chương 46/ 47

Cũng không biết qua bao lâu, cả Hứa Biên và Từ Nhược Thiên đều trải qua bao nhiêu cao trào, nhưng so với thể lực cường tráng của Hứa Biên, Từ Nhược Thiên tựa hồ gần như rơi vào hôn mê, cơ thể hư nhuyễn không cách nào có thể tiếp tục, mà tinh thần vẫn luôn kiên quyết muốn cùng anh mây mưa, ngay cả Hứa Biên vừa cảm thấy cảm phục vừa đau lòng, đành ôm cậu bước lên phòng đặt lên giường nghỉ ngơi, nằm bên cạnh không ngừng vuốt ve cơ thể trơn nhẵn của cậu.

- Từ Nhược Thiên, em nói, nếu như ông nội em trở về nhìn thấy chúng ta, phản ứng sẽ như thế nào? - Hứa Biên một bên ôm Từ Nhược Thiên, bàn tay ở phía sau liên tục xoa nắn bờ mông căng tròn của cậu, ngữ điệu có chút tà tà cười.

- Em không biết, em chỉ cần bên cạnh anh là được rồi. - Nghĩ đến thần sắc tức giận như thường ngày của Từ Nhược Lâm khi nhìn thấy Hứa Biên, nội tâm Từ Nhược Thiên vô pháp khó chịu, cũng tại bản tính nghiêm khắc của ông, nếu như sau này cậu không nói chuyện rõ ràng với ông về chuyện mình làm hòa lại với anh, không chừng cả đời cứ phải luôn luôn đối phó với lão già kia mà thôi.

- Hắc, bảo bối của anh từ khi nào lì lợm như vậy, thật không ngoan chút nào. - Hứa Biên thuận miệng cười nhẹ một tiếng, ngón cái vuốt ve bờ môi ẩm ướt của cậu.

- Anh đừng trêu em nữa, bỏ tay anh ra. - Để ý bàn tay người kia vẫn lén lút xoa nắn mông mình, không khỏi thẹn đến đỏ hai bên má, liền chôn đầu vào giữa hõm cổ Hứa Biên, ngữ điệu hờn giận nói.

- Không muốn. - Hứa Biên âm thầm cười hiểm, ghé sát bên tai đối phương thều thào.

- Anh... - Từ Nhược Thiên còn chưa kịp phát ra nửa lời trách mắng, cơ thể đã bị Hứa Biên đặt ở dưới thân, phân thân từ lúc nào mạnh mẽ đâm vào huyệt khẩu.

- A... Hứa... Hứa Biên. - Mặc dù trước đó đã trải qua nhiều lần tra tấn bởi bộ phận nam tính kia, thế nhưng đau đớn ngay lúc này lại vô pháp truyền đến, Từ Nhược Thiên liều mạng tuôn mồ hôi lạnh trên trán, hơi thở dồn dập nhìn nam nhân trước mắt.

- Bảo bối, đêm nay tuyệt đối anh sẽ không buông tha em. - Hứa Biên một bên dùng sức va chạm, động huyệt mạnh mẽ sáp nhập cùng côn th*t cứng rắn nóng bỏng, thanh âm cơ thể va chạm mãnh liệt như đánh thức tâm trí Từ Nhược Thiên, trước mắt tựa như là một mảnh mơ hồ chỉ có anh và cậu, bao nhiêu phiền muộn về những lời nói ban nãy của anh đều tiêu tan.

- A... Dùng sức thao em... Ông... ông xã a. - Đã lâu rồi chưa nghe ngữ điệu rên rỉ ngon ngọt của đối phương như vậy, Hứa Biên gần như bay lên thiên đường, câu nói giống như kích thích dục vọng chính mình, thắt lưng hung hăng đưa đẩy, côn th*t bên trong tiểu huyệt càng chọc càng mạnh, sâu đến điểm mẫn cảm.

- Thế nào? Có dám nói dối anh, lạnh nhạt với anh nữa không? Ân? - Lời nói phát ra có điểm tức giận mà bá đạo, kết hợp với động tác đâm chọc, Từ Nhược Thiên không cách nào có thể trả lời, bản thân hoàn toàn chìm trong khoái cảm không lối thoát, chủ động ôm lấy cổ Hứa Biên, nâng cao cánh mông lên, cả người gần như được cơ thể cường tráng Hứa Biên ôm trọn vào lòng.- Ưm... a.... thích quá a. Không muốn... không muốn lạnh nhạt với anh nữa...

- Anh yêu em, Từ Nhược Thiên. - Hứa Biên đắc ý mỉm cười, cúi xuống hôn nhẹ lên môi cậu, ôn nhu nói.

- Em... tin tưởng anh. Em cũng yêu anh. - Từ Nhược Thiên hạnh phúc ôm nhào lấy Hứa Biên, cười tít mắt.

Bên ngoài lúc này Từ Nhược Lâm vừa vặn mới từ công ty trở về, ở trên xe mãi không thấy thân ảnh người kia chạy ra ngoài mở cửa cho mình, Từ Nhược Lâm cau mày nhìn lên cửa sổ tầng hai, tự hỏi người kia hẳn là ở trong phòng đi, liền bất đắc dĩ bước xuống mở cửa lái xe vào sân.

Từ Nhược Lâm bước vào nhà, như thường lệ hô lớn"Ông đã về", trong phòng Hứa Biên cùng Từ Nhược Thiên đang kịch liệt ân ân ái ái, đột nhiên bên ngoài truyền đến thanh âm của ông không khỏi thất kinh nhìn đối phương.

- Ông... ông nội về rồi? Làm thế nào đây? - Từ Nhược Thiên biểu tình lúng túng nhìn Hứa Biên, trên mặt thoạt nhìn cũng có nửa điểm sợ hãi, tựa như chính mình đang làm chuyện gì sai trái vậy.

Hứa Biên căn bản không chút lo lắng, cũng không sợ hãi, ngược lại rất vô cùng bình tĩnh, còn đối Từ Nhược Thiên tà tà cười, cúi xuống hôn lên môi cậu, hé miệng để đầu lưỡi tiến vào trong miệng đối phương, ở phía dưới Hứa Biên cũng không ngại dùng sức đưa đẩy càng nhanh, dương v*t một lúc tiến sâu vào vách tường mềm mại.

- A... ô... không được đâu... Hứa Biên... dừng lại... - Từ Nhược Thiên hoảng sợ đưa tay bịt lấy miệng mình, nước mắt đầm đìa tràn khắp gương mặt màu hồng đỏ, người kia vì cái gì không chịu ngừng lại, không nhẽ anh là muốn ông nội mình biết cậu và anh đang làm ra loại chuyện này trong nhà của mình sao?

- Tại sao? Chúng ta vốn dĩ yêu nhau, vì cái gì lại không thể? Hửm? - Nói một câu liền hung hăng đâm chọc vài cái, đem cơ thể Từ Nhược Thiên một mảnh chấn động liên hoàn, cảm giác tê dại sung sướng kích thích thân thể, nhưng trong đầu lại ngăn cản chính mình không nên để ông nội phát hiện mình cùng nam nhân đang giao hoan như thế này, kỳ thực là một chuyện đáng xấu hổ.

- Đừng... anh thực quá đáng.... a... điểm chậm... a aa. - Thế nhưng vẫn không thể ngăn từng đợt khoái cảm truyền đến, Từ Nhược Thiên lúc này như kẹt giữa thiên đường và địa ngục, nhưng cơ thể này so với hiện thực lại không nghe lời chút nào.

Từ Nhược Lâm nghe thấy thanh âm kỳ kỳ quái quái phát ra từ trên phòng người nọ, theo bản năng cau lông mày một đường dài, ở bên dưới gọi lên.

- Từ Nhược Thiên! Con đang ở trên phòng sao?

Rất lâu rất lâu không có người trả lời, trong đầu Từ Nhược Lâm bắt đầu phát sinh nghi hoặc, từng bước chậm rãi bước lên lầu. Mà Từ Nhược Thiên ngay lúc này chỉ có chìm đắm trong từng đợt trừu sáp của côn th*t kia, căn bản không có phát hiện người kia đang tiến trước cửa phòng mình.

- Từ Nhược Thiên...

Nghe thấy tiếng gõ cửa cùng thanh âm của Từ Nhược Lâm ở bên ngoài, mà Hứa Biên cho dù có phát hiện ra cũng không có điểm dừng lại, ngược lại còn hung hăng đem thân thể người nọ kịch liệt xâm phạm. - Từ Nhược Thiên, mau mở cửa cho ông. - Mất hết kiên nhẫn, Từ Nhược Lâm sốt ruột ra lệnh.

Khó khăn lắm Từ Nhược Thiên mới cố gắng kìm nén thanh âm rên rỉ chính mình, nhưng vẫn không kìm được run rẩy nói.

- Dạ ông.... ưm. - Hứa Biên xoay cơ thể Từ Nhược Thiên lại, đặt cậu nằm sấp trên giường, nằm lên người Từ Nhược Thiên mà liều mạng động.

- Con đang làm gì trong đó vậy, ông gọi con nãy giờ đấy.

- Dạ... không có gì... con... a... Hứa Biên, anh hảo đáng ghét a. - Phát hiện người nọ lén lút nhéo lấy mông mình, Từ Nhược Thiên không kìm được đau đớn liền rên nhỏ một tiếng, thều thào mắng Hứa Biên một cái, gương mặt sớm bị trêu đến đỏ không thể đỏ hơn.

- Con đã ăn gì chưa? - Từ Nhược Lâm vẫn chưa có ý định rời đi, ở bên ngoài hỏi han vài câu.

- Rồi ạ.... ông nội nghỉ ngơi trước đi... con ... con đang bận vẽ... ân... ha... - Lời nói còn chưa kịp nói xong, môi đã bị Hứa Biên bá đạo chặn lại, đầu lưỡi hồng nhạt cố ý trêu chọc lưỡi cậu, Từ Nhược Thiên không kịp thích ứng, nước miếng cũng trào ra ngoài, thoạt nhìn tình cảnh có điểm dâm mỹ.

- Được rồi, ông đi tắm đây, nhớ ngủ sớm đừng thức khuya quá đấy. - Tiếng bước chân Từ Nhược Lâm nhẹ dần, Từ Nhược Thiên bấy giờ mới an tâm thở phào một tiếng, lập tức xoay người ôm lấy cổ Hứa Biên triền miên hôn môi một trận, hai chân gắt gao đặt lên thắt lưng anh mặc cho hung khí dùng sức xâm phạm.

Thẳng đến khi cao trào lên đến đỉnh điểm, Từ Nhược Thiên liều mạng thét lên một tiếng chói tai, tinh dịch phun khắp đầy bụng Hứa Biên, cũng may thời điểm này Từ Nhược Lâm đang ở trong phòng tắm, căn phòng so với từ bên ngoài điều kiện cách ly thanh âm cũng cực kỳ thuận lợi, căn bản không có nghe thấy người kia có động tĩnh mờ ám gì bên trong.

Nhìn bộ dạng người dưới thân tựa như sắp ngất xỉu đến nơi, Hứa Biên thừa dịp hôn xuống môi cậu lần cuối, đem cơ thể cậu lật nghiêng 90 độ, giơ cao một chân cậu lên đặt lên bả vai mình, côn th*t ra ra vào vào trừu sáp động huyệt màu hồng quyến rũ.

- A... Nhanh.... cho em.... cho em... - Từ Nhược Thiên bị tốc độ trừu sáp mãnh liệt đến toàn thân phế liệt, trong đầu chỉ khao khát người kia dùng sức thao chết mình, nhanh chóng đem tinh dịch nóng bỏng của nam nhân trao cho mình, tất thảy đều phải cho cậu.

Người nọ hiện tại là cố ý câu dẫn Hứa Biên, ánh mắt ướm đầy lệ, đôi môi đỏ mọng hé ra thở dốc, hai tay gắt gao nắm chặt bàn tay anh, thanh âm phát ra lại kiều mị khiến Hứa Biên chỉ có phát ngốc nhìn đến ngây dại. Hứa Biên cắn chặt răng, thu hết bao nhiêu khí lực thô bạo xâm phạm huyệt khẩu nhỏ bé, thanh âm nhóp nhép từ huyệt khẩu vang lên mãnh liệt, kích thích dục vọng Hứa Biên, không những vậy, người kia còn bày ra biểu tình dâm đãng chưa từng thấy, phía dưới lại thủy chung kẹp chặt côn th*t của anh.

- Hừ... Từ Nhược Thiên... ân. - Hứa Biên chọc đến điểm sâu nhất, hơi thở nam phái mạnh mẽ thở ra, từ miệng phát ra tiếng gầm mạnh của thú hoang, mồ hôi nhễ nhại tôn lên khí chất nam nhân cường tráng, mạnh mẽ đem tinh dịch bắn từng đợt phun thẳng vào vách tường mềm yếu.Kết thúc cuộc giao hoan, Từ Nhược Thiên liều mạng lâm vào hôn mê, bên khóe mắt vẫn còn lưu lại vài giọt lệ nóng ấm, Hứa Biên nhẹ nhàng đem chân Từ Nhược Thiên hạ xuống, cẩn thận rút côn th*t ra, tinh dịch theo cửa huyệt chảy ra ngoài ướt đẫm khăn trải giường.

Nhìn thấy người kia từ khi nào đã bất tỉnh, Hứa Biên chỉ có âm thầm thở dài một tiếng, một khắc đem đối phương ôm vào trong lòng, ôn nhu chùi lấy nước mắt trên gương mặt cậu, lại cúi đầu hôn nhẹ lên má cậu một cái, tắt đèn rồi an tĩnh đi vào giấc ngủ.

Từ Nhược Lâm vừa lúc tắm rửa xong, có ý định thương lượng vài chuyện với Từ Nhược Thiên về chuyện của Hứa Biên, kỳ thật ban nãy Đặng Thiếu Đan có gọi điện qua cho ông, nói ông nên rộng lượng với Hứa Biên một chút, bởi lẽ ông cũng thừa biết, Từ Nhược Thiên cậu vẫn còn thủy chung có tình cảm với anh.

Người kia không hiểu sao còn nói tốt giúp Hứa Biên, nói với ông chuyện anh yêu cậu là sự thật, sau đó là một màn nói chuyện cố gắng nối lại tình cảm của hai người. So ra với Từ Nhược Lâm cũng không còn cách nào khác, cũng nên nghe theo ý kiến của người nọ. Bất quá, phát hiện trong phòng Từ Nhược Thiên cũng đã tắt đèn đi ngủ, Từ Nhược Lâm liền gác mọi chuyện sang một bên dự định ngày hôm sau hẳn nói, liền cũng vào phòng mình nghỉ ngơi.

Buổi sáng, Hứa Biên và Từ Nhược Thiên thức dậy muộn, người kia cũng xin phép hôm nay nghỉ làm một ngày, ở trên giường gắt gao ôm cậu vào lòng, căn bản muốn cùng cậu một chỗ suốt đời.

- Hứa Biên, vậy... tối nay sau khi ông nội em đi làm về, chúng ta sẽ cùng ông nội nói chuyện được không? - Từ Nhược Thiên ghé đầu nằm lên vai Hứa Biên, tay ôm lấy thắt anh, đầu dụi dụi hõm cổ anh.

- Hảo. Anh cái gì cũng chiều theo ý của bà xã, TIỂU-NHA-ĐẦU! - Tay Hứa Biên ôm lấy bả vai của Từ Nhược Thiên, cúi đầu mỉm cười nhìn cậu.

Từ Nhược Thiên vừa nghe qua câu nói kia không khỏi cả kinh mở to hai mắt, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, tựa như không thể tin vào hai tai của mình, lập tức bật người ngồi dậy, kích động đến mức nói không nên lời.

- Anh.... anh vừa nói cái gì?

- Anh nói em là Tiểu nha đầu, Tiểu nha đầu của anh a. - Hứa Biên bị bộ dạng ngốc lăng của đối phương không khỏi cất tiếng bật cười, chậm rãi nhắc lại lời nói của mình lần nữa.

- Anh... anh nhận ra em rồi sao? Anh nhận ra em rồi có đúng không? Anh nói đi! - Không hiểu sao vì cái gì lại bất giác rơi lệ, mà miệng lại mỉm cười rạng rỡ, Từ Nhược Thiên kích động đưa tay ôm lấy mặt Hứa Biên nói.

- Ân. Bất quá... anh vẫn thắc mắc, vì cái gì em so với 10 năm trước hiện tại lại khác biệt như vậy chứ? - Hứa Biên lắc đầu chịu thua, nhẹ nhàng vươn tay lau nhẹ nước mắt cho cậu, tay xoa xoa cằm nói.

- Oaa!!!! Ông xã a~ - Tinh thần Từ Nhược Thiên lúc này phấn chấn không thể nào tả nỗi, một phen chồm tới ôm lấy cổ Hứa Biên nháo cả lên, không ngờ hành động kịch liệt này lại sơ ý đánh trúng trung tâm cơ thể Hứa Biên, không khỏi cau mày rên một tiếng.

- Ách! Đau.

- A? Hắc hắc, thực xin lỗi a, đụng trúng "cậu nhỏ" của anh rồi sao, để em mát xa giúp anh a. He he. - Từ Nhược Thiên nháy mắt lộ ra ý cười thâm hiểm, bàn tay chậm rãi hạ xuống xoa bóp hạ thể của Hứa Biên, quả nhiên rất nhanh sau đó nơi kia liền có phản ứng.

- Ông xã, không bằng để em giúp anh.

- Này, em....! Ưm... - Hứa Biên còn chưa kịp mở miệng, người kia đã len người chui vào ổ chăn xuống phía dưới, cầm lấy tính khí ngẩng đầu ngậm vào miệng. Hứa Biên trong đầu rối răm suy nghĩ, xem ra cuộc giao hoan của hai người căn bản không có nửa điểm dừng lại a.

- Oa~, anh làm cái gì vậy? - Thế là ngay sau đó, Hứa Biên liền đem chăn trùm kín đầu, một phen túm lấy Từ Nhược Thiên áp cậu nằm dưới thân, cả hai tiếp tục một trận kịch liệt ở bên trong, một phút sau căn phòng quả nhiên phát ra thanh âm rên rỉ của nam nhân, cư nhiên bọn họ như thế nào có thể chiêu đãi "tuần trăng mật thứ hai" a, tâm hảo phục, hảo phục.

HOÀN CHÍNH VĂN

Bình luận





Chi tiết truyện