chương 37/ 47

Buổi tối, Hứa Biên lái xe trở về nhà, tay còn cầm theo một hộp bò bít tết bước vào, người kia quả nhiên không có ở nhà, Hứa Biên nặng nề thở dài một tiếng, đem phần ăn bỏ vào lò vi sóng, gọi điện vào số của cậu.

- Uy? - Thực không ngờ đối phương lại có thể nghe máy của mình, Hứa Biên âm thầm thở phào một tiếng, nói.

- Cậu đang ở đâu?

- Em vừa từ nhà nội về, gần đến nhà rồi, có gì không? - Thanh âm người kia dường như không có chút lưỡng lự, giống như đối với cậu sự việc hồi sáng không có gì xảy ra, bất quá cậu càng như vậy, Hứa Biên đương nhiên càng lo lắng, khẩn trương nói.

- Tôi mua bò bít tết cho cậu, hẳn còn đang nóng, nhanh nhanh về rồi chúng ta cùng ăn.

- Vậy sao? Em cảm ơn anh. - Từ Nhược Thiên cao hứng trả lời, vừa lúc tắt máy, thức ăn trong lò vi sóng cũng đã hâm nóng xong, Hứa Biên nhanh chóng đặt ra dĩa, rồi lấy vài rau củ quả trong tủ lạnh rửa sơ qua, còn không quên lấy một chai rượu và hai ly thủy tinh đặt lên bàn.

Rất nhanh sau đó, Từ Nhược Thiên trở về nhà, bộ dạng hấp tấp chạy đến bàn ăn sáng mắt nhìn món yêu thích của mình, rồi lại tỏ ra biểu tình cảm động nhìn sang Hứa Biên.

- Em cảm ơn anh, anh thật tốt.

Hứa Biên hiện tại chỉ có hai chữ vô thần trong đầu, người kia như thế nào lại bình thản như vậy, tuy rất giống như những ngày thường trước đây của hai người, chính là không hiểu sao trong lòng có chút lo sợ, cũng không biết là lo sợ điều gì, nhưng anh nhất thời tự phán đoán, hẳn là có chuyện gì không hay sắp sửa xảy ra rồi đi.

Nhân lúc còn đang thẫn thờ suy nghĩ, người kia đột nhiên bước tới ôm lấy cổ anh, nhón chân hôn nhẹ lên má anh. Hứa Biên kinh ngạc nhìn đối phương, lại phát hiện ra đối phương cũng tỏ ra kinh ngạc không khác gì mình.

- Em... em xin lỗi, anh đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là em hơi cảm động thôi. - Vì cái gì lại giải thích điều này với mình, Hứa Biên không ngừng tự hỏi, đáy lòng có điểm đau nhói, lập tức bắt lấy cánh tay Từ Nhược Thiên, cau mày hỏi.

- Cậu lại cư xử lạ lùng nữa rồi, Từ Nhược Thiên.

Từ Nhược Thiên cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ lén lút đẩy bàn tay của Hứa Biên ra, nhẹ nhàng giải thích.

- Anh suy nghĩ nhiều rồi, em như vậy không phải là việc nên làm sao. Đến, chúng ta cùng ăn.

Hứa Biên còn chưa kịp nói tiếp, cánh tay đã bị người nọ ôm lấy, kéo anh ổn định vào chỗ ngồi, anh đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn đối phương, trong lòng vô thức có dự cảm không tốt. Nhưng người kia nói như vậy, chẳng phải rất đúng sao, anh không hề có tình cảm với cậu, một phần hôn nhân này cũng do Từ Nhược Lâm cố ý gây sức ép, cho nên việc cậu cố gắng giải thích với anh, lẽ ra là điều nên làm, nhưng vì cái gì trong lòng lại cảm thấy có chút mất mát, không lẽ chính mình đã quen với việc người nọ là vợ hợp pháp rồi đi.

Suy nghĩ thoáng qua có chút mơ hồ, Hứa Biên chỉ âm thầm thở dài một tiếng, cầm đũa gắp thịt vào chén cậu, đồng thời mở miệng nói.- Từ Nhược Thiên, tôi xin lỗi đêm qua phải để cậu nghe những lời kia, ngược lại cậu không những không hận tôi, lại còn tận tình chăm sóc tôi suốt buổi tối hôm qua. Thực sự xin lỗi.

Từ Nhược Thiên thoáng chốc không phản ứng, trầm mặc cúi đầu, kì thật hốc mắt cậu đã sớm đỏ ửng. Chốc lát, cậu nhẹ nhàng hạ đũa xuống, ngẩng đầu nhìn đối phương nói.

- Em không hận anh. Hôn nhân này vốn dĩ là anh bị ông nội em ép buộc, em cũng không muốn làm cái gì khiến anh khó chịu. Vả lại, anh là người tốt, em biết anh quý em nên thời gian qua anh mới đối tốt với em, còn chuyện anh có tình cảm với Tiểu Tinh, kỳ thật em không nên xen vào. Cho nên... - Từ Nhược Thiên dừng lại một chút, vội vã đưa tay chùi lấy nước mắt mình, tiếp tục mỉm cười nói.

- Em sẽ ly hôn với anh.

Anh là không nghe nhầm chứ, người kia bảo muốn ly hôn với anh, như vậy chẳng khác gì hai người sẽ trở thành người dưng, Hứa Biên rối ren nhìn cậu, cơ hồ bị lời nói kia khiến anh không tài nào kịp phản ứng, bất động như trời trồng quan sát đối phương, rất lâu sau mới kịp ổn định tâm tình, lúng túng mở miệng.

- Cậu, cậu vì cái gì lại quyết định nhanh như vậy?

- Thực ra... hôm nay em và ông nội cũng đã nói chuyện rõ ràng, đây là hôn nhân không có tình yêu, anh là người tốt, em cũng không muốn gò bó anh, cho nên... có lẽ đây quyết định tốt cho cả hai bên.

- Nhưng mà, tôi đối với cậu thực sự là có cảm tình, chúng ta không thể trở thành người dưng như vậy được. - Hứa Biên không hiểu vì sao lại cố gắng níu kéo đối phương, vốn dĩ không phải chính anh cũng đã từng mong muốn có một cuộc sống an bình như trước đây sao, hà cớ gì lại không muốn người kia rời xa mình, hay đây chẳng qua chỉ là có cảm tình tốt với cậu.

- Ha ha, anh làm sao vậy. Em nói vậy đâu phải chúng ta sẽ không quen biết nhau, vẫn có thể làm huynh đệ tốt với nhau mà, có phải không? - Từ Nhược Thiên cười lấy lệ, kỳ thật dưới ngực rõ ràng rất khó thở, nhưng không cách nào ngăn chính mình ngừng nói.

- Anh không cần cảm ơn em. Từ lâu anh rất mong đến ngày này có đúng không? Ha ha, vậy mà em thật ngu ngốc, lại không biết anh là người bị ép buộc kết hôn với em, lẽ ra em nên xin lỗi anh. Thực xin lỗi.

Ngay lúc này Hứa Biên chỉ có thể đau lòng nhìn Từ Nhược Thiên, tâm tình khó xử không biết nên làm cái gì mới tốt, chính là đã đi đến nước này rồi, anh còn tư cách gì mà lưu luyến cậu được chứ, đối với cậu không hề có tình yêu, bao lâu nay lại xem cậu là thế thân của thiếu niên kia, hiện tại cậu lại chấp nhận ly hôn, trả lại sự tự do cho anh, lẽ ra phải nên vui mừng mới đúng.

- Sáng ngày mai em sẽ đến phường làm thủ tục ly hôn, anh cứ việc đến công ty, buổi tối có thể kí cũng được.... Hảo, chúng ta ăn đi, bò nguội hết rồi.

- A, ân.

Hứa Biên nặng nề gật đầu, chậm rãi đưa miếng thịt bỏ vào miệng, kể cũng kì lạ, hiện tại một chút ăn cũng không thấy ngon miệng. Hứa Biên ảo não ngừng ăn, lén lút đưa mắt nhìn sang phía đối diện, chỉ thấy người kia vẫn đối anh tươi cười như trước đây, chính là đối với anh, hiện tại nụ cười ấy đã khác rồi.Buổi tối, Từ Nhược Thiên đột nhiên đem chăn cùng gối bỏ xuống nền đất, Hứa Biên ban đầu có chút kinh ngạc, gặn hỏi đối phương mãi mới chịu nói lý do muốn nằm ở dưới, miệng còn luyên thuyên nhắc đến hôn nhân là do anh bị ép buộc, chỉ có vợ chồng yêu thương nhau mới có thể cùng chăn cùng gối một giường.

Quả nhiên sau khi nghe xong Hứa Biên liền vô phần tức giận, một mực kêu Từ Nhược Thiên lên giường ngủ cùng anh, chính là cậu kiên quyết không chịu, Hứa Biên đành phải dùng đến bạo lực, hung hăng ném cậu lên giường, cả buổi tối cứ gắt gao ôm chặt cậu không buông. Từ Nhược Thiên hết cách, đành bất lực tùy ý để người kia ôm mình ngủ, dù sao cũng gần đến lúc ly hôn, xem như đây là kỷ niệm cuối cùng của hai người đi.

Ngày hôm sau, Từ Nhược Thiên đi làm thủ tục ly hôn, lần đầu tiên chứng kiến với tình cảnh này, quả nhiên ngoài tuyệt vọng ra tâm tình không tài nào cao hứng nổi, ngay cả việc ký tên vào tờ giấy cũng phải đắn đo đến tận nhiều tiếng đồng hồ, rốt cuộc vẫn phải cắn răng ký tên vào, nhanh chóng kết thúc cuộc hôn nhân này. Ngay sau đó liền bắt taxi đến nhà của Gia Trình, chủ yếu là muốn hỏi thăm tình hình của thiếu niên.

Nhìn thiếu niên vẫn luôn rạng rỡ tươi cười như vậy, Từ Nhược Thiên đương nhiên cảm thấy có lỗi, không dám nói với y về chuyện ly hôn của hai người, càng không nên nói lý do là vì phụ thân của y không có tình cảm với cậu, chính là có tình cảm với y. Cho nên Từ Nhược Thiên chọn cách im lặng, có thể Hứa Biên sẽ có cách nói rõ với y.

Sau khi trở về nhà, người kia quả nhiên đã ổn định ngồi ở bàn khách, bên cạnh còn có luật sư và Từ Nhược Lâm, Từ Nhược Thiên miễn cưỡng cười một tiếng, nói vài câu với ông và luật sư quyết định không lấy tài sản nào đôi bên. Từ Nhược Lâm chỉ có ảo não thở dài, cùng vị luật sư bước ra ngoài bàn bạc vài chuyện rồi ra về.

Một ngày mà nhìn người kia tiều tụy như vậy, Từ Nhược Thiên đương nhiên lo lắng, vẫn không quên chạy xuống nhà bếp nấu cơm cho anh, cả hai im lặng dùng bữa cơm không nói lời nào, sau đó cùng nhau xem ti vi, nói chuyện phiếm, đến tột cùng vẫn phải đến thời điểm ký tên.

Hứa Biên nặng nề cầm cây bút trên tay, lưỡng lự rất lâu, Từ Nhược Thiên một bên vỗ vai an ủi anh, thế là vẫn không ngăn được nước mắt rơi xuống. Hứa Biên đau lòng nhìn cậu, đưa tay ôm cậu vào lòng, ôn nhu nói.

- Thời gian qua cảm ơn cậu đã bên cạnh tôi, chăm sóc cho tôi.

- Em cũng cảm ơn anh. Nếu có thời gian, cầu anh nói chuyện này rõ ràng đến Tiểu Tinh... - Từ Nhược Thiên khóc đến sưng hai mắt, gắt gao ôm chặt Hứa Biên không buông.

Hứa Biên qua loa gật đầu, đưa tay xoa xoa lấy mái tóc cậu. Hai người ôm nhau một lúc, Hứa Biên mới chịu ký tên vào thủ tục, thở dài nói.

- Sáng mai tôi phụ cậu thu dọn hành lý.

- Không cần, em gọi người tới là được rồi, anh cứ đi làm đi.

- Như vậy không được, tôi chỉ xin nghỉ buổi sáng thôi, phụ cậu xong lập tức trở về công ty.

- Vậy cũng được, cảm ơn anh.

Cả hai đi đến ngoài cổng, lúc Từ Nhược Thiên đang có ý định rời khỏi, Hứa Biên đột nhiên cầm lấy bàn tay cậu, một bên cầu khẩn nói.

- Cái kia, đêm nay cậu có thể ở lại được không?

Từ Nhược Thiên chỉ cười cười, nhẹ nhàng đẩy tay anh ra, thanh âm mang theo chút gượng gạo.

- Cũng đã không còn quan hệ rồi, chúng ta cùng lắm cũng là người quen mặt, thực xin lỗi.

- Ân, vậy... cậu đi đường cẩn thận. - Hứa Biên gật đầu hiểu ý, cười khích lệ.

- Có thể sáng mai cùng anh đi ăn sáng không? - Từ Nhược Thiên do dự một lúc, rốt cuộc mới có dũng khí mở miệng.

- Như vậy càng tốt.

- Được, em về đây. Ngủ ngon.

Chăm chú nhìn bóng xe của Từ Nhược Thiên rời khỏi, Hứa Biên thẫn thờ đứng trước cổng rất lâu, gần như nửa thế kỷ mới đem bộ dạng mệt mỏi bước vào nhà, nhìn căn nhà u tối đầy trống trải, trước mắt liền vô thức nhìn thấy thân ảnh người kia đang loay hoay nấu ăn ở nhà bếp, nhìn thấy anh liền hớn hở nở nụ cười, cười tít mắt nói.

- Hứa Biên, anh đi làm về rồi, chúng ta cùng ăn tối đi.

Nhìn nụ cười của người nọ, Hứa Biên không tự giác mỉm cười theo, rất nhanh khung cảnh liền trở về không gian ảm đạm như cũ. Anh nặng nề lắc đầu, thất tha thất thểu bước lên phòng.

- Hù! - Gương mặt người nọ bất thình lình hiện ngay trước mắt, miệng còn cười khoái chí nhìn anh.

- Anh như thế nào không sợ chứ, em dọa anh thất kinh đến như vậy mà.

Gương mặt người nọ rất nhanh biến mất, Hứa Biên phát ngốc một lúc, từng bước nặng nề bước vào phòng tắm, đi đến bồn rửa rửa mặt.

- Aa, anh ... anh tại sao vào mà không gõ cửa chứ? Em đang tắm mà a, hảo đáng ghét. - Phía sau là thân ảnh người nọ trần như nhộng không một mảnh vải, hai gò má ửng hồng đầy xấu hổ nhìn anh trông thật đáng yêu, Hứa Biên vô thức bật cười thành tiếng, lại nhận ra chính mình là đang cười một mình trước bồn tắm rộng lớn.

Quả nhiên là gặp ảo giác, Hứa Biên chật vật ngồi bệt xuống nền đất, đôi môi giật giật run lẩy bẩy, rốt cuộc kìm không được lệ tuôn xuống, bất lực khóc thành tiếng. Căn phòng rộng lớn cứ thế chỉ còn thanh âm nức nở của nam nhân.

HẾT CHƯƠNG 37

Bình luận





Chi tiết truyện