chương 401/ 439

- Phòng nghỉ sau lễ đường -

Mân Huyên và Chỉ Dao mặc váy cưới ngồi trước gương để hai chuyên viên trang điểm làm việc. Còn nửa giờ nữa là hôn lễ bắt đầu, hai cô tranh thủ ngồi nói chuyện phiếm.

“Mân Mân, hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời của một người con gái, mà sao mình cứ nghe thấy cậu thở dài vậy?” Chỉ Dao hơi nghiêng đầu nhìn sang bạn thân nhất.

“Vừa rồi mình nghe có người nói về chuyện của hồi môn của nhà gái… Mình cảm thấy….” Mân Huyên hơi cụp mắt, nhìn hai bàn tay đang đan lại đặt trên đùi.

Chỉ Dao ngạc nhiên mở tròn đôi mắt trong veo “Của hồi môn? Trịnh Trác đã tặng cậu một chiếc xe thể thao mới toanh làm của hồi môn rồi mà… Như vậy là rất hoành tráng đó!”

“Không, ý mình không phải vậy…” Mân Huyên lắc lắc đầu “Ý mình là… hôm nay là ngày mình kết hôn… mà bố lại không thể tới dự…….”

Cuối tuần trước, vụ án mười một năm trước đã được đem ra ánh sáng. Hai mạng người là do chú giết, nhưng bố cũng vô ý đâm mẹ nhát dao đầu tiên, đó là điều không thể phủ nhận được, vì vậy tội của bố chỉ được giảm bớt chứ không được tha, sang năm bố sẽ được ra tù, nhưng bây giờ ông cũng không thể tới tham gia hôn lễ của cô, tận mắt chứng kiến cô hạnh phúc…

“Không sao, anh đã nhờ người quay lại toàn bộ buổi lễ hôm nay để cho bố xem rồi.” Không biết từ khi nào, Doãn Lạc Hàn đã đứng trước cửa phòng nghỉ. *đùa, anh như ma ==*

Cô hít hít cái mũi, nở nụ cười yếu ớt “Vâng, cám ơn anh, Hàn…”

Cách này rất hay, vừa có thể ghi lại khoảnh khắc hạnh phúc nhất trên đời của cô, lại vừa có thể cho bố xem, quả thật là nhất cử lưỡng tiện.

“Đừng khóc… không lại phải trang điểm lại bây giờ…” Hắn nâng mặt cô lên, lấy tay lau nhẹ đi nước mắt vương trên khóe mắt cô, ôn nhu nói nhỏ “Có người đang muốn gặp em. Anh tin gặp người này rồi, em nhất định sẽ vui lên.”

Trong mắt cô xẹt lên chút khó hiểu. Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên trông có vẻ như là một luật sư đi đến, lịch sự cúi người đưa danh thiếp cho cô “Lăng tiểu thư, chào cô! Tôi là luật sư của ông Lăng Thiệu Văn. Mười một năm trước khi ông ấy đi tù, ông ấy đã lập một chúc thư rằng cho đến ngày cô kết hôn sẽ giao toàn bộ Lăng thị cho cô quản lý cùng với những dự án bất động sản đứng tên ông. Còn có tổng cộng hơn 762 vạn nhân dân tệ cũng sẽ đứng tên cô, coi như là quà cưới của ông ấy dành cho cô.”

Vị luật sư nhanh nhẹn rút trong cặp ra một tập giấy đưa cho cô. Nói như vậy, Lăng thị hiện tại cũng chỉ là giao cho chú tạm thời quản lý… chú vẫn không phải là người thừa kế hợp pháp.

Khó trách…… Khó trách mấy năm nay chú lại có thái độ lãnh đạm khó hiểu với cô như vậy… thì ra là nguyên nhân này…

Sự dụng tâm lương khổ của bố… cuối cùng cô đã hiểu… Năm đó cô còn nhỏ, bố lại phải ngồi tù, một sản nghiệp lớn như Lăng thị đành giao cho Lăng Chính Đào quản lý, nhưng ông cũng đã cẩn thận lập chúc thư như vậy…

Mấy năm nay bố vẫn giấu diếm cô có lẽ là vì không muốn cô mắc bệnh tiểu thư buông xuôi không cố gắng, cũng không muốn cô vì món lợi này mà kết hôn bừa bãi…

Doãn Lạc Hàn chặt hai tay cô, nhìn xoáy sâu vào mắt cô “Đây là tâm ý của bố em… có lẽ như vậy sẽ giúp em có cảm giác ấm áp hơn, như có bố đang ở bên…”

Cô nâng gương mặt ửng đỏ lên, mỉm cười hạnh phúc “Quá khứ đối với em đã không còn quan trọng nữa, lúc này đây em trân trọng từng phút giây ở hiện tại. Em có thể cảm nhận được tình yêu của bố vẫn luôn bao bọc xung quanh em…”

“Đến giờ rồi, chúng ta mau ra ngoài thôi.” Hắn kéo tay cô về phía cửa.

Cô ngẩng đầu đã không thấy Chỉ Dao đâu nữa. Có lẽ cô ấy đã ra ngoài từ sớm vì không muốn quấy rầy bọn họ. Nhìn đồng hồ, cô hít sâu một cái, bước theo Doãn Lạc Hàn ra ngoài cửa, nơi mà Trịnh Trác đã đứng chờ sẵn.

Trịnh Trác chìa tay, mỉm cười ẩn ý “Có thể tạm thời giao người phụ nữ của cậu cho tôi chứ?”

Doãn Lạc Hàn hơi nhíu mày, thận trọng đặt tay Mân Huyên lên tay Trịnh Trác, sau đó đắm đuối nhìn cô, nói “Huyên, anh chờ em.”

Cửa lớn lễ đường mở ra, ánh nắng chói chang rực rỡ hòa quyện cùng tiếng nhạc nhẹ nhàng, tinh khôi. Mọi người đều im lặng hồi hộp dõi theo giây phút thiêng liêng này. Trịnh Trác và Giản Quân Dịch mặc vest sang trọng nắm tay Mân Huyên và Chỉ Dao cùng bước vào lễ đường, phía sau là vài phù dâu nhí nâng váy cho bọn họ, gương mặt nhỏ nhắn phúng phính hồng hồng như thiên thần, vô cùng đáng yêu.

Xuyên qua lớp vải mỏng trắng tinh che mặt, hai cô tinh nghịch nhìn nhau, cùng mỉm cười ngọt ngào. Cảm giác có thể cùng bạn thân tiến hành hôn lễ chung như vậy thật sự là một cảm giác rất hưng phấn và khó tin.

4 người từ từ bước từng bước trên thảm đỏ trong lễ đường. Mân Huyên và Chỉ Dao lúc này đều e lệ và hạnh phúc nhìn về phía đối diện, cách mình vài bước chân. Đó chính là người mà họ sẽ gọi là “chồng”, là người đàn ông của cả cuộc đời họ.

Tay Mân Huyên nhẹ nhàng mà chắc chắn được đặt sang một bàn tay ấm nóng quen thuộc. Doãn Lạc Hàn nắm chặt tay cô, sau đó hai người cùng quay về phía vị mục sư có gương mặt phúc hậu trước mặt. Lúc này gần như cô đã không còn nghe thấy tiếng gì xung quanh nữa, chỉ có tiếng mục sư vang lên nghiêm túc và tiếng tim đập loạn nhịp…

Cô gật nhẹ đầu “Con đồng ý…”

Cũng nghe thấy hắn nói “Con đồng ý!”

Hắn thật cẩn thận nâng tay cô lên, đeo vào tay cô chiếc nhẫn lung linh, sau đó chỉ nghe thấy giọng nói vui vẻ của mục sư “Chú rể có thể hôn cô dâu!”, tiếng vỗ tay và những tiếng chúc mừng rộn ràng vang lên trong lễ đường.

Một bàn tay của hắn đột ngột đưa lên, vén tấm khắn che mặt cô lên, nhìn cô một cái đầy yêu thương, khiến tim cô lại bắt đầu đập nhanh không thể kìm lại được.

Gương mặt tuấn tú của hắn lúc này rạng ngời hạnh phúc. Hắn ghé sát lại gần cô, nói nhỏ “Huyên, rốt cục em cũng được gả cho anh rồi… Cả đời này anh sẽ luôn trân trọng em… Em biết không, lúc này anh mừng đến phát điên lên được!”

Hắn chân thật như vậy khiến cô bật cười. Doãn Lạc Hàn cúi người, trước mắt tất cả mọi người đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng mà vẫn nồng cháy da diết.

Trên đỉnh bay đầy những cánh hoa, trước mắt là người mà mình sẽ gắn bó cả đời, xoang mũi hít vào đều là hơi thở của hắn… Sự ấm áp từng chút từng chút một thấm vào trong lòng cô…

Hoàn chính văn

Bình luận





Chi tiết truyện