn họ tiêu một lượng lớn khí lực, mạo hiểm phiêu lưu như vậy? Một đám điên tử!

Mà Phong Tiêu và Mặc Sĩ Lưu Thương đều thực bình tĩnh, tựa như không có cái gì là không hợp lí cả.

Vài người nhanh chóng nhảy xuống.

Đáy hồ, không có cạm bẫy, không có trận pháp, một căn phòng được xây bằng vàng ròng hiện ra trước mắt họ.

Ngăn lại nỗi khiếp sợ trong lòng, bốn người cẩn thận mở ra cửa phòng, không có cạm bẫy, ánh mắt lại thiếu chút nữa bị mù đi. Giường lớn được làm từ hoàng kim, khắp trên tường là dạ minh châu, mã não, bảo thạch các màu. Long Chiến Nhã không có ở đây, nếu như nơi này bị Long Chiến Nhã nhìn thấy thực không khỏi cảm thán một tiếng, kim quang lòe lòe như vậy thực là dung tục con mẹ nó a! Giống như trong truyền thuyết một căn phòng hổ phách đóng khép!

Càng kinh ngạc hơn. Bốn người cùng bước vào phòng, cũng không biết chạm đến cơ quan nào, chính giữa phòng hiện ra một cái miệng nhỏ hình vuông, một cái bàn nhỏ bóng loáng làm từ vàng ròng chậm rãi nhô lên, sau đó dừng lại, trên mặt bàn bóng loáng đó bày ra một tấm da dê.

Bốn người liếc nhau, sau đó đều lắc lắc đầu, ý là không có phát hiện cái gì dị thường. Mặc Sĩ Lưu Thương cẩn thận đi đến gần cái bàn, cẩn thận đưa tay cầm lấy tấm da dê. Không có gì dị thường.

Nhìn lại căn phòng xa xỉ này, trong lòng bốn người đều có chút tiếc nuối. Nếu có thể mang đi hết chỗ này thì thật tốt a! Lắc đầu, bốn người nhanh chóng trở lại bờ hồ.

Trên bờ hồ, sắc mặt Long Chiến Nhã và Bách Lí Mạch đều đã trắng bệch, sau lưng những người hổ trợ nội lực luân phiên một đám lại một đám, hiện tại đã hoàn toàn ngồi bệt dưới đất, tất cả đều đã tổn hao hết nội lực, cần phải ngồi xuống để đều tức. Mà Long Chiến Nhã và Bách Lí Mạch căn bản không thể thu tay lại. Long Chiến Nhã không khỏi thầm mắng mình thực ngu ngốc, tự nhiên làm ra cái biện pháp phiền toái như vậy? Hiện tại nàng khó chịu chết được! Nội lực bị vét sạch, sau đó các loại nội lực bất đồng tuôn trào trong thân thể, cảm giác thực đúng là con mẹ nó khó chịu!

Khi bốn người Mặc Sĩ Lưu Thương lên đến bờ liền thấy trước mắt hình ảnh như vậy. Long Chiến Nhã và Bách Lí Mạch vừa gặp bốn người họ đã đến nơi an toàn, lập tức thu nội lực, nôn ra một ngụm máu, ngã trên mặt đất.

“Nhã nhi!”

“Mạch!”

Nam Phong Nguyệt và Mặc Sĩ Lưu Thương thanh âm đồng thời vang lên, chạy về phía người trong lòng mình.

“Không có việc gì.” Long Chiến Nhã nhe răng cười. Chỉ là vét sạch nội lực mà thôi, hơi có tác dụng phụ một chút. Ai bảo nàng không nghĩ tới hồ nước này so với lần trước tổn hao không ít.

“Ừm.” Mặc Sĩ Lưu Thương buông mí mắt, nhìn không rõ thần sắc, chỉ thản nhiên ừm một tiếng, mang Long Chiến Nhã ôm vào lòng.

“Nương tử, vi phu thật khó chịu.” Bên kia, Bách Lí Mạch mượn cơ hội ăn bớt, dùng một lực chui vào lòng Nam Phong Nguyệt. Không còn cách nào khác nha, nương tử nhà hắn rất thẹn thùng nên hắn đành phải dùng biện pháp đặc biệt a.

“Ừm.” Nam Phong Nguyệt cũng thản nhiên lên tiếng, chẳng qua hai má đã ửng hồng.

Những người khác chờ sau khi điều tức tốt mới bắt đầu thảo luận về vấn đề bảo tàng.

“Đây là cái gì? Không phải lại là một tấm bản đồ đi?” Huyền Mặc nhìn tấm da dê kia, mặt nhăn thành cái bánh bao. Lần này bởi vì một cái tấm bản đồ mà hắn mất nửa cái mạng, lại thêm một tấm bản đồ nữa, phỏng chừng hắn phải đến diện kiến Diêm Vương.

“Có lẽ vậy.” Mặc Lam bất đắc dĩ, một tấm bản đồ cất giấu một tấm bản đồ khác? “Thoạt nhìn như những nơi nằm bên trong sáu nước?” Cụ thể là nơi nào thì còn chưa nhìn ra.

“Đáy hồ có cái gì khác không?” Bĩu môi, Long Chiến Nhã quay đầu hỏi Vân Thanh.

“Có, một căn phòng bằng hoàng kim, bên trong còn có dạ minh châu, bảo thạch, ngọc thạch gì đó, đáng tiếc không thể mang đi.” Vân Thanh tiếc nuối lắc đầu, trong phòng kia, phỏng chừng có thể so với vài cái quốc khố ở Đông Lạc quốc của họ.

“Nga?” Long Chiến Nhã nhíu mày, căn phòng hổ phách sao? “Lần sau đến, hủy mang đi.”

Mọi người dưới chân vừa trợt, không nói gì nhìn Long Chiến Nhã. Nàng muốn tiền không muốn sống nữa sao?

Chỉ có Mặc Sĩ Lưu Thương sủng nịnh nhu nhu cái đầu nàng . Bách Lí Mạch và Nam Phong Nguyệt ánh mắt lòe lòe vẻ mặt hưng phấn.

Mọi người phiên cái xem thường. Một đám điên tử.

Bình luận





Chi tiết truyện