chương 84/ 439

Tiếng chuông vang lên ngoài cửa biệt thự, nàng đứng dậy muốn mở cửa, nhưng còn rụt rè giẫm chân tại chỗ, ngồi thẳng lưng trên sô pha, tiếng bước chân trầm ổn dần dần đi đến, nhịp tim nàng theo đó mà lỡ nửa nhịp.

“Tổng tài, ngày mai tập đoàn chúng ta có một buổi họp báo giới thiệu sản phẩm L&K, ngài phải đến đúng giờ vào mười giờ sáng mai. Còn có, sản phẩm lần này phát sinh kinh phí vượt dự tính, khoảng hơn hai lần…”

Doãn Lạc Hàn mày rậm nhíu chặt, đi nhanh vào phòng khách, kéo caravat bức bách khỏi cổ, không kiên nhẫn cắt ngang bài báo cáo của Từ Bang. “Từ trợ lí, việc này sáng mai anh hãy báo lại với tôi, hiện tại anh lập tức biến mất trước mắt tôi đi.”

“Vâng, tổng tài.” Từ Bang khép lại tập văn kiện, “Những thứ này tôi sẽ đưa đến thư phòng của ngài, sáng mai tôi sẽ cùng lái xe đến đón ngài đúng giờ.”

Doãn Lạc Hàn khoát tay áo, Từ Bang chạy lên lầu, lát sau lại chạy xuống dưới, rồi cung kính hạ thấp người, lại hướng về phía Mân Huyên gật đầu một cái, nhanh chóng biến mất khỏi phòng khách.

Lúc này, nàng bất giác đứng lên, kinh ngạc nói: “Bữa tối chuẩn bị xong.”

“Ừ, thơm quá.” Doãn Lạc Hàn dùng mũi ngửi ngửi, bên môi lộ ra một nụ cười yếu ớt, trái ngược hoàn toàn với một Doãn Lạc Hàn nghiêm túc, lãnh liệt khi nãy.

Nàng không biết nên nói cái gì, chỉ thấy hắn tự nhiên đi vào nhà ăn, “Bữa tối ngon miệng như vậy, đương nhiên không nên để một mình anh độc hưởng, em cũng cùng nhau dùng chút.”

Nàng không khỏi theo đi lên, sới một chén cơm đầy cho hắn, chính mình cũng ngồi xuống ghế đối diện.

Hắn gắp một miếng cá bỏ vào trong miệng, vui vẻ ca ngợi. “Tay nghề của em rất khá. Anh đang nghĩ về sau có thể mỗi ngày ăn món ngon đến như vậy không.”

“Làm, đương nhiên.” Nàng cúi đầu gảy gảy mấy hạt cơm trong bát, má không khỏi nóng lên, một thứ kì diệu nào đó lặng lẽ chớm nở trong lòng.

Thái độ của hắn với mình quả thực đã thay đổi một trăm tám mươi độ, như vậy lời hắn nói ngày đó không phải là nói chơi mà thôi.

Từng nghe các hạng mục kinh doanh của Đường Thịnh vô cùng phức tạp, nhìn đến hắn vừa mới nói chuyện với Từ Bang, không khó để nhìn ra, mỗi ngày hắn đều phải chịu áp lực công việc rất lớn.

“Có lẽ trước đây chúng ta có chút hiểu lầm, anh không nên đối đãi với em như vậy, anh thừa nhận gần nhất áp lực công việc quá lớn, có thể lúc nói chuyện, làm việc có chút quá khích. Kỳ thật chúng ta trong lúc này không có thâm cừu đại hận, không cần thiết phải làm đôi bên không thoải mái, dù sao sau này chúng ta còn có một năm ở chung.”

Trong đầu lại một lần nữa vang lên lời hắn nói ngày đó, sự cảnh giác với hắn không tự chủ được lơi lỏng xuống, nàng thậm chí bắt đầu khát khao cùng tin tưởng sau này thời gian ở chung cũng vui vẻ như bây giờ.

Yên lặng bao quanh nhà ăn, nàng vùi đầu vào bát cơm, một lát sau, nghe thấy tiếng đôi đũa đặt xuống, giọng nói thấp thuần của hắn chậm rãi vang lên: “Anh ăn xong rồi.”

“Ah, vâng, tôi cũng ăn tạm xong rồi.” Nàng nhấm nuốt nốt miếng cơm trong miệng, buông bát xuống, đứng lên bắt đầu thu thập mọi thứ.

Thực tế trong bữa cơm, nàng căn bản không ăn được gì, chỉ lo che dấu nụ cười bên môi mãi không tắt cũng đủ làm nàng đau đầu.

Nàng đứng lên, đi đến bên cạnh hắn bắt đầu thu dọn bát đũa trước mặt hắn, phát hiện con ngươi đen láy của hắn vẫn gắt gao nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt sáng quắc như lửa, nàng biết hắn có ý tứ gì, nhẹ nhàng nuốt một ngụm nước miếng.

“Tôi, tôi… hôm nay không có khả năng, ngày thứ ba.” Nàng nhẹ giọng nói, dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn.

“Không sao.” Giọng hắn không có chút hờn giận nào, chậm rãi đẩy ghế ra đứng lên, hai tay đút vào túi quần, “Thu dọn xong nơi nay, em cũng lên lầu nghỉ ngơi sớm đi.”

“Được, cám ơn anh.” Nàng bưng bát đũa vào nhà bếp, bước đi nhẹ nhàng, toàn bộ quá trình dùng không đến nửa giờ.

Nàng vừa lòng xoa thắt lưng, nhìn nhà bếp ngăn nắp sạch sẽ, ý cười trên mặt ngày càng rạng rỡ. Lúc này, cà phê trên ngăn tủ rơi vào tầm mắt, nàng chạy tới, ở một bên lại phát hiện một ít hạt cà phê thuần hương, một chủ ý hiện lên trong đầu.

Sau một lát, tay nàng cầm một tách cà phê thơm nồng, Doãn Lạc Hàn hiện tại nhất định đang ở thư phòng giải quyết một đống văn kiện Từ Bang đưa lên.

Bận rộn ở công ty cả một ngày, trở về còn tiếp tục làm việc, chịu gánh nặng như vậy, thân thể khó có thể không mệt mỏi, trong tay có một ly cà phê nóng hôi hổi thơm ngào ngạt, tin tưởng sẽ giúp hắn phần nào.

Nàng tắt đèn phòng bếp, cẩn thận bê cà phê lên lầu hai, nhẹ nhàng gõ hai lần trước cửa thư phòng, thanh âm từ tính chợt truyền đến: “Tiến vào!”

Nàng cẩn thận đẩy cửa vào, hắn đang vùi đầu trước bàn công tác, chồng văn kiện chất chồng trước mặt cơ hồ đem hắn bao phủ. Không muốn làm phiền tới hắn, nàng nhẹ tay nhẹ chân đi đến, nhẹ nhàng đem tách cà phê đặt bên phải hắn.

Mùi thơm lập tức hấp dẫn sự chú ý của hắn, đôi mắt thâm thúy lóe lên một chút cười nhẹ, bạc môi nhẹ nhàng cong lên, “Cám ơn cà phê của em. Thoạt nhìn, em đã tiếp nhận lời giải thích của anh.”

Nàng hơi hạ mắt, ngón tay đan vào nhau, ngầm đồng ý với hắn, tiện đà mấp máy môi, “Không quấy rầy anh, em đi ra ngoài trước.”

Nàng vừa mới xoay người, cánh tay hắn đã quấn lên như chớp, ôm eo nhỏ của nàng, dùng sức kéo nàng vào lòng, nàng hơi ngồi lên đùi hắn.

“Đừng… Đừng như vậy.. Hôm nay em không thuận tiện…”

Hơi thở của hắn xâm nhập vào khoang mũi, hai gò má của nàng nổi lên một tầng đỏ ửng, một mặt dùng sức cạy tay hắn, một mặt vặn vẹo thân thể muốn đứng lên.

“Anh nói rồi không bắt buộc em, đương nhiên sẽ giữ lời.”

Đôi môi nóng cháy của hắn khẽ thì thầm bên tai nàng, khuôn ngực cứng rắn to lớn dính sát vào lưng nàng, qua lớp vải mỏng manh, thân nhiệt ấm áp của hắn từ từ truyền đến, hai gò má ửng đỏ đã kéo dài đến bên tai.

“Vậy anh muốn làm cái gì?” Nàng không khỏi hỏi, nghiêng đầu né tránh môi hắn, bàn tay to chạy khắp lưng như mang theo ma lực nào đó, một dòng điện lưu mãnh liệt bùng phát trên người nàng.

Bình luận





Chi tiết truyện