chương 17/ 47

Ăn cháo xong, Từ Nhược Thiên giúp Hứa Biên uống thuốc giảm sốt, rồi xuống bếp làm một ly nước chanh gừng, cẩn thận uy anh uống.

Hứa Biên từ lúc tỉnh dậy đến giờ rất ít mở lời, chẳng qua là vì cơn cảm mạo làm cho khí lực cạn kiệt, cơ hồ mở miệng cũng không nổi, bất quá, chính xác anh vẫn là luôn trầm mặc quan sát nhất cử nhất động của người kia, không ngừng tận tâm chăm sóc mình.

Kể từ khi Hứa Tinh không còn ở đây, chưa ai một lần đặc biệt quan tâm anh như vậy, có cảm giác tựa như ngày vợ của anh, Bạch Dương trở về, cử chỉ thật dịu dàng, lời nói ôn nhu, hành động cũng cẩn thận chăm chút. Nhưng là, trước mắt anh hiện tại không phải là cô, mà là một nam nhân, Từ Nhược Thiên.

Hứa Biên phút chốc nhận ra suy nghĩ chính mình có chút kì quái, ban nãy rõ ràng vẫn còn lạnh lùng với người kia, hiện tại như thế nào lại ngoan ngoãn để cậu chăm sóc mình. Thở dài, nghĩ đến câu nói ban nãy của thư ký Tôn, anh rốt cuộc mới nhớ ra, ngày anh thăng chức cho cô đã từng nói rằng: " Sức khỏe quan trọng hơn, có sức khỏe mới có thể làm việc."

Bản thân cứ một mực ngu ngốc cắm đầu vào công việc, thật ra chỉ có công việc mới có thể khiến Hứa Biên quên đi thứ tình cảm không nên với thiếu niên kia, hiện tại đã thành ra bộ dạng thế này, nghĩ lại cảm thấy chính mình có chút thảm thương đi.

Để ý Hứa Biên từ nãy đến giờ cứ thất thần tựa như suy nghĩ gì đó, Từ Nhược Thiên liền tranh thủ cơ hội ngắm nghía gương mặt của anh, đôi môi vì cảm mạo mà tái nhợt, gò má trắng bệch, đôi mắt có phần bị ửng đỏ, phía dưới còn lộ rõ quầng thâm, bất quá đối với Từ Nhược Thiên có bao nhiêu nhược điểm thế nào cậu vẫn nhìn ra sự tuấn mỹ của anh.

- Hứa Biên, anh đang suy nghĩ cái gì a?

Hứa Biên một bên vừa uống nước vừa nhìn sang Từ Nhược Thiên, ho khan một tiếng, thanh âm khàn khàn nói.

- Thắc mắc vì sao cậu lại làm những việc này?

- Ân, thứ nhất, em là vợ của anh, đương nhiên phải có nhiệm vụ chăm sóc anh, thứ hai, là vì em rất yêu anh a. - Từ Nhược Thiên tủm tỉm cười, đưa ngón tay ra đếm, hớn hở trả lời.

- Từ Nhược Thiên. - Hứa Biên thở dài, nghiêm nghị nhìn cậu.

- Ân? - Cậu ngây ngốc nhìn chằm chằm vào Hứa Biên, hai mắt mở to chờ câu hỏi của anh.

- Ban nãy là tôi nóng giận vô cớ, nói những lời không hay, xin lỗi cậu.

Dù sao cũng là mình không tốt, người kia vốn dĩ cũng là vợ hợp pháp của anh, Hứa Biên cảm thấy chính mình có phần hơi quá đáng, thuận miệng nói lời xin lỗi đến cậu, xem như lời cảm ơn vì đã chăm sóc anh khi ngã bệnh đi.

- A? Không phải là em đã xin lỗi anh rồi sao? Anh đừng vì em chăm sóc anh mà nói như vậy, em là tự nguyện mà. - Từ Nhược Thiên thoáng chốc bị lời nói kia mà gò má ửng đỏ, vội vã xua tay cự tuyệt, cười ha hả nói.

- Sao cũng được. - Hứa Biên ngoảnh mặt đi, chậm rãi nằm xuống giường, nhắm mắt lại.

- Nhưng mà.... anh nói như vậy.... có nghĩa là anh không giận em, có đúng không? - Từ Nhược Thiên hớn hở nhún vai, cười tươi rói hỏi.- Tôi không phải trẻ con, hà cớ gì phải giận cậu. Tôi mệt rồi, muốn chợp mắt một lát. - Vẫn không mở mắt, Hứa Biên xoay lưng về phía Từ Nhược Thiên, hừ lạnh mở miệng nói.

- Hảo hảo, anh nghỉ ngơi đi.

Từ Nhược Thiên nghe xong câu trả lời của Hứa Biên, tâm tình lập tức vui như Tết, bộ dạng phấn khởi đem ly nước mang ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa.

"Cạch" một tiếng, xác định người rốt cuộc ly khai, Hứa Biên liền chậm rãi mở mắt, xoay người nhìn về phía cánh cửa, trầm mặc đưa mắt nhìn trần nhà, phải làm sao để người kia có thể rời khỏi anh, phải làm sao để người kia đừng chen vào cuộc sống của anh nữa.

Hứa Biên trong đầu tự hỏi, anh ghét Từ Nhược Thiên có phải hay không vì cậu khó ưa, vì cậu phá hoại cuộc sống của mình, hay chính là, trong lòng cứ tự giác chán ghét chỉ vì cậu là cháu trai của Từ Nhược Lâm, cứ nghĩ đến ông, tâm tình không tự giác lại phát bực vô cớ, đem toàn bộ phẫn nộ trút lên người nọ, song cho rằng bản thân mình phải chán ghét cậu, không cho phép cậu có một cuộc sống yên ổn.

Bất quá, hiện tại tâm tình đã ổn định, Hứa Biên không ngừng tìm kiếm điểm chán ghét ở người nọ, bất quá chính là không có đi, vì cái gì chứ?

Thời điểm còn đang thất thần, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Hứa Biên không tự chủ vội vã nhắm hai mắt lại, anh rốt cuộc làm điều này để làm gì, hảo trẻ con a.

Từ Nhược Thiên rón rén bước vào, từ từ đóng cửa phòng, bước tới kiểm tra xem người kia đã ngủ say chưa, sau đó liền lén lút nở nụ cười, tí ta tí tửng nằm lên giường, đưa tay đắp chăn cho cả hai, bàn tay vòng qua thắt lưng anh ôm chặt, đầu dụi vào cổ anh, vui vẻ nhắm hai mắt theo.

Hứa Biên cau cau mày, cậu rốt cuộc không phiền bị lây bệnh từ anh hay sao, ngang nhiên nằm sát như vậy, quả là có chút không thoải mái đi. Hơi mở một bên mắt, tầm mắt lập tức bắt gặp gương mặt của Từ Nhược Thiên đang cận kề mình, Hứa Biên lúc này mới nhận ra, người này khi ngủ đôi mắt rất tự nhiên mà cong lên, có cảm giác như vừa ngủ vừa cười vậy.

Phát hiện bên tai truyền đến thanh âm ngáy khe khẽ của Từ Nhược Thiên, Hứa Biên thở dài, ngẩng người điều chỉnh lại tư thế nằm cho cậu, muốn đặt cậu nằm cách xa mình một chút, nhưng là người kia cứ gắt gao ôm chặt lấy thắt lưng mình, tự nhiên há miệng ngáy chăm chắp.

Khẽ hừ lạnh một tiếng, anh chán nản bó tay, sau lại để ý biểu cảm ngủ của cậu quả thực rất buồn cười đi, khóe miệng bất tri bất giác cong lên, ngón tay kề ngay trước môi muốn khép miệng cậu lại, cư nhiên tức thì lại hé ra, hơi thở nóng hổi phả lên mặt anh.

- Ngô.

Từ Nhược Thiên vô pháp đưa tay xua xua trước miệng mình, chắp chắp hai tiếng, tiếp tục ngủ say. Hứa Biên bật cười thành tiếng, một lần nữa đưa ngón tay cọ cọ môi cậu, người nọ lại đưa tay gãi gãi, anh cứ thế lại tiếp tục trò đùa của mình, cảm thấy trêu chọc người này rất có điểm thú vị nha.

- Ưm ~.

Từ Nhược Thiên rốt cuộc có điểm bực dọc, cau chặt mày, hừ lạnh một tiếng, hai tay khoanh trước ngực, nhưng vẫn là chưa chịu tỉnh dậy. Nam nhân này thật chẳng khác gì một tiểu hài tử tinh nghịch vậy, quả thực rất đáng yêu.

Hứa Biên thoáng chốc ngây ngốc nhìn chăm chăm gương mặt Từ Nhược Thiên, không hiểu sao lại rất quen thuộc đi, liệu có phải hay không mình đã từng gặp cậu trước đây rồi vậy, nghĩ thế nào vẫn không tài nào đoán ra được, xem ra anh đã già thật rồi.

Hứa Biên không hiểu sao hiện tại lại có điểm hứng thú với người này, không cần biết cậu là ai, cậu làm gì ở nhà mình, chính là không tự giác không muốn cùng cậu gây thù chuốc oán. Đỡ lấy sau gáy Từ Nhược Thiên, Hứa Biên đem cánh tay mình đặt dưới đầu cậu, cầm tay cậu vòng qua thắt lưng mình, đầu dụi vào cổ, rồi nhẹ nhàng cùng người nọ đi vào giấc ngủ.

Xế chiều, Từ Nhược Thiên nhận ra đã không còn sớm, cư nhiên bữa tối còn chưa nấu, lập tức hốt hoảng tỉnh dậy, cư nhiên lúc này phát hiện tư thế nằm của mình có điểm không đúng đi, cậu kinh ngạc, Hứa Biên.... là đang ôm cậu ngủ a?

Vội vã đưa tay che lấy miệng, Từ Nhược Thiên ngăn cho mình không được phát ra thanh âm thét chói tai, hai mắt sáng rực nhìn chăm chăm vào Hứa Biên đang an tĩnh ngủ trước mắt mình, tâm tình vui không sao diễn tả.

Sau lại nhớ ra thời gian đã không còn sớm, cậu liền lật đật rời khỏi giường, chạy thẳng xuống nhà bếp lục đục làm bữa tối, cũng không để ý người kia thức dậy từ khi nào không hay.

HẾT CHƯƠNG 17



- Tôi không phải trẻ con, hà cớ gì phải giận cậu. Tôi mệt rồi, muốn chợp mắt một lát. - Vẫn không mở mắt, Hứa Biên xoay lưng về phía Từ Nhược Thiên, hừ lạnh mở miệng nói.

- Hảo hảo, anh nghỉ ngơi đi.

Từ Nhược Thiên nghe xong câu trả lời của Hứa Biên, tâm tình lập tức vui như Tết, bộ dạng phấn khởi đem ly nước mang ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa.

"Cạch" một tiếng, xác định người rốt cuộc ly khai, Hứa Biên liền chậm rãi mở mắt, xoay người nhìn về phía cánh cửa, trầm mặc đưa mắt nhìn trần nhà, phải làm sao để người kia có thể rời khỏi anh, phải làm sao để người kia đừng chen vào cuộc sống của anh nữa.

Hứa Biên trong đầu tự hỏi, anh ghét Từ Nhược Thiên có phải hay không vì cậu khó ưa, vì cậu phá hoại cuộc sống của mình, hay chính là, trong lòng cứ tự giác chán ghét chỉ vì cậu là cháu trai của Từ Nhược Lâm, cứ nghĩ đến ông, tâm tình không tự giác lại phát bực vô cớ, đem toàn bộ phẫn nộ trút lên người nọ, song cho rằng bản thân mình phải chán ghét cậu, không cho phép cậu có một cuộc sống yên ổn.

Bất quá, hiện tại tâm tình đã ổn định, Hứa Biên không ngừng tìm kiếm điểm chán ghét ở người nọ, bất quá chính là không có đi, vì cái gì chứ?

Thời điểm còn đang thất thần, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Hứa Biên không tự chủ vội vã nhắm hai mắt lại, anh rốt cuộc làm điều này để làm gì, hảo trẻ con a.

Từ Nhược Thiên rón rén bước vào, từ từ đóng cửa phòng, bước tới kiểm tra xem người kia đã ngủ say chưa, sau đó liền lén lút nở nụ cười, tí ta tí tửng nằm lên giường, đưa tay đắp chăn cho cả hai, bàn tay vòng qua thắt lưng anh ôm chặt, đầu dụi vào cổ anh, vui vẻ nhắm hai mắt theo.

Hứa Biên cau cau mày, cậu rốt cuộc không phiền bị lây bệnh từ anh hay sao, ngang nhiên nằm sát như vậy, quả là có chút không thoải mái đi. Hơi mở một bên mắt, tầm mắt lập tức bắt gặp gương mặt của Từ Nhược Thiên đang cận kề mình, Hứa Biên lúc này mới nhận ra, người này khi ngủ đôi mắt rất tự nhiên mà cong lên, có cảm giác như vừa ngủ vừa cười vậy.

Phát hiện bên tai truyền đến thanh âm ngáy khe khẽ của Từ Nhược Thiên, Hứa Biên thở dài, ngẩng người điều chỉnh lại tư thế nằm cho cậu, muốn đặt cậu nằm cách xa mình một chút, nhưng là người kia cứ gắt gao ôm chặt lấy thắt lưng mình, tự nhiên há miệng ngáy chăm chắp.

Khẽ hừ lạnh một tiếng, anh chán nản bó tay, sau lại để ý biểu cảm ngủ của cậu quả thực rất buồn cười đi, khóe miệng bất tri bất giác cong lên, ngón tay kề ngay trước môi muốn khép miệng cậu lại, cư nhiên tức thì lại hé ra, hơi thở nóng hổi phả lên mặt anh.

- Ngô.

Từ Nhược Thiên vô pháp đưa tay xua xua trước miệng mình, chắp chắp hai tiếng, tiếp tục ngủ say. Hứa Biên bật cười thành tiếng, một lần nữa đưa ngón tay cọ cọ môi cậu, người nọ lại đưa tay gãi gãi, anh cứ thế lại tiếp tục trò đùa của mình, cảm thấy trêu chọc người này rất có điểm thú vị nha.

- Ưm ~.

Từ Nhược Thiên rốt cuộc có điểm bực dọc, cau chặt mày, hừ lạnh một tiếng, hai tay khoanh trước ngực, nhưng vẫn là chưa chịu tỉnh dậy. Nam nhân này thật chẳng khác gì một tiểu hài tử tinh nghịch vậy, quả thực rất đáng yêu.

Hứa Biên thoáng chốc ngây ngốc nhìn chăm chăm gương mặt Từ Nhược Thiên, không hiểu sao lại rất quen thuộc đi, liệu có phải hay không mình đã từng gặp cậu trước đây rồi vậy, nghĩ thế nào vẫn không tài nào đoán ra được, xem ra anh đã già thật rồi. �

Hứa Biên không hiểu sao hiện tại lại có điểm hứng thú với người này, không cần biết cậu là ai, cậu làm gì ở nhà mình, chính là không tự giác không muốn cùng cậu gây thù chuốc oán. Đỡ lấy sau gáy Từ Nhược Thiên, Hứa Biên đem cánh tay mình đặt dưới đầu cậu, cầm tay cậu vòng qua thắt lưng mình, đầu dụi vào cổ, rồi nhẹ nhàng cùng người nọ đi vào giấc ngủ.

Xế chiều, Từ Nhược Thiên nhận ra đã không còn sớm, cư nhiên bữa tối còn chưa nấu, lập tức hốt hoảng tỉnh dậy, cư nhiên lúc này phát hiện tư thế nằm của mình có điểm không đúng đi, cậu kinh ngạc, Hứa Biên.... là đang ôm cậu ngủ a?

Vội vã đưa tay che lấy miệng, Từ Nhược Thiên ngăn cho mình không được phát ra thanh âm thét chói tai, hai mắt sáng rực nhìn chăm chăm vào Hứa Biên đang an tĩnh ngủ trước mắt mình, tâm tình vui không sao diễn tả.

Sau lại nhớ ra thời gian đã không còn sớm, cậu liền lật đật rời khỏi giường, chạy thẳng xuống nhà bếp lục đục làm bữa tối, cũng không để ý người kia thức dậy từ khi nào không hay.

HẾT CHƯƠNG 17

Bình luận





Chi tiết truyện