Buổi trưa, bị tia nắng nóng rát chiếu vào mặt, Hứa Biên mơ màng tỉnh dậy, theo bản năng nheo mày lại, mệt mỏi đưa tay nhìn đồng hồ, cư nhiên đã gần 11 giờ. Hứa Biên chửi thầm một tiếng, với tay lên đầu giường lấy điện thoại di động, màn hình hiển thị hơn 10 cuộc gọi từ công ty, quả nhiên đêm qua chính là uống quá chén rồi đi.
Anh đưa tay vỗ vỗ đầu mình, kì thực ngoài chuyện uống rượu ra, tất cả những gì xảy ra đêm qua hoàn toàn không tài nào nhớ rõ, ngay cả lý do vì sao lại lên được phòng cũng là một thắc mắc không ít.
Hứa Biên chật vật ngồi dậy, đưa mắt sang nhìn bên cạnh mình, thân ảnh người kia cư nhiên lọt vào tầm mắt, đối phương nằm xoay lưng về phía anh, trên người không một mảnh vải, xung quanh đều là dấu tích đỏ đỏ hồng hồng. Trong đầu vô thức nhớ ra một ít chuyện, tối qua hai người có lời qua tiếng lại với nhau. Khẽ thở dài, chung quy tất thảy đều do mình nóng nảy nhất thời, hiện tại chỉ cần nói chuyện rõ ràng với cậu, như vậy hẳn cũng sẽ tốt hơn.
Thời điểm Hứa Biên còn đang định đưa tay muốn chạm vào người kia, cảm nhận bờ vai của đối phương không ngừng run rẩy, bên tai còn khe khẽ phát ra tiếng khóc nhỏ như muỗi, anh kinh ngạc một lúc, nghĩ rằng cậu hẳn vẫn còn buồn vì chuyện đêm qua lớn tiếng với cậu, liền nhẹ nhàng gọi tên người kia, đồng thời lay nhẹ vai cậu.
- Từ Nhược Thiên, tôi....
Chính là còn chưa kịp dứt lời, đối phương đã đẩy vai cố ý gạt tay anh ra, loạng choạng đứng dậy rời khỏi giường, bước tới phòng tắm. Hứa Biên cắn chặt môi dưới, vội vã đuổi theo sau Từ Nhược Thiên, nhìn thấy cậu đang rửa mặt, thỉnh thoảng còn sụt sịt vài nước mũi, anh hít sâu một hơi, đi đến trước mặt cậu nói.
- Hôm qua là tôi lớn tiếng với cậu, thực xin lỗi.
Từ Nhược Thiên không trả lời, đem bàn chải chăm chú đánh răng, ngay cả một cái liếc mắt cho anh cũng không hề có. Hứa Biên bất lực lắc đầu, đi tiểu rồi tắm sơ qua cơ thể, đợi đến khi người kia đánh răng xong, anh tranh thủ làm phần của mình, theo đó bước ra ngoài.
Tầm mắt liền bắt gặp người kia đang lựa chọn quần áo, Hứa Biên chỉ biết có mặt dày đi tới ôm lấy cậu từ phía sau, không vui không buồn nói.
- Là tôi sai trước, chỉ là hôm qua vì áp lực công việc, cho nên tôi...
- Không cần anh giải thích. - Từ Nhược Thiên trong đầu chỉ cảm thấy vô cùng nực cười, qua loa trả lời, sau đó đẩy Hứa Biên ra, nhanh chóng thay y phục vào.
- Tôi muốn nói chuyện nghiêm túc, chúng ta có nhất thiết phải thế này không, trước đây cậu đâu có như vậy. - Hứa Biên cơ hồ mất hết kiên nhẫn, nhưng vẫn cố gắng áp chế cơn giận vào trong lòng, bình tĩnh nói.
- Vậy thì sao? Anh muốn em như thế nào? - Từ Nhược Thiên đóng sầm tủ quần áo lại, kìm nén nỗi đau đang kéo đến, thanh âm run rẩy hỏi.
- Cậu rốt cuộc là làm sao vậy?
- Em làm sao? Anh nói đi, em đã xảy ra chuyện gì, em vì sao lại như vậy, tự bản thân anh biết rõ. - Nói xong Từ Nhược Thiên liền bước qua Hứa Biên.Hứa Biên đưa tay nắm chặt thành quyền, trong đầu không ngừng tự hỏi rốt cuộc người kia đã xảy ra chuyện gì, sáng nay lại thành ra bộ dạng xem anh chẳng khác gì người xa lạ. Hứa Biên hừ lạnh một tiếng, khoác hờ một chiếc áo choàng lên người, lập tức chạy xuống nhà.
Người nọ vẫn như thường lệ vào bếp nấu bữa ăn, nhưng so với những ngày trước luôn vui vẻ hướng anh ngồi ở bàn chờ cậu, hiện tại chính là không cho anh một cái liếc mắt, thậm chí còn không mở miệng nói lời nào. Hứa Biên có chút không quen, đương nhiên bị người kia làm ngơ thỉnh thoảng trong lòng ẩn ẩn điểm sinh khí.
- Anh ăn cơm đi. - Từ Nhược Thiên hờ hững nói một câu, đem cơm cùng thức ăn đặt lên bàn.
Hứa Biên một bên ngây ngốc nhìn đối phương, sau đó mới trầm mặc kéo ghế ngồi xuống.
- Từ Nhược Thiên, tôi muốn hỏi cậu, hôm qua đã xảy ra chuyện gì, cậu chỉ cần trả lời tôi, nếu tôi có làm gì sai, tôi sẽ từ từ suy nghĩ lại.
Từ Nhược Thiên không phải là không nghe thấy người kia đang nói chuyện, nhưng cậu hiện tại thực sự đã quá mệt mỏi, không muốn cùng anh nhiều lời, vẫn là tiếp tục cúi đầu ăn.
- Từ Nhược Thiên, cậu lễ phép một chút được không? - Hứa Biên hừ lạnh một tiếng, một phen đem bát cơm từ trên tay cậu đặt xuống bàn, hơi cao giọng nói.
- Hứa Biên, anh vì sao lại chấp nhận cưới em, có phải vì ông nội của em có phải không? - Từ Nhược Thiên rốt cuộc không muốn vòng vo nhiều với người nọ, lập tức đi thẳng vào vấn đề chính.
- Không phải việc của cậu. - Hứa Biên lạnh lùng lãng tránh câu hỏi, kì thực bên trong đã sớm sốt ruột.
- Được, vì em không phải là người anh yêu, nên em không có tư cách xen vào chuyện của anh, đúng không? - Từ Nhược Thiên gật đầu tựa như đã hiểu chuyện, cười khổ nói.
- Tôi không cho phép cậu nói bậy! - Hứa Biên bị lời nói thẳng thắn kia của đối phương quả nhiên liền sinh khí, hùng hổ quát lớn.
- Vậy anh nói đi, anh vì sao lại chấp nhận em, chấp nhận bên cạnh em, chấp nhận cưới em?
- Phải cần lý do sao, cái này cũng phải cần lý do sao?! - Hứa Biên đưa tay nắm thành quyền, hung hăng cầm lấy bàn tay đeo nhẫn của Từ Nhược Thiên đem đến trước mặt cậu, ngữ điệu vẫn không có dấu hiệu bình tĩnh.
- Anh đừng như vậy nữa, em biết anh không yêu em, anh sở dĩ đối tốt với em, có thể vì ông nội em, hoặc vì anh xem em là thế thân của người khác. - Từng lời nói phát ra, giống như từng cây kim đâm vào ngực mình, lệ không ngăn được rơi xuống, bởi vì chính cậu đã muốn chấm dứt chuyện này lắm rồi.
- Cậu nói cái gì? - Hứa Biên giống như không thể tin vào tai mình, một phen bước tới kéo lấy cổ tay Từ Nhược Thiên, hai mắt đỏ ngầu muốn tức giận đồng thời cũng muốn phát khóc đến nơi.
- Anh biết không? Em yêu anh, anh có biết không?
- Tôi đương nhiên biết, biết rất rõ. - Hứa Biên cắn chặt môi dưới, nghiêm túc nói.- Anh biết? Nhưng vì sao anh đối xử với em như vậy? Đêm qua em là muốn xin lỗi anh, em ngăn anh không được uống rượu, cả đêm em phải chăm sóc cho anh, nhưng mà sao... cả đêm anh chỉ gọi Tiểu Tinh Tiểu Tinh, anh có biết em rất muốn chết đến nơi không hả?! - Tức giận lên đến cực điểm, Từ Nhược Thiên hung hăng đẩy Hứa Biên, điên cuồng đưa tay không ngừng đánh vào ngực anh, bất lực khóc thành tiếng.
Hứa Biên chỉ có thể trầm mặc cúi thấp đầu, mặc cho cơn đau từ tứ phía kéo đến, chính là không phải từ thể xác, nơi trái tim tựa như co thắt lại. Quả nhiên, cây kim trong bọc lâu ngày cũng sẽ lòi ra, nhưng anh lại không ngờ đối phương lại phát hiện sớm như vậy, những ngày tháng hạnh phúc của hai người, cư nhiên chưa hề được đầy đủ.
Qua một lúc lâu, Hứa Biên mới có dũng khí ôm chặt lấy người kia, thanh âm nhỏ như muỗi kêu.
- Tôi xin lỗi... tôi xin lỗi.
- Tiểu Tinh không phải là con của anh sao, vì cái gì anh lại yêu con của mình chứ? - Từ Nhược Thiên vốn dĩ không còn khí lực để phản kháng, chỉ có thể nức nở lên tiếng.
Hứa Biên im lặng không trả lời, hai tay càng gắt gao ôm chặt lấy đối phương, hiện tại anh chính là không muốn nhắc đến chuyện tình cảm của mình với thiếu niên kia, tất thảy chỉ không muốn người này phải khổ tâm nữa, đúng vậy, ngay từ đầu chính là anh sai.
- Nếu như vì ông nội bắt anh làm những việc này, em sẽ thay mặt ông nội xin lỗi anh.
- Hoàn toàn không. Không cần xin lỗi tôi. - Hứa Biên kịch liệt lắc đầu, buông Từ Nhược Thiên cúi đầu nói.
- Em mệt rồi, anh cứ dùng cơm đi, em lên phòng nằm một chút. - Vội đưa tay chùi sạch mặt mình, Từ Nhược Thiên bình tĩnh hít sâu một hơi, cười miễn cưỡng đối người trước mặt nói vài câu, chậm rãi xoay lưng bước về phòng.
Giữa căn phòng bếp rộng lớn, thân ảnh một nam nhân lẳng lặng đứng bất động ở đấy, lệ từng giọt rơi trên gương mặt nam nhân, nam nhân rốt cuộc cũng ngộ nhận, thì ra không phải là ông trời hại anh, tất thảy đều là chính bản thân anh không biết coi trọng người yêu mình nhất, hiện tại đã thành ra thế này, dù có xin lỗi người kia thế nào, cũng không thể vãn hồi lại nữa rồi. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Hoàn cảnh hiện tại, nào có tâm trạng để ăn uống, Hứa Biên nhìn mâm cơm mà người kia đã tận tâm chuẩn bị, mệt mỏi bước lên phòng, thân ảnh của cậu nằm an tĩnh trên giường, anh nhìn ra, bộ dáng đối phương nhìn rất tiều tụy, giống như người kia vừa trải qua một gian lao đầy khó khăn, hiện tại mới có thể an tâm nghỉ ngơi, nhưng vẫn không thể xóa đi sự thống khổ hiện trên gương mặt cậu.
Ngón tay Hứa Biên đưa giữa không trung, rất muốn chạm vào Từ Nhược Thiên một lần, nhưng không sao có dũng khí, rốt cuộc vẫn là quyết định rút ngón tay về, nhẹ nhàng thay y phục vest vào, trước khi đi còn không quên đắp chăn cho người kia, rất lâu sau mới chịu bước ra ngoài.
Hứa Biên vừa bước đến công ty, lập tức nhận được thông báo từ thư ký Tôn có Chủ tịch Lâm đòi gặp mặt, trong đầu vô thức phán đoán ông gặp anh hẳn là vì chuyện của cậu, cũng không bày ra biểu tình chán ghét hay ảo não gì, chỉ gật đầu biết chuyện, tiêu sái đi đến văn phòng của mình.
Từ Nhược Lâm dung khí hắc ám ngồi ở bàn khách, sớm cũng biết những chuyện hôm qua chính mình nghi ngờ cuối cùng cũng được sáng tỏ, trong lòng vừa nhìn thấy Hứa Biên lập tức nổi điên, liền hùng hổ bước tới vung cho anh một nắm đấm.
- Khốn nạn, cậu đúng là loại người đáng kinh tởm, Tiểu Thiên nhà tôi yêu cậu như thế nào, cậu cư nhiên lại xem nó chẳng khác gì cái danh vợ của cậu, cậu cơ bản không hề yêu nó.
Hứa Biên chật vật đứng dậy từ nền đất, hoàn toàn bất động không phản ứng, giống như hiện tại anh sẵn sàng nghe những lời chửi vả của ông, chấp nhận cái đánh của ông.
- Phải, ngay từ đầu chỉ là kế hoạch của chúng ta, tôi đối với Từ Nhược Thiên không hề có cảm tình, nhưng thời gian ở cạnh cậu ấy, tôi biết cậu ấy là người tốt, luôn khiến tôi vui vẻ, chính tôi cũng thích cậu ấy, chẳng qua không phải là tình yêu.
- Cậu còn tư cách nói những lời đó sao? Có ai như cậu lại đi yêu chính đứa con trai của mình không, bệnh hoạn! - Từ Nhược Lâm cả giận đá chân vào ghế sô pha, thở dốc nói.
- Ông Lâm, tôi nghĩ kế hoạch này tôi không thể tiếp tục được nữa, ông có thể phá hoại công ty của tôi, chỉ cần không làm Từ Nhược Thiên phải đau khổ vì tôi, tôi cũng chấp nhận. - Hứa Biên đứng trước mặt Từ Nhược Lâm, không chút do dự tuyên bố.
- Cậu.... - Từ Nhược Lâm nắm chặt nắm tay, không ngờ đến đối phương lại thẳng thắn đưa ra quyết định như vậy, nhưng vì lợi ích của cháu mình, ông cơ bản không có cách nào xử lý, chỉ có thể tức giận bước ra ngoài.
Buổi tối, Từ Nhược Lâm trở về nhà, phát hiện bên trong nhà có đèn, trong đầu rất nhanh đoán được là Từ Nhược Thiên, ông nhanh chóng đậu xe vào gara, khẩn trương bước vào nhà, chỉ thấy người nọ đang loay hoay nấu ăn ở dưới nhà bếp.
- Ông nội.
- Tiểu Thiên, con làm sao lại trở về?
Từ Nhược Thiên không trực tiếp trả lời câu hỏi của ông, chỉ vui vẻ ôm cánh tay ông đi đến bàn ăn, nói.
- Đương nhiên là nhớ ông nội rồi, ông xem, hôm qua cùng con ăn trưa, hôm nay lại có thể cùng con ăn tối rồi nha.
- Tiểu Thiên, hôm nay ông đã gặp Hứa Biên, chúng ta kỳ thực từ lâu đã có chuyện giấu con, ông muốn nói rõ cho con biết. - Từ Nhược Lâm nhìn biểu tình phấn khởi của đối phương, trong lòng đương nhiên có điểm chột dạ cùng áy náy, có lẽ cũng đã đến lúc nên nói sự thật cho cậu biết.
Từ Nhược Thiên thoáng chốc thay đổi sắc mặt, cơ hồ cũng đoán được điều gì sắp xảy ra, cậu trầm mặc một lúc, rốt cuộc cũng ngồi xuống bên cạnh ông, nói.
- Ông nội, con biết chuyện đám cưới của Hứa Biên và con đều là do ông ép buộc anh ấy...
Phút chốc Từ Nhược Lâm tâm như rơi xuống đáy vực, một bên cả kinh nhìn cậu, miệng không nói nên lời.
- Cho nên.... con xin ông, hãy dừng lại đi, con đã quyết định rồi, sắp tới con sẽ đưa đơn ly dị. Ông nội đừng cản con.
HẾT CHƯƠNG 36
Bình luận
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1