chương 415/ 439

Vậy là chị gái của Hàn cũng sắp về rồi… Cô lại chợt nhớ tới người bố đáng thương đang cô đơn trong tù của mình… Chỉ bảy tháng nữa là bố được ra tù rồi… chỉ bảy tháng nữa, cô và bố sẽ được đoàn tụ sau mười mấy năm xa cách…

Nghĩ đến khi bố được ra tù, cục cưng cũng đã được bảy tháng, cô mỉm cười ngọt ngào… Bố nhìn thấy cục cưng đã lớn như vậy, nhất định sẽ rất vui!

Ăn sáng xong, Tiểu Khả mở cửa xe Lamborghini để Doãn Lạc Hàn dìu Mân Huyên vào trong xe, sau đó là Doãn Lương Kiến, cả đoàn người lên đường tới bệnh viện.

Tay hắn nắm tay cô rất chặt, khiến cô nhận ra tay hắn đang đổ rất nhiều mồ hôi. Cô quay sang nở nụ cười chấn an hắn “Hàn, anh đừng lo, anh nghĩ xem, chỉ một lát nữa thôi anh sẽ được nhìn thấy con ra đời rồi!”

Doãn Lạc Hàn vẫn nhíu mày, nhìn cô đắm đuối “Anh lo cho em… Nghe người ta nói sinh con rất đau, mà em lại không nghe lời anh sinh mổ, nhất định đòi sinh thường.”

“Em nghe nói sinh thường, con sẽ khỏe mạnh và thông minh hơn mà.” Cô giải thích, đồng thời ngả người vào trong lòng hắn.

Hắn lại thở dài “Nhưng sinh thường sẽ rất đau, cũng rất nguy hiểm, anh sợ em……”

Hắn mới nói đến đó thì cảm giác được thân thể mềm mại dựa vào lòng mình đang run lên. Cô đang ôm bụng, cắn môi thật chặt. Lòng hắn nóng như lửa đốt, trở nên vô cùng luống cuống “Em sao vậy? Em đau bụng phải không?”

“Vâng……” Cô gật gật đầu, quả thực là đau đến khó thở. Doãn Lương Kiến cũng đứng ngồi không yên, ở phía sau giục “Tiểu Khả, lái xe nhanh lên……”

“Huyên, em chịu khó một chút, sắp tới bệnh viện rồi.” Doãn Lạc Hàn không biết làm gì, vụng về lau mồ hôi trên trán cho cô “Huyên, vì anh, em nhất định phải cố lên!”

Cô nhắm mắt lại, cố nén cơn đau đang giày vò cơ thể mình, nói không ra tiếng “Em… em đau quá… Đau quá… Con… muốn ra ngoài… phải không… Đau……”

Hắn chưa bao giờ rơi vào tình huống này, vô cùng hoang mang, vội quay người về phía sau cầu cứu Doãn Lương Kiến “Bố, chúng ta phải làm gì đây? Huyên đang rất đau……”

Doãn Lương Kiến đã bình tĩnh hơn. Dù gì ông cũng đã trải qua cảm giác này hai lần rồi. “Giờ chỉ có thể chờ đến bệnh viện để bác sĩ cấp cứu… Tiểu Khả, nhanh lên……”

“Vâng, năm phút nữa thôi… năm phút nữa thôi là đến!” Tiểu Khả cũng mất bình tĩnh, dẫm chân ga để xe chạy thật nhanh. Lamborghini lao băng băng trên đường, nhưng đến ngã tư lại gặp đèn đỏ, Tiểu Khả bất đắc dĩ phải dẫm phanh để xe dừng lại.

Doãn Lạc Hàn nhìn đèn giao thông, lại nhìn Mân Huyên, thấy váy cô đã ướt, hắn gần như phát điên “Huyên, hình như em vỡ nước ối rồi, để anh bế em tới bệnh viện.”

Thấy Doãn Lạc Hàn đang chuẩn bị mở cửa xe, Doãn Lương Kiến lập tức nhoài người giữ chặt vai hắn lại “Lạc Hàn, con bình tĩnh lại đã. Phụ nữ sinh con đều phải chịu sự đau đớn như vậy. Bây giờ Mân Huyên vỡ nước ối nhưng chưa sinh ngay được đâu, con bế nó chạy đến bệnh viện cũng làm sao nhanh bằng đi xe được, cố gắng nhẫn nại chờ đèn xanh đi con…”

Mân Huyên cũng nắm chặt góc áo của Doãn Lạc Hàn, cố hết sức nói “Hàn, anh nghe…… anh nghe bố …… chờ…… chờ đèn đỏ……”

Nhìn khắp người cô đầy mồ hôi, Doãn Lạc Hàn cảm thấy lòng đau như cắt. Không thể làm gì cho cô, hắn đành dồn hết yêu thương săn sóc vào việc lau mồ hôi cho cô “Được, anh nghe lời em. Em đừng nói nữa để giữ sức, biết chưa?”

Cô im lặng gật đầu. Mấy tháng vừa rồi nhàn rỗi, cô thường nghiên cứu sách về thai phụ và thai nhi, cũng hiểu được cơn đau đáng sợ này là cánh cửa mà bất cứ phụ nữ nào trước khi sinh đều phải đi qua, hơn nữa vì Hàn, vì con, cô nhất định phải cố gắng!

Chính Vũ và Chỉ Dao đã ở bệnh viện, nhìn thấy Doãn Lạc Hàn đang bế Mân Huyên chạy hộc tốc vào trong, hai người vội đứng lên.

“Mân Mân thế nào rồi? Cô ấy sắp sinh rồi phải không…… Bác sĩ…… Bác sĩ……”

Một đội ngũ đông đảo bác sĩ và y tá lập tức đi tới, Mân Huyên rất nhanh đã được đưa lên bàn đẻ, đẩy tới phòng chờ sinh.

Gương mặt nhỏ nhắn ướt mồ hôi vì đau đớn, đôi môi cắn chặt đến bật máu như đang cố gắng chịu đau, ánh mắt lại dường như hàm chứa nụ cười an ủi hắn… Hắn nắm chặt tay cô, chạy theo chiếc xe đẩy, nhưng cuối cùng vẫn bị các y tá chặn lại, tách hắn ra khỏi cô. Doãn Lạc Hàn trân trân nhìn theo chiếc xe đẩy Mân Huyên đi càng lúc càng xa, rồi cuối cùng biến mất hoàn toàn sau cánh cửa khép kín.

“Huyên……” Doãn Lạc Hàn muốn đẩy cửa vào, nhưng lại lần nữa bị y tá ngăn lại “Doãn tiên sinh, ngài không thể vào được! Người nhà của bệnh nhân xin chờ ở bên ngoài.”

Doãn Lạc Hàn căn bản không để ý tới lời y tá, đang định xông vào thì Chính Vũ và Doãn Lương Kiến giữ chặt lấy hắn “Lạc Hàn, con đừng kích động. Bây giờ con vào trong đó cũng vô dụng, mà chỉ làm phiền thêm thôi. Kiên nhẫn ngồi ngoài này chờ đi con.”

Khi mọi người tưởng Doãn Lạc Hàn chuẩn bị nổi xung lên thì hắn lại nắm chặt hai tay, run run hỏi y tá “Mất bao lâu?”

“Cái này rất khó để nói. Nếu nhanh thì vài giờ, mà chậm thì thậm chí là mười mấy hai mươi giờ….”

“Cái gì?! Sao lâu vậy?” Doãn Lạc Hàn nhíu mày “Bác sĩ đâu? Kêu bác sĩ ra đây gặp tôi!”

“Doãn tiên sinh, sinh đẻ như vậy là chuyện bình thường. Hơn nữa, lần trước kiểm tra định kì, sức khỏe của Doãn phu nhân cũng rất tốt, nên ngài không cần quá lo lắng đâu. Xin ngài giữ trật tự, nếu không sẽ làm ảnh hưởng đến các phòng bệnh khác đấy ạ!” Y tá kiên nhẫn giải thích, sau đó bước vào phòng chờ sinh. Cánh cửa lại đóng chặt lại.

“Được rồi, Lạc Hàn, kiên nhẫn đi con!” Doãn Lương Kiến vỗ vỗ vai hắn “Nghe lời y tá nói rồi đó, phải kiên nhẫn!”

Chỉ Dao cũng khuyên Doãn Lạc Hàn “Đúng vậy, Lạc ca ca, anh đừng lo… Đây là bệnh viện phụ sản tốt nhất trong nước rồi, Mân Huyên sẽ không sao đâu.”

Chính Vũ nhìn Chỉ Dao, sau đó lại bất giác nhìn xuống cái bụng to tròn của cô, nghĩ đến cô cũng sắp phải chịu sự đau đớn như vậy, lông mày không khỏi nhíu chặt lại.

“A…… Đau quá……”

Đột nhiên từ trong phòng chờ sinh truyền ra ngoài một tiếng kêu đau xé lòng, Doãn Lạc Hàn căng thẳng bật dậy, nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đẻ, chỉ hận không thể đạp cửa để xông vào.

Bình luận





Chi tiết truyện