Gần xế chiều, Từ Nhược Thiên sắp sửa nấu bữa tối, Hứa Biên bất thình lình về nhà sớm, cậu đương nhiên cũng hỏi nguyên nhân, chỉ thấy người kia từ đầu đến cuối không nói lời nào, ngược lại lại vội vã đẩy cậu bước vào phòng tắm, nói vài câu ngắn ngọn như tẩy rửa sạch sẽ, sau đó thay đồ mà anh chuẩn bị đặt trên giường.
Cậu căn bản không hiểu ý đồ của anh, nhất thời đoán non đoán già anh có phải hay không là muốn tạo bất ngờ cho cậu đi. Suy nghĩ tích cực khiến tâm tình Từ Nhược Thiên dịu đi một chút, cũng vui vẻ đáp ứng theo yêu cầu của Hứa Biên.
Tắm rửa xong, Từ Nhược Thiên được Hứa Biên đưa đến nhà hàng truyền thống của Nhật Bản, quả nhiên đúng như dự đoán, người kia đã có sự chuẩn bị từ trước, cậu một bên lén lút mỉm cười nhìn anh, rốt cuộc mới lên tiếng.
- Hôm nay đột nhiên đưa em đến đây là có ý gì đây? Sao lại đột ngột như thế?
- Một lát sẽ biết.
Từ Nhược Thiên gật đầu hiểu ý, ánh mắt phát hiện một vị đầu bếp đang mang tạp dề từ phía xa bước tới, tay còn đẩy theo dàn bếp nhỏ di động, phía trên được bày những món ăn vô cùng bắt mắt. Vị đầu bếp là người lai Nhật, giới thiệu sơ khai qua món ăn gỏi cá sống phổ biến ở Nhật, sau đó là hướng dẫn cách làm sashimi từ cá sống.
Từ Nhược Thiên nhìn qua có vẻ rất hứng thú, từ đầu đến cuối luôn chuyên chú từng giai đoạn chế biến của vị đầu bếp, thậm chí trong quá trình làm sashimi, cậu còn nhiệt tình đặt câu hỏi cho vị đầu bếp, vị đầu bếp nhìn người nọ có sở thích nấu ăn như vậy, đương nhiên vẫn tận tâm hướng dẫn cho cậu.
Sau khi hướng dẫn xong, vị đầu bếp đã hoàn thành xong một đĩa sashimi hoành tráng, sau đó đặt lên bàn, rồi gọi người tới thu dọn dàn bếp, vị đầu bếp cũng cúi đầu xin phép ra ngoài. Hứa Biên nhìn bộ dạng phấn khởi của đối phương, không khỏi có chút buồn cười, thuận tay gắp một miếng cá sống bỏ vào chén cậu.
- Ăn thử thế nào?
Từ Nhược Thiên do dự một lúc, sau đó chậm rãi đưa vào miệng thưởng thức tư vị của Sashimi, không khỏi há hốc mồm tán dương vị ngon của nó, liền cười tít mắt nói.
- Ân, ngon quá. Em phải học cách làm món này mới được nha.
- Nguyên liệu món gỏi cá sống rất đắt tiền, vốn dĩ tay nghề của người Nhật mới quen với loại cá bên đất nước của họ. Đất Trung của chúng ta không có những loại cá này, đều là lấy từ Nhật sang. - Hứa Biên một bên tận tình giải thích.
- Vậy... có thể xin bọn họ mang về vài con không? - Từ Nhược Thiên vừa nghe một lúc, liền nhỏ giọng hướng đối phương nói.
- Ngu ngốc, nguyên liệu chế biến của người ta, cùng lắm kêu bọn họ làm một phần mang về là được rồi. Phục vụ! - Hứa Biên lắc đầu chịu thua, cảm thấy người nọ có vẻ thích thú với món ăn ở đây, liền ngoắc tay kêu phục vụ.
- Có thể làm thêm cho chúng tôi một phần gỏi cá sống mang về được không?
- Được. Tôi sẽ gọi đầu bếp. - Phục vụ rất nhanh gật đầu đáp ứng, còn định xoay người bước đi cư nhiên tiếp tục bị anh gọi lại.- Cái kia, làm hai phần đi.
- Vâng.
Từ Nhược Thiên nhìn phục vụ rời khỏi phòng ăn, liền xoay đầu khó hiểu nhìn Hứa Biên, cau mày hỏi.
- Chúng ta không thể ăn hết hai phần đâu a.
- Tôi mua cho Tiểu Tinh.
- À. Vậy một lát chúng ta phải tới gặp Tiểu Tinh sao? - Cậu ngây người một lúc, rất lâu sau mới bắt kịp câu trả lời của người nọ, chỉ chậm rãi gật đầu, trong lòng không hiểu sao có chút mất mát.
- Ừm. Cậu ăn đi. - Hứa Biên cũng không phát hiện ra biểu hiện của Từ Nhược Thiên, tiếp tục gắp miếng cá bỏ vào chén cậu.
Từ Nhược Thiên âm thầm thở dài, miễn cưỡng hướng người kia nở nụ cười, sau cùng mới nhớ ra đối phương vẫn còn chưa nói rõ nguyên nhân vì cái gì lại đột ngột đưa cậu tới đây, liền hạ đũa đặt trên bàn, một bên hớn hở nói.
- Này, anh còn chưa trả lời câu hỏi của em. Có gì muốn nói với em sao?
Hứa Biên vừa nghe Từ Nhược Thiên nhắc đến vấn đề kia, làm anh thiếu chút nữa quên mất chuyện cần nói với đối phương, liền nắm lấy bàn tay cậu, cao hứng ra lệnh.
- Nhắm mắt lại.
Từ Nhược Thiên tủm tỉm mỉm cười, cũng nghe lời chậm rãi nhắm chặt hai mắt, cảm nhận ở ngón tay mình có cái gì đó lành lạnh đầy nghi hoặc, lông mày theo bản năng nhíu lại, chờ người kia buông tay mình ra, cậu lúc này mới khẩn trương mở hai mắt, lập tức kinh ngạc khi nhìn thấy chiếc nhẫn lần đó bị đánh rơi của mình.
- Anh... anh làm sao tìm được nó?
- Tôi không phải tìm được, chính là làm một cái khác cho cậu. Cậu xem, vẫn khắc chữ của tôi trên đấy, hai bên còn được gắn thêm khe nhỏ nên hạn chế rơi xuống. Xem ra vừa ngón tay cậu đấy chứ.
Phút chốc, Từ Nhược Thiên giống như bị làm cho cảm động, liền một phen rời khỏi chỗ ngồi của mình, lập tức bước tới ôm lấy cổ Hứa Biên, một bên nghẹn ngào nói.
- Cảm ơn anh. Em nhất định sẽ giữ gìn nó.
- Ừm. Vậy thì tốt. - Hứa Biên bật cười thành tiếng, hai tay ôm lại thắt lưng cậu cao thấp vỗ về.
Từ Nhược Thiên lúc này chỉ có thầm trách bản thân mình, cư nhiên lại vô cớ nghi hoặc tấm lòng của Hứa Biên, như vậy không phải là rất quá đáng sao. Bất quá hiện tại đã thành thế này, cậu rốt cuộc không dám suy nghĩ lung tung về sự thay đổi nhất thời của anh nữa, giống như bao tâm tình phiền não trước đây toàn bộ đều bị cậu vứt hết ra sau, hiện tại chỉ cần hạnh phúc như thế này là tốt lắm rồi.
Cả hai dùng bữa tối xong, Hứa Biên lái xe đến biệt thự của Gia Trình, lúc đến trước cổng, Từ Nhược Thiên một mực từ chối bước vào, bất đắc dĩ ngồi ở trong xe chờ Hứa Biên. Hứa Biên cũng không cho ý kiến, nhanh chóng đem phần ăn hôm nay đưa cho thiếu niên.
- Ba ba về đây. Tiểu Tinh nhớ giữ gìn sức khỏe.
Nghe thấy thanh âm của người kia, Từ Nhược Thiên mới biết đối phương rốt cuộc đã ra ngoài cổng, ánh mắt vô thức di chuyển đến đèn chiếu hậu ở cửa xe, cư nhiên lại bắt gặp tình cảnh Hứa Biên đang hôn lên trán của thiếu niên, biểu tình cực kỳ ôn nhu ẩn chứa nhu tình. Cậu cả kinh dời tầm mắt, đưa hai tay vỗ nhẹ mặt mình, nghĩ rằng bản thân mình suy nghĩ quá nhiều rồi.Bất quá, càng một mực phủ nhận, suy nghĩ kia lại càng ẩn hiện trong đầu cậu, cậu tự hỏi, mặc dù biết quan hệ của đối phương và thiếu niên là cha con, nhưng có nhất thiết phải hành động thân mật như vậy không, cậu không trách cứ y, cũng không dám nghi ngờ Hứa Biên, nhưng lại không thể phủ nhận kia chỉ là ảo giác của cậu.
- Từ Nhược Thiên.
Phát hiện người nọ từ nãy đến giờ mãi thất thần nhìn về phía trước, Hứa Biên có điểm sốt ruột, không ngừng đưa tay vỗ nhẹ vai cậu.
- A? Anh vừa nói gì?
- Tôi có nói gì đâu. Cậu làm sao vậy?
- Không... không có gì. Em chỉ là đang suy nghĩ một chút chuyện. - Cậu qua loa trả lời, phát hiện Hứa Biên không còn lo lắng cho mình nữa, lập tức đưa tay nắm chặt lấy tay anh, gượng cười nói.
- Hứa Biên, chúng ta cũng đã lâu rồi chưa có làm.
Hứa Biên có chút kinh ngạc, sau đó tỏ ra cũng không có vấn đề gì, liền nắm trở ngược bàn tay cậu, gật đầu đáp ứng.
- Hảo, về đến nhà hãy tính tiếp.
- Ân.
Đối phương rõ ràng đã tiếp nhận mình, nhưng vì cái gì lại lo lắng như thế, Từ Nhược Thiên phiền toái suy nghĩ, không lẽ từ khi được trở thành vợ của người kia, bản thân lại bắt đầu phát sinh ghen tuông cùng nghi hoặc rồi. Cậu đưa ngón tay bấu chặt bàn tay mình, tự nhủ bản thân phải kìm hãn suy nghĩ tiêu cực lại, không được manh động, như vậy mới là tốt nhất.
Thế nhưng sau đó, cả hai vừa lúc về đến nhà, mở cửa ra, Hứa Biên đã bị Từ Nhược Thiên dùng lực đẩy vào tường, hung hăng hôn lên môi anh, giống như chỉ cần anh rời xa cậu một chút, người kia tựa như sẽ nổi điên lên.
Hứa Biên cũng không có phản kháng, ngược lại đem thắt lưng cậu dán chặt vào người mình, bàn tay cao thấp vuốt ve lưng cậu, một bên đáp lại đầu lưỡi nhanh nhạy của đối phương, nồng nhiệt hôn lưỡi.
- Nhanh... ôm em xuống nhà bếp. - Từ Nhược Thiên thừa dịp buông môi Hứa Biên, liền hồng hộc thở dốc yêu cầu đối phương.
Cũng không chờ người nọ trả lời, cậu đã đem hai chân ôm lấy thắt lưng anh, mặc anh ôm cậu đến nhà bếp, đem cậu ngồi trên bàn, cúi xuống gặm nhấm chiếc cổ mảnh mai của cậu.
Hai bên nhanh chóng cởi y phục, Hứa Biên liền nâng hai chân Từ Nhược Thiên lên cao, đem hung khí mạnh mẽ tiến vào hậu huyệt. Không biết bản thân lại đang suy nghĩ cái gì, Từ Nhược Thiên căn bản không tập trung vào trận giao hoan của hai người, hai tay chỉ gắt gao ôm chặt cơ thể cường tráng của Hứa Biên, nước mắt không biết sung sướng hay vì cái gì lại rơi xuống, miệng lại vô pháp nói lời yêu đối phương.
Mà Hứa Biên lại không để ý đến tâm tình của Từ Nhược Thiên, nghe thấy thanh âm rên rỉ non nớt của người kia chỉ cảm nhận được sự sung sướng cùng dâm đãng của người nọ. Cho nên lúc phóng thích xong, hôn nhẹ lên trán cậu một cái, từ tốn ôm cậu vào phòng tắm tẩy rửa sơ qua, sau đó mới ôm cậu lên giường.
- Hứa Biên. - Từ Nhược Thiên ngã đầu lên cánh tay anh, hai mắt không phương hướng nhìn về phía trước.
- Ân?
- Em nghe nói, anh và Tiểu Tinh không phải là ruột thịt, có phải không?
Hứa Biên vừa nghe đến đây lập tức cả kinh nhìn người nọ, cơ hồ có chút hoảng, anh lúng túng hỏi lại cậu.
- Cậu làm sao biết được chuyện này?
- Trước đây Tiểu Tinh nói cho em biết. - Từ Nhược Thiên kịp thời nhận ra hành động kỳ quái của đối phương, chẳng qua không có tỏ ra chuyện gì bất ổn, bình thản trả lời.
- Ra là vậy. - Thở phào nhẹ nhõm, Hứa Biên đưa tay vỗ vai Từ Nhược Thiên, một bên ôm chặt lấy thắt lưng cậu, hoang mang mở mắt.
- Ngủ ngon. Em yêu anh. - Không muốn tiếp tục nhiều lời, Từ Nhược Thiên cố gắng xua đi những ý nghĩ không tốt trong đầu, hôn nhẹ lên má Hứa Biên rồi nhanh chóng thiếp đi.
Sáng hôm sau, Từ Nhược Thiên tiếp tục như thường lệ đi uống cà phê cùng Đặng Thiếu Đan, phát hiện người kia biểu tình vẫn ủ rũ như trước, anh chỉ biết thở dài trong lòng, ngón tay đưa vào trong túi quần vuốt ve vật thể hình tròn kia.
- Từ Nhược Thiên, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
- Ân, anh nói đi. - Từ Nhược Thiên một bên nặng nề mở miệng, hai tay nhất thời đan chặt vào nhau.
Phát hiện trên tay người nọ từ khi nào đã xuất hiện một chiếc nhẫn mới, Đặng Thiếu Đan có chút kinh ngạc, bàn tay lưỡng lự cầm lấy chiếc nhẫn của cậu trong túi quần, một bên hướng cậu hỏi.
- Cái kia, là nhẫn của cậu sao?
- A, ân. Lần trước tôi sơ ý đánh rơi nhẫn cưới, Hứa Biên có nói sẽ mua cho tôi cái khác, hôm qua anh ấy đã đưa cho tôi. - Từ Nhược Thiên vuốt ve ngón tay mình, vô pháp hạnh phúc mỉm cười.
- Là như vậy sao? - Đặng Thiếu Đan còn đang dự tính đưa chiếc nhẫn lần đó đánh rơi cho đối phương, sau một hồi suy nghĩ, rốt cuộc cũng từ bỏ ý định, cắn chặt môi nhẫn nại tuyệt vọng.
- Anh có chuyện muốn nói với tôi? - Nhìn thấy người nọ mãi im lặng không nói lời nào, Từ Nhược Thiên liền đẩy nhẹ tay Đặng Thiếu Đan.
- À, cũng gần đến thời điểm phải tiến hành phẫu thuật rồi, cậu có nói chuyện này cho người nhà biết chưa? - Đối phương rất nhanh nghĩ ra một chuyện khác, một bên giúp cậu bỏ thêm đường vào ly cà phê.
- Tôi chưa có thời gian, mọi người ai cũng bận rộn cả.
- Vậy, cậu cứ từ từ. Tôi cũng không có vội.
- Cảm ơn anh.
Từ Nhược Thiên nặng nề gật đầu, trong đầu vẫn không ngừng ẩn hiện khoảnh khắc tối qua khi Hứa Biên hôn trán thiếu niên kia, bàn tay vô thức nắm chặt ly cà phê trên tay, rồi lại lắc đầu phủ nhận, chỉ là cha con bình thường mà thôi, không có gì phải lo lắng cả.
HẾT CHƯƠNG 33
Bình luận
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1