chương 8/ 47

Từ Nhược Thiên chậm rãi đứng dậy, đầu óc hiện tại mơ mơ hồ hồ suy nghĩ lời nói ban nãy của Hứa Biên, nụ cười gượng gạo hiện rõ trên gương mặt cậu.

- Cái kia... anh tưởng em tự tử sao? Em không có a, xin lỗi đã làm anh lo lắng.

- Hắc... Cậu không cần giả vờ giải thích, nếu muốn kết hôn... chúng ta lập tức làm đơn đăng ký kết hôn. - Hứa Biên nhếch miệng cười lạnh, một phen nắm lấy cổ tay Từ Nhược Thiên kéo ra ngoài.

Cư nhiên thời điểm anh vừa đưa tay mở cửa, trước mắt lập tức bắt gặp gương mặt đằng đằng sát khí của Từ Nhược Lâm.

- Ông nội. - Nhìn thấy ông Từ Nhược Thiên liền luống cuống bước tới.

- Con không sao thật mà, ông không cần bỏ công việc đến đây.

Từ Nhược Lâm chỉ cười nhẹ quay sang cậu xoa xoa đầu, ôn nhu nói.

- Là Hứa Biên lo lắng nên đã gọi ông tới đây. Con xem, sức khỏe không tốt, nên cẩn thận một chút. - Sau đó liền đưa mắt trừng trừng Hứa Biên, chậm rãi tiến gần anh, ghé sát tai gằn giọng nói.

- Cậu ra ngoài cho tôi. - Nói xong sắc mặt liền thu hồi vẻ tươi cười ban nãy, dìu Từ Nhược Thiên ngồi xuống giường.

- Con ở đây để bác sĩ kiểm tra lại sức khỏe cho con, ông và Hứa Biên cần nói chuyện.

Phát hiện Hứa Biên hùng hổ bước ra ngoài, Từ Nhược Thiên lo lắng ngẩng đầu nhìn ông.

- Ông nội, anh ấy chỉ là hiểu lầm một chút chuyện.. cho nên mới lớn tiếng với con. Ông nội đừng cáu gắt với anh ấy, có được không?

- Không có a, chúng ta chỉ muốn bàn về việc ở công ty, con đừng suy nghĩ nhiều quá. - Từ Nhược Lâm trong nháy mắt hiện ra ý tức giận, nhưng rất nhanh liền nở nụ cười trấn an cậu.

- Ân. - Cậu nhẹ gật đầu hiểu chuyện, đưa ánh mắt khẩn trương nhìn ông xoay người bước ra ngoài.

Một lát, vị bác sĩ ban nãy bước vào, cậu liền chậm rãi đặt lưng nằm trên giường, kiểm tra sức khỏe của mình.

- Cậu có vẻ không hề lọt tai những lời nói của tôi nhỉ? - Từ Nhược Lâm một bên đối mặt với Hứa Biên, một bên vừa lấy điếu thuốc châm lửa.

- Hai người đúng thực chẳng khác gì rắn độc, đặc biệt là đứa cháu trai đích tôn của ông, bên ngoài thì như ra vẻ nhu hòa, bên trong tâm địa y hệt như ông nội của nó vậy.

- Cậu nói cái gì?!! - Hứa Biên vừa dứt lời, Từ Nhược Lâm đã hung hăng bước tới túm lấy cổ áo anh quát lớn.

Anh một phen dùng sức đẩy ông ra, cao giọng nghiêm nghị tuyên bố.

- Ông đừng tưởng có thể đe dọa tôi, dù sao tôi cũng đã kêu mọi người chuẩn bị lễ cưới vào ngày mai, có khi cả đời này không cần ông tôi cũng đủ sống trong địa ngục với cháu trai của ông rồi. - Anh đưa tay phanh thẳng vạt áo mình, nói xong liền xoay người ly khai, mặc cho cơn phẫn nộ của Từ Nhược Lâm phía sau.============

Hứa Biên vừa về đến công ty, đã thấy mọi người thi nhau phân công chuẩn bị về lễ cưới ngày mai của mình, anh ngây người nhìn họ, cảm thấy trong lòng buồn bực không thôi.

- Tổng giám đốc, tôi đã gửi tất cả thiệp cưới cho những người thân và đồng nghiệp của anh, hoa và địa điểm cũng chuẩn bị đầy đủ. - Thư kí Tôn vừa bước ra từ văn phòng đã bắt gặp thân ảnh mệt mỏi của Hứa Biên, khẩn trương bước tới thông báo tình hình.

- Vất vả cho cô rồi. - Hứa Biên nhẹ gật đầu, đưa tay vỗ nhẹ vai cô.

- Tổng giám đốc, anh không khỏe chỗ nào sao? - Nhìn thấy sắc mặt xanh xao không mấy phấn khởi của anh, cô không khỏi lo lắng nói.

- Không sao. Thôi được rồi, tôi về văn phòng đây.

Hứa Biên gượng cười lướt qua thư ký Tôn, bước đến văn phòng của mình.

=============

- Sao ạ? Ngày mai... ngày mai sẽ tổ chức đám cưới? Có đột ngột quá không ông nội. - Từ Nhược Thiên kinh ngạc mở lớn mắt, ngơ ngác khi vừa nhận tin từ ông.

- Phải a. Tiểu Thiên của ông ngày mai sẽ trở thành một người vợ chính trực rồi... không còn là đứa nhóc nằm trong lồng ngực ông già này nữa. - Từ Nhược Lâm đưa tay vuốt ve gương mặt cậu, thanh âm nghẹn ngào thốt từng lời.

Tình cảnh này thực khiến Từ Nhược Thiên cũng muốn phát khóc, không kiềm được nước mắt mà rơi lệ.

- Ông nội... con nhất định sẽ luôn về thăm ông nội mà.

- Coi kìa, chưa gì đã khóc rồi. - Ông bật cười gõ nhẹ vào đầu cậu.

- Nhưng mà... ông sẽ không dự lễ cưới của con thật sao? - Từ Nhược Thiên nức nở nhìn ông, chính là ngày mai là ngày trọng đại nhất trong đời cậu, như thế nào người thân duy nhất của cậu không thể tới được chứ.

- Ông xin lỗi, ông có việc phải bay sang Mỹ gấp. Nhưng Tiểu Thiên đừng lo, ông nội đã cho người quay phim, đoạn phim này sẽ trực tiếp phát trên laptop của ông, như vậy ông có thể xem lễ cưới của Tiểu Thiên rồi a. - Từ Nhược Lâm vuốt ve mái tóc cậu, nhẹ giọng trấn an.

Nhưng cậu vẫn là tuyệt không chịu, đưa tay gắt gao ôm chặt lấy ông, kịch liệt lắc đầu.

- Con muốn ông làm phụ rể cơ.

- Ha ha, tiểu tử thối, lớn già đầu rồi còn muốn bám ông già này mãi sao. Vả lại, nếu như ông mà ở đó, không chừng ông sẽ là người đầu tiên hoãn lễ cưới này đó a.

Từ Nhược Thiên vừa nghe lập tức cả kinh ngẩng đầu nhìn Từ Nhược Lâm, bĩu môi ủy khuất, sau cùng liền nắm lấy bàn tay ông, cười hạnh phúc.

- Ông nội, con sắp làm vợ của Hứa Biên rồi, đây.... đây không phải là ảo giác, đúng không ông?

- Đương nhiên không rồi, được bên cạnh người mình yêu là hạnh phúc nhất, ông hiểu rõ điều đó.. Tiểu Thiên. - Từ Nhược Lâm đột nhiên nghẹn ngào nhìn cậu, nước mắt xúc động rơi xuống.

- Ông nội đừng khóc. - Cậu vươn tay ôm lấy cổ ông, vỗ nhẹ lưng lưng ông an ủi.

- Không sao, phải rồi, lần trước con nói muốn mặc bộ đầm cưới đẹp nhất ở cửa hàng có phải không? Ngày mai con có thể mặc nó rồi. - Một lát, Từ Nhược Lâm như nhớ ra điều gì, liền buông cậu ra mỉm cười nói.

- Ông nội... nhưng mà... cái kia con chỉ nói qua loa thôi.

- Thôi nào, ông biết con rất thích chiếc đầm đó.... Tiểu Thiên, hứa với ông, mặc kệ người ta có nói gì, đối với ông con vẫn là cô dâu đẹp nhất của ông, được chứ? - Ông nghiêm nghị nắm lấy bả vai Từ Nhược Lâm, từng lời từng lời khuyên nhủ cậu.

- Dạ vâng. Cảm ơn ông nội.

Tối hôm đó, Từ Nhược Thiên không ngừng mân mê nhìn bản thân mình trước gương, chính là trước mắt cậu đây là chiếc đầm cưới xinh đẹp đó.

Cậu nhìn chính bản thân, không kìm được nước mắt mà khóc nấc, cậu không thể tin được lại có ngày được mặc chiếc váy này trong ngày hệ trọng với người mình yêu thương nhất, Hứa Biên.

"Cạch", cửa phòng đột ngột mở ra khiến Từ Nhược Thiên khẩn trương chùi lấy nước mắt mình, đưa tay vén lấy chiếc đầm trắng xoay người lại.

- Hứa Biên... thế nào? Trông em đẹp chứ?

Trong đầu Hứa Biên lúc này chỉ có bốn chữ "Cái quái gì vậy?", như thế nào cậu ta lại dám diện đầm cưới một nữ nhân trong lễ cưới của anh được chứ.

- Cậu đang giỡn mặt tôi sao? - Anh cười lạnh.

- A? - Từ Nhược Thiên lúc này chỉ có thể chứng kiến gương mặt đầy tức giận và tỏ vẻ kinh tởm của Hứa Biên, ngơ ngác nhìn anh.

- Cậu dám mặc cái này trong lễ cưới của chúng ta? Thực kinh tởm... cậu điên thật rồi. - Hứa Biên hiện tại chỉ muốn dùng lời nói của mình mà xỉa mói cậu, đối với anh việc mình phải đám cưới "người vợ" thứ hai thực không thể chấp nhận được, công ty vốn dĩ đã lâm vào khủng hoảng, lại còn chỉ vì lễ cưới chết tiệt này mà mọi người hôm nay phải bỏ bê công ty bận rộn đến mức nào, thế mà Từ Nhược Thiên cậu chỉ dửng dưng trưng một bộ đầm trắng tong bộ dạng " đồng bóng " kinh tởm như thế, cả đời đừng mong Hứa Biên anh có thể cùng cậu một chỗ.

Nhưng đối với Từ Nhược Thiên chẳng khác gì hàng nghìn tấn đá đè lên người cậu vậy, đây chính là bộ đầm mà ông nội đã tặng cậu, cậu không thể không mặc nó.

- Em... em biết thế này thực kì quái. Nhưng mà... đây là bộ em thích nhất, và còn... chính ông nội đã tặng... - Thanh âm cậu lúc này thập phần lợi hại run rẩy, nghẹn ngào muốn giải thích cho Hứa Biên, nhưng chưa kịp dứt lời đã bị anh tặng một nụ cười khinh bỉ.

- Là bộ đầm cậu thích nhất sao? Đã hại tôi đến mức này, còn muốn bẽ mặt tôi trước mặt mọi người.

- Không... không có. Nếu anh không thích... em sẽ mặc một bộ đầm khác. - Từ Nhược Thiên luống cuống đưa tay cởi ruy băng trên tóc mình xuống.

- Không cần! Chỉ cần nhìn thấy gương mặt của cậu thôi làm tôi muốn phát nôn rồi. - Hứa Biên lạnh lùng bỏ lại một câu, xoay người mở rầm cửa bước ra ngoài.

###### HẾT CHƯƠNG 8 ###### ============

Hứa Biên vừa về đến công ty, đã thấy mọi người thi nhau phân công chuẩn bị về lễ cưới ngày mai của mình, anh ngây người nhìn họ, cảm thấy trong lòng buồn bực không thôi.

- Tổng giám đốc, tôi đã gửi tất cả thiệp cưới cho những người thân và đồng nghiệp của anh, hoa và địa điểm cũng chuẩn bị đầy đủ. - Thư kí Tôn vừa bước ra từ văn phòng đã bắt gặp thân ảnh mệt mỏi của Hứa Biên, khẩn trương bước tới thông báo tình hình.

- Vất vả cho cô rồi. - Hứa Biên nhẹ gật đầu, đưa tay vỗ nhẹ vai cô.

- Tổng giám đốc, anh không khỏe chỗ nào sao? - Nhìn thấy sắc mặt xanh xao không mấy phấn khởi của anh, cô không khỏi lo lắng nói.

- Không sao. Thôi được rồi, tôi về văn phòng đây.

Hứa Biên gượng cười lướt qua thư ký Tôn, bước đến văn phòng của mình.

=============

- Sao ạ? Ngày mai... ngày mai sẽ tổ chức đám cưới? Có đột ngột quá không ông nội. - Từ Nhược Thiên kinh ngạc mở lớn mắt, ngơ ngác khi vừa nhận tin từ ông.

- Phải a. Tiểu Thiên của ông ngày mai sẽ trở thành một người vợ chính trực rồi... không còn là đứa nhóc nằm trong lồng ngực ông già này nữa. - Từ Nhược Lâm đưa tay vuốt ve gương mặt cậu, thanh âm nghẹn ngào thốt từng lời.

Tình cảnh này thực khiến Từ Nhược Thiên cũng muốn phát khóc, không kiềm được nước mắt mà rơi lệ.

- Ông nội... con nhất định sẽ luôn về thăm ông nội mà.

- Coi kìa, chưa gì đã khóc rồi. - Ông bật cười gõ nhẹ vào đầu cậu.

- Nhưng mà... ông sẽ không dự lễ cưới của con thật sao? - Từ Nhược Thiên nức nở nhìn ông, chính là ngày mai là ngày trọng đại nhất trong đời cậu, như thế nào người thân duy nhất của cậu không thể tới được chứ.

- Ông xin lỗi, ông có việc phải bay sang Mỹ gấp. Nhưng Tiểu Thiên đừng lo, ông nội đã cho người quay phim, đoạn phim này sẽ trực tiếp phát trên laptop của ông, như vậy ông có thể xem lễ cưới của Tiểu Thiên rồi a. - Từ Nhược Lâm vuốt ve mái tóc cậu, nhẹ giọng trấn an.

Nhưng cậu vẫn là tuyệt không chịu, đưa tay gắt gao ôm chặt lấy ông, kịch liệt lắc đầu.

- Con muốn ông làm phụ rể cơ. Bạn đang �

- Ha ha, tiểu tử thối, lớn già đầu rồi còn muốn bám ông già này mãi sao. Vả lại, nếu như ông mà ở đó, không chừng ông sẽ là người đầu tiên hoãn lễ cưới này đó a.

Từ Nhược Thiên vừa nghe lập tức cả kinh ngẩng đầu nhìn Từ Nhược Lâm, bĩu môi ủy khuất, sau cùng liền nắm lấy bàn tay ông, cười hạnh phúc.

- Ông nội, con sắp làm vợ của Hứa Biên rồi, đây.... đây không phải là ảo giác, đúng không ông?

- Đương nhiên không rồi, được bên cạnh người mình yêu là hạnh phúc nhất, ông hiểu rõ điều đó.. Tiểu Thiên. - Từ Nhược Lâm đột nhiên nghẹn ngào nhìn cậu, nước mắt xúc động rơi xuống.

- Ông nội đừng khóc. - Cậu vươn tay ôm lấy cổ ông, vỗ nhẹ lưng lưng ông an ủi.

- Không sao, phải rồi, lần trước con nói muốn mặc bộ đầm cưới đẹp nhất ở cửa hàng có phải không? Ngày mai con có thể mặc nó rồi. - Một lát, Từ Nhược Lâm như nhớ ra điều gì, liền buông cậu ra mỉm cười nói.

- Ông nội... nhưng mà... cái kia con chỉ nói qua loa thôi.

- Thôi nào, ông biết con rất thích chiếc đầm đó.... Tiểu Thiên, hứa với ông, mặc kệ người ta có nói gì, đối với ông con vẫn là cô dâu đẹp nhất của ông, được chứ? - Ông nghiêm nghị nắm lấy bả vai Từ Nhược Lâm, từng lời từng lời khuyên nhủ cậu.

- Dạ vâng. Cảm ơn ông nội.

Tối hôm đó, Từ Nhược Thiên không ngừng mân mê nhìn bản thân mình trước gương, chính là trước mắt cậu đây là chiếc đầm cưới xinh đẹp đó.

Cậu nhìn chính bản thân, không kìm được nước mắt mà khóc nấc, cậu không thể tin được lại có ngày được mặc chiếc váy này trong ngày hệ trọng với người mình yêu thương nhất, Hứa Biên.

"Cạch", cửa phòng đột ngột mở ra khiến Từ Nhược Thiên khẩn trương chùi lấy nước mắt mình, đưa tay vén lấy chiếc đầm trắng xoay người lại.

- Hứa Biên... thế nào? Trông em đẹp chứ?

Trong đầu Hứa Biên lúc này chỉ có bốn chữ "Cái quái gì vậy?", như thế nào cậu ta lại dám diện đầm cưới một nữ nhân trong lễ cưới của anh được chứ.

- Cậu đang giỡn mặt tôi sao? - Anh cười lạnh.

- A? - Từ Nhược Thiên lúc này chỉ có thể chứng kiến gương mặt đầy tức giận và tỏ vẻ kinh tởm của Hứa Biên, ngơ ngác nhìn anh.

- Cậu dám mặc cái này trong lễ cưới của chúng ta? Thực kinh tởm... cậu điên thật rồi. - Hứa Biên hiện tại chỉ muốn dùng lời nói của mình mà xỉa mói cậu, đối với anh việc mình phải đám cưới "người vợ" thứ hai thực không thể chấp nhận được, công ty vốn dĩ đã lâm vào khủng hoảng, lại còn chỉ vì lễ cưới chết tiệt này mà mọi người hôm nay phải bỏ bê công ty bận rộn đến mức nào, thế mà Từ Nhược Thiên cậu chỉ dửng dưng trưng một bộ đầm trắng tong bộ dạng " đồng bóng " kinh tởm như thế, cả đời đừng mong Hứa Biên anh có thể cùng cậu một chỗ.

Nhưng đối với Từ Nhược Thiên chẳng khác gì hàng nghìn tấn đá đè lên người cậu vậy, đây chính là bộ đầm mà ông nội đã tặng cậu, cậu không thể không mặc nó.

- Em... em biết thế này thực kì quái. Nhưng mà... đây là bộ em thích nhất, và còn... chính ông nội đã tặng... - Thanh âm cậu lúc này thập phần lợi hại run rẩy, nghẹn ngào muốn giải thích cho Hứa Biên, nhưng chưa kịp dứt lời đã bị anh tặng một nụ cười khinh bỉ.

- Là bộ đầm cậu thích nhất sao? Đã hại tôi đến mức này, còn muốn bẽ mặt tôi trước mặt mọi người.

- Không... không có. Nếu anh không thích... em sẽ mặc một bộ đầm khác. - Từ Nhược Thiên luống cuống đưa tay cởi ruy băng trên tóc mình xuống.

- Không cần! Chỉ cần nhìn thấy gương mặt của cậu thôi làm tôi muốn phát nôn rồi. - Hứa Biên lạnh lùng bỏ lại một câu, xoay người mở rầm cửa bước ra ngoài.

###### HẾT CHƯƠNG 8 ######

Bình luận





Chi tiết truyện