chương 25/ 47

Từ Nhược Thiên vươn tay ôm lấy thắt lưng Hứa Biên, mân mê vuốt ve tấm lưng rộng lớn, một bên nhắm hai mắt đáp lại nụ hôn của anh. Môi Hứa Biên bá đạo áp sát môi cậu, cuồng loạn mút lấy nơi mềm mại màu đỏ hồng, đầu lưỡi thỉnh thoảng vươn lên liếm lên môi Từ Nhược Thiên, lại đột nhiên rút về, cắn nhẹ lên môi dưới.

- A... Hứa... Hứa Biên. - Từ Nhược Thiên đỏ mặt buông Hứa Biên, thở hồng hộc e thẹn nhìn anh, ánh mắt mông lung vì ham mê mà rung động.

- Anh là... không định làm ở đây chứ? - Từng lời nói phát ra có điểm ngượng ngùng, nhưng trong thâm tâm lại vô cùng thích thú, bộ dạng như đứa trẻ tròn mắt nhìn Hứa Biên.

Hứa Biên cũng không rõ mình đang làm loại chuyện gì, chỉ là cảm thấy vừa tức giận vừa bối rối, nghĩ đến hình ảnh của thiếu niên kia, làm anh không cách nào bình tĩnh. Mà mỗi lần như vậy, chỉ cần một hành động nhỏ nhoi của Từ Nhược Thiên, cư nhiên lại muốn con người này đem mình thôi nghĩ đến y, anh bấy giờ mới phát giác, cậu là người có thể giúp anh chấm dứt nghĩ về thiếu niên kia.

- Làm sao? Cậu có ý kiến?

Từ Nhược Thiên vừa nghe đến đây liền thẹn đến đỏ mặt, chỉ biết cúi đầu im lặng, bàn tay vẫn ở vị trí ôm lấy thắt lưng Hứa Biên. Một lát, Hứa Biên một phen kéo cậu sát vào lồng ngực mình, gương mặt người nọ lúc này ngay cận kề, mũi hai người chạm vào nhau, khiến Từ Nhược Thiên một chút cũng không dám thở mạnh, đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào mắt anh.

- Hứa Biên... như vậy kì lắm. - Thanh âm cực kì run rẩy, Từ Nhược Thiên không dám đối mặt với Hứa Biên, vẫn cứ nhắm nghiền hai mắt, lại cảm nhận có một đôi môi đang chạm lên sống mũi mình, cậu không nhịn được rùng mình một cái.

- Từ Nhược Thiên... cậu có biết đối với tôi cậu kì lạ đến mức nào không? - Hứa Biên an tĩnh khép hai mắt, cánh môi chậm rãi di chuyển lên mũi Từ Nhược Thiên, rồi hôn nhẹ lên đôi mắt đang nhắm nghiền của cậu, có cảm giác lông mi người nọ không ngừng rung động, cọ lên môi mình ngứa ngáy, cư nhiên lại khiến bản thân tăng thêm sự kích thích.

- Kì lạ... Kì lạ chỗ nào chứ... ân. - Từ Nhược Thiên vo chặt áo khoác Hứa Biên, chính là hơi thở nóng hổi của anh liên tục hạ xuống tứ phía trên gương mặt cậu, quả nhiên cũng làm hô hấp chính mình một lúc khó khăn.

Hứa Biên cúi đầu cắn lên vành tai Từ Nhược Thiên, ghé sát tai cậu nặng nề thở dốc.

- Chính là... luôn làm đầu óc tôi trống rỗng, không còn nghĩ đến người khác nữa, cậu có biết không? - Rồi cúi đầu hôn lên cổ cậu, cố tình tạo ra thanh âm nhấp nháp đầy dâm mỹ.

- A... Hứa Biên, không cần. - Từ Nhược Thiên đưa tay giữ lấy đầu Hứa Biên, ngẩng đầu cắn chặt môi dưới, lo sợ nhìn xung quanh một thời điểm nào đó sẽ có người xuất hiện.

- Thế tại sao cậu lại có phản ứng? Ân? - Hứa Biên đưa tay chạm xuống hạ khố của Từ Nhược Thiên, nơi kia bị vật thể cương cứng căng cả đáy quần, liền nhịn không được vuốt ve đáy quần cậu, nháy mắt thâm thúy quan sát biểu cảm của cậu.- Không phải... nó... nó tự ngẩng đầu, em không biết a. - Từ Nhược Thiên xấu hổ đưa tay che lấy mặt, kịch liệt lắc đầu phủ nhận, lại không nhận ra bộ dạng lúc này của cậu khiến Hứa Biên buồn cười thế nào.

- Hắc. Cậu thật đáng yêu. - Hứa Biên ôn nhu bật cười, một phen đem hai cổ tay Từ Nhược Thiên ôm lấy cổ mình, cả gương mặt đỏ như trái cà chua hiện lên trước mắt.

- Anh đừng trêu em. - Cậu thẹn đến hai mắt rưng rưng nhìn anh, đôi môi giật giật rõ đáng yêu.

- Cậu, làm tôi nhớ đến một người. - Hứa Biên đưa tay chạm lên gò má Từ Nhược Thiên, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cậu.

- Ưm... ngô. - Từ Nhược Thiên nhắm chặt hai mắt, hai tay đặt trước ngực Hứa Biên bất động, một lát lại bị anh xoa nắn lấy vật thể hình trụ giấu trong quần mình, cậu hoảng hốt kêu lên một tiếng nho nhỏ, nước mắt e thẹn rơi xuống.

Một bàn tay ở sau lưng cậu vuốt ve, rồi nhấc cao áo cậu lên, bàn tay vói vào bên trong vuốt ve tấm lưng trơn mượt không tì vết. Từ Nhược Thiên khó khăn phản ứng, bị đôi môi Hứa Biên không ngừng tra tấn môi mình, không tự giác liền hé miệng ra, Hứa Biên rất nhanh đưa lưỡi tiến vào bên trong, bắt lấy lưỡi cậu lượn một vòng, hai vòng.

Phút chốc, cảm thấy phía dưới có điểm lành lạnh, Từ Nhược Thiên một phen kinh hãi, phát hiện quần mình từ khi nào đã bị Hứa Biên kéo xuống, hai cánh mông lập tức lộ ra ngoài. Còn chưa kịp đẩy anh ra, bàn tay Hứa Biên đã đột ngột xoa nắn mông mình, Từ Nhược Thiên rốt cuộc hoảng sợ, không ngừng ra sức giãy dụa.

- Không cần... không cần a. - Buông môi Hứa Biên, cậu sợ hãi kéo cánh tay anh, miệng phát ra thanh âm nức nở. Chính là bàn tay người nọ vẫn gắt gao đặt trên mông mình, thậm chí còn nổi hứng bóp lấy phần thịt mềm mại, Từ Nhược Thiên nhịn không được kêu khóc, liều mạng muốn kéo quần mình lên.

- Đừng động. - Hứa Biên vẫn là không chịu buông tha, nâng cằm Từ Nhược Thiên tiếp tục hôn môi cậu, bàn tay dùng lực nắm chặt cổ tay cậu, không cho phép cậu hành động bậy bạ.

Quần rốt cuộc bị tuột xuống đầu gối, quần lót cũng bị kéo xuống theo, Từ Nhược Thiên rốt cuộc sợ đến phát khóc, ở trong khoang miệng Hứa Biên nức nở.

- Không muốn... Sẽ có người thấy.

- Hôm nay bữa tối cũng khá tuyệt đấy, cảm ơn anh. - Thanh âm từ phía xa truyền đến tai, Từ Nhược Thiên cả kinh mở lớn mắt, khẩn trương nhìn quanh tìm kiếm thanh âm kia, lại không ngăn được nước mắt rơi xuống, rốt cuộc khóc thành tiếng.

- Dừng lại... Hứa Biên, có người...

Hứa Biên ngừng động tác, nhanh tay mở khóa xe, mở cửa xe, ôm Từ Nhược Thiên ngồi vào ghế sau, đóng sầm cửa xe lại, khóa chặt.

- Bây giờ được rồi chứ.

Từ Nhược Thiên phát ngốc một hồi lâu, nhìn Hứa Biên đang đưa tay cởi áo khoác, áo sơ mi, chỉ còn lại lồng ngực vạm vỡ săn chắc màu đồng cùa anh.

- Sẽ có người phát hiện mất. Anh định làm thật sao?

- Xe của tôi đậu ở chỗ khuất, cậu xem, cũng không có đèn chiếu vào, ai phát hiện? - Hứa Biên một bên cởi quần xuống, thuận tay ném ở ghế trước, cả người trần truồng nằm trên Từ Nhược Thiên.

- Hứa Biên. Ân... - Vẫn còn đang hồ đồ, Hứa Biên nhẹ nhàng cúi xuống mút lấy môi Từ Nhược Thiên, ngón tay trên người cậu cởi từng nút áo, rồi vừa hôn vừa ôm cậu ngồi dậy, đem áo cậu vứt xuống dưới, lại đặt cậu nằm xuống, môi dán chặt vào môi cậu, hé miệng tiến lưỡi vào, đảo quanh một vòng trong khoang miệng, dùng lưỡi tham lam đả động lưỡi người nọ.

Từ Nhược Thiên rốt cuộc bị hôn làm cho mất lý trí, một phen kéo sát vào Hứa Biên, bàn tay khẩn trương tuột quần mình xuống, vội vã đưa chân đẩy quần xuống dưới, rồi bám vào thắt lưng anh, nồng nhiệt hôn môi. Cả cơ thể Hứa Biên lúc này bị lửa nhiệt tràn ngập cơ thể, côn th*t nóng hổi cương cứng cọ xát trên bụng Từ Nhược Thiên, lại chưa kịp động lấy, đã bị bàn tay cậu cầm lấy côn th*t vuốt ve.

- Thích không? - Từ Nhược Thiên đem côn th*t người nọ cọ lên côn th*t dưới hạ bộ của mình, vật thể hai người nóng như lửa đốt ma sát vào nhau, khiến hơi thở cả hai ngày càng dồn dập, trong xe vốn dĩ đã nhỏ, hiện tại lại tràn ngập hô hấp nóng hổi của hai nam nhân cư nhiên làm cho chật hẹp. Hứa Biên bắt lấy cổ tay cậu, chạm lên lồng ngực mình, giúp cậu an ủi tính khí.

- Em không biết Tổng giám đốc hôm nay lại táo bạo như vậy a, thực sự không giống anh chút nào. - Từ Nhược Thiên một bên trêu đùa Hứa Biên, một bên mân mê vuốt ve lồng ngực rộng lớn của anh.

- Cậu chưa hiểu rõ một phần con người của tôi rồi. - Vừa nói xong, ngón tay Hứa Biên đã tiến vào mật động phía sau, ở bên trong mật động say mê vuốt ve vách thịt mềm mại, cửa huyệt thỉnh thoảng hút chặt lấy ngón tay, cơ hồ khiến anh suýt chút nữa nhịn không được đem dương v*t đâm thẳng vào rồi đi.

- A... ân.. - Từ Nhược Thiên còn tính rên một tiếng thật lớn, lại nhận ra chính mình vẫn còn đang ở trong bãi đậu xe, liền hốt hoảng đưa tay che lấy miệng mình, hai mắt nhắm nghiền nghênh đón ngón tay người kia đang ma sát bên trong động huyệt, thanh âm đứt quãng lên tiếng.

- Ý anh là sao, không lẽ anh... là kẻ cuồng... cái kia... a...a a.

- Cái kia? Cậu nói rõ ràng hơn nào? - Hứa Biên một lúc càng điên cuồng càn quấy mạnh mẽ bên trong tiểu huyệt, chỉ tiếc ngón tay so với côn th*t vẫn chưa thể nhắm đến điểm sâu nhất, liền tăng thêm hai ngón tay, rồi xoay tròn vị trí khuấy động, tựa hồ bị huyệt động người kia thu hút, lưu luyến không muốn rút ra.

- Không muốn.... Anh... quá đáng, a .. aa. Điểm chậm... điểm chậm. - Kịch liệt lắc đầu, Từ Nhược Thiên thở dốc ồ ồ, ngón tay vô pháp bấu chặt vào vai Hứa Biên, há miệng rên rỉ.

- Xem ra Từ Nhược Lâm rất biết dạy cháu trai, cư nhiên lại thành bộ dạng dâm đãng như vậy. - Hứa Biên một bên khinh bỉ nói, anh trong đầu rốt cuộc nghĩ, người này so với thiếu niên kia thực sự có điểm không giống nhau, y chính là một nam hài tử trong sáng và thuần khiết, những loại chuyện này tuyệt đối không có khả năng thích thú như vậy. Quả nhiên, cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, Từ Nhược Thiên rốt cuộc cũng lộ rõ bản chất dâm đãng, thực sự rất khiến bản thân phát điên, liền bên trong cậu điên cuồng tra tấn.

- Không... không có. Em chỉ... đối mình anh thôi. A aa... không cần a. - Từ Nhược Thiên một bên thống khổ lắc đầu, chính là nơi kia càng lúc càng mong muốn người kia, phía dưới không tự giác xuất tinh, từng dòng chất lỏng theo ngón tay Hứa Biên chảy ra ngoài.

Rút ngón tay ra, Hứa Biên đưa tay xoa xoa dòng chất lỏng dinh dính dâm mỹ, đặt trên môi Từ Nhược Thiên đem tinh dịch vuốt ve đôi môi cậu, biểu tình thâm hiểm nói.

- Đều là của cậu hết đấy, thử hương vị chính mình đi.

Từ Nhược Thiên thống khổ rơi lệ, mơ màng nhìn gương mặt tuấn mỹ của Hứa Biên, một bên há miệng thở dốc, đưa tay ôm lấy bả vai anh, thanh âm khàn khàn cầu khẩn.

- Hứa Biên... cho... cho em... cho em.

HẾT CHƯƠNG 25- Không phải... nó... nó tự ngẩng đầu, em không biết a. - Từ Nhược Thiên xấu hổ đưa tay che lấy mặt, kịch liệt lắc đầu phủ nhận, lại không nhận ra bộ dạng lúc này của cậu khiến Hứa Biên buồn cười thế nào.

- Hắc. Cậu thật đáng yêu. - Hứa Biên ôn nhu bật cười, một phen đem hai cổ tay Từ Nhược Thiên ôm lấy cổ mình, cả gương mặt đỏ như trái cà chua hiện lên trước mắt.

- Anh đừng trêu em. - Cậu thẹn đến hai mắt rưng rưng nhìn anh, đôi môi giật giật rõ đáng yêu.

- Cậu, làm tôi nhớ đến một người. - Hứa Biên đưa tay chạm lên gò má Từ Nhược Thiên, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cậu.

- Ưm... ngô. - Từ Nhược Thiên nhắm chặt hai mắt, hai tay đặt trước ngực Hứa Biên bất động, một lát lại bị anh xoa nắn lấy vật thể hình trụ giấu trong quần mình, cậu hoảng hốt kêu lên một tiếng nho nhỏ, nước mắt e thẹn rơi xuống.

Một bàn tay ở sau lưng cậu vuốt ve, rồi nhấc cao áo cậu lên, bàn tay vói vào bên trong vuốt ve tấm lưng trơn mượt không tì vết. Từ Nhược Thiên khó khăn phản ứng, bị đôi môi Hứa Biên không ngừng tra tấn môi mình, không tự giác liền hé miệng ra, Hứa Biên rất nhanh đưa lưỡi tiến vào bên trong, bắt lấy lưỡi cậu lượn một vòng, hai vòng.

Phút chốc, cảm thấy phía dưới có điểm lành lạnh, Từ Nhược Thiên một phen kinh hãi, phát hiện quần mình từ khi nào đã bị Hứa Biên kéo xuống, hai cánh mông lập tức lộ ra ngoài. Còn chưa kịp đẩy anh ra, bàn tay Hứa Biên đã đột ngột xoa nắn mông mình, Từ Nhược Thiên rốt cuộc hoảng sợ, không ngừng ra sức giãy dụa.

- Không cần... không cần a. - Buông môi Hứa Biên, cậu sợ hãi kéo cánh tay anh, miệng phát ra thanh âm nức nở. Chính là bàn tay người nọ vẫn gắt gao đặt trên mông mình, thậm chí còn nổi hứng bóp lấy phần thịt mềm mại, Từ Nhược Thiên nhịn không được kêu khóc, liều mạng muốn kéo quần mình lên.

- Đừng động. - Hứa Biên vẫn là không chịu buông tha, nâng cằm Từ Nhược Thiên tiếp tục hôn môi cậu, bàn tay dùng lực nắm chặt cổ tay cậu, không cho phép cậu hành động bậy bạ.

Quần rốt cuộc bị tuột xuống đầu gối, quần lót cũng bị kéo xuống theo, Từ Nhược Thiên rốt cuộc sợ đến phát khóc, ở trong khoang miệng Hứa Biên nức nở.

- Không muốn... Sẽ có người thấy.

- Hôm nay bữa tối cũng khá tuyệt đấy, cảm ơn anh. - Thanh âm từ phía xa truyền đến tai, Từ Nhược Thiên cả kinh mở lớn mắt, khẩn trương nhìn quanh tìm kiếm thanh âm kia, lại không ngăn được nước mắt rơi xuống, rốt cuộc khóc thành tiếng.

- Dừng lại... Hứa Biên, có người...

Hứa Biên ngừng động tác, nhanh tay mở khóa xe, mở cửa xe, ôm Từ Nhược Thiên ngồi vào ghế sau, đóng sầm cửa xe lại, khóa chặt.

- Bây giờ được rồi chứ.

Từ Nhược Thiên phát ngốc một hồi lâu, nhìn Hứa Biên đang đưa tay cởi áo khoác, áo sơ mi, chỉ còn lại lồng ngực vạm vỡ săn chắc màu đồng cùa anh.

- Sẽ có người phát hiện mất. Anh định làm thật sao?

- Xe của tôi đậu ở chỗ khuất, cậu xem, cũng không có đèn chiếu vào, ai phát hiện? - Hứa Biên một bên cởi quần xuống, thuận tay ném ở ghế trước, cả người trần truồng nằm trên Từ Nhược Thiên.

- Hứa Biên. Ân... - Vẫn còn đang hồ đồ, Hứa Biên nhẹ nhàng cúi xuống mút lấy môi Từ Nhược Thiên, ngón tay trên người cậu cởi từng nút áo, rồi vừa hôn vừa ôm cậu ngồi dậy, đem áo cậu vứt xuống dưới, lại đặt cậu nằm xuống, môi dán chặt vào môi cậu, hé miệng tiến lưỡi vào, đảo quanh một vòng trong khoang miệng, dùng lưỡi tham lam đả động lưỡi người nọ.

Từ Nhược Thiên rốt cuộc bị hôn làm cho mất lý trí, một phen kéo sát vào Hứa Biên, bàn tay khẩn trương tuột quần mình xuống, vội vã đưa chân đẩy quần xuống dưới, rồi bám vào thắt lưng anh, nồng nhiệt hôn môi. Cả cơ thể Hứa Biên lúc này bị lửa nhiệt tràn ngập cơ thể, côn th*t nóng hổi cương cứng cọ xát trên bụng Từ Nhược Thiên, lại chưa kịp động lấy, đã bị bàn tay cậu cầm lấy côn th*t vuốt ve.

- Thích không? - Từ Nhược Thiên đem côn th*t người nọ cọ lên côn th*t dưới hạ bộ của mình, vật thể hai người nóng như lửa đốt ma sát vào nhau, khiến hơi thở cả hai ngày càng dồn dập, trong xe vốn dĩ đã nhỏ, hiện tại lại tràn ngập hô hấp nóng hổi của hai nam nhân cư nhiên làm cho chật hẹp. Hứa Biên bắt lấy cổ tay cậu, chạm lên lồng ngực mình, giúp cậu an ủi tính khí.

- Em không biết Tổng giám đốc hôm nay lại táo bạo như vậy a, thực sự không giống anh chút nào. - Từ Nhược Thiên một bên trêu đùa Hứa Biên, một bên mân mê vuốt ve lồng ngực rộng lớn của anh.

- Cậu chưa hiểu rõ một phần con người của tôi rồi. - Vừa nói xong, ngón tay Hứa Biên đã tiến vào mật động phía sau, ở bên trong mật động say mê vuốt ve vách thịt mềm mại, cửa huyệt thỉnh thoảng hút chặt lấy ngón tay, cơ hồ khiến anh suýt chút nữa nhịn không được đem dương v*t đâm thẳng vào rồi đi.

- A... ân.. - Từ Nhược Thiên còn tính rên một tiếng thật lớn, lại nhận ra chính mình vẫn còn đang ở trong bãi đậu xe, liền hốt hoảng đưa tay che lấy miệng mình, hai mắt nhắm nghiền nghênh đón ngón tay người kia đang ma sát bên trong động huyệt, thanh âm đứt quãng lên tiếng.

- Ý anh là sao, không lẽ anh... là kẻ cuồng... cái kia... a...a a.

- Cái kia? Cậu nói rõ ràng hơn nào? - Hứa Biên một lúc càng điên cuồng càn quấy mạnh mẽ bên trong tiểu huyệt, chỉ tiếc ngón tay so với côn th*t vẫn chưa thể nhắm đến điểm sâu nhất, liền tăng thêm hai ngón tay, rồi xoay tròn vị trí khuấy động, tựa hồ bị huyệt động người kia thu hút, lưu luyến không muốn rút ra.

- Không muốn.... Anh... quá đáng, a .. aa. Điểm chậm... điểm chậm. - Kịch liệt lắc đầu, Từ Nhược Thiên thở dốc ồ ồ, ngón tay vô pháp bấu chặt vào vai Hứa Biên, há miệng rên rỉ.

- Xem ra Từ Nhược Lâm rất biết dạy cháu trai, cư nhiên lại thành bộ dạng dâm đãng như vậy. - Hứa Biên một bên khinh bỉ nói, anh trong đầu rốt cuộc nghĩ, người này so với thiếu niên kia thực sự có điểm không giống nhau, y chính là một nam hài tử trong sáng và thuần khiết, những loại chuyện này tuyệt đối không có khả năng thích thú như vậy. Quả nhiên, cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, Từ Nhược Thiên rốt cuộc cũng lộ rõ bản chất dâm đãng, thực sự rất khiến bản thân phát điên, liền bên trong cậu điên cuồng tra tấn.

- Không... không có. Em chỉ... đối mình anh thôi. A aa... không cần a. - Từ Nhược Thiên một bên thống khổ lắc đầu, chính là nơi kia càng lúc càng mong muốn người kia, phía dưới không tự giác xuất tinh, từng dòng chất lỏng theo ngón tay Hứa Biên chảy ra ngoài.

Rút ngón tay ra, Hứa Biên đưa tay xoa xoa dòng chất lỏng dinh dính dâm mỹ, đặt trên môi Từ Nhược Thiên đem tinh dịch vuốt ve đôi môi cậu, biểu tình thâm hiểm nói.

- Đều là của cậu hết đấy, thử hương vị chính mình đi.

Từ Nhược Thiên thống khổ rơi lệ, mơ màng nhìn gương mặt tuấn mỹ của Hứa Biên, một bên há miệng thở dốc, đưa tay ôm lấy bả vai anh, thanh âm khàn khàn cầu khẩn.

- Hứa Biên... cho... cho em... cho em.

HẾT CHƯƠNG 25

Bình luận





Chi tiết truyện