chương 408/ 439

Chính Vũ chạy đến bá cổ Doãn Lạc Hàn “Này, anh đặt tên ở nhà cho con là gì vậy, nói cho tôi biết đi? Tôi chưa nghĩ ra… Anh nói đi để tôi còn tham khảo!”

“Không được!” Doãn Lạc Hàn đẩy tay Chính Vũ ra, cười nham hiểm “Bao giờ bé ra đời cậu sẽ biết.”

“Hừ, anh làm như anh là ngôi sao ý, có cái tên mà cũng không chịu nói cho tôi biết!” Chính Vũ hơi cáu, nhưng nhất định không chịu buông tha cho Doãn Lạc Hàn, cứ lôi lôi kéo kéo đòi Doãn Lạc Hàn nói cho hắn biết tên gọi ở nhà của đứa trẻ.

“Hai cái người này, sắp làm bố đến nơi rồi mà còn đùa giỡn như trẻ con vậy…” Mân Huyên dở khóc dở cười nói với Chỉ Dao cũng đang cố nín cười.

“Thôi kệ bọn họ đi, bọn mình đi tìm nhà hàng nào ngồi ăn đã… Mình đói quá… mà cục cưng của bọn mình chắc cũng đói rồi đó…” Chỉ Dao cố ý nói lớn tiếng, sau đó kéo tay Mân Huyên đi về phía khác.

Đằng sau quả nhiên không còn tiếng người nữa, chỉ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập tiến tới, sau đó hai đức ông chồng cùng tiến về phía vợ mình, vô cùng dịu dàng dỗ dành “Bọn anh đùa thôi… Các em đói rồi sao? Muốn ăn đồ Pháp hay đồ Hàn Quốc……”

Hai cô gái cùng nhìn nhau lén lút cười. Chỉ cần nhắc tới cục cưng, hai người đàn ông mạnh mẽ khí chất bất phàm này lại đều có thể trở thành một người chồng, một người cha mẫu mực, dịu dàng ân cần, là mơ ước của tất cả phụ nữ.

Sau khi ăn trưa xong, họ lại đi tới một câu lạc bộ bowling. Ban đầu cô và Chỉ Dao còn đứng xem Doãn Lạc Hàn và Chính Vũ chơi bóng, sau đó thấy nhàm chán, cô liền kéo tay Chỉ Dao đi về phía phòng trà gần đó.

Mân Huyên nhấp một ngụm trà lài, vui vẻ nhìn người bạn tốt đang ngồi đối diện “Chỉ Dao, Chính Vũ đối với cậu có tốt không?”

Cô có thể cảm nhận từ sau chuyện bắt cóc của chú, Chính Vũ đã dần thoát khỏi sự ám ảnh về cô, ánh mắt cậu ấy nhìn Chỉ Dao lúc này cũng ấm áp trìu mến vô cùng, giống như ánh mắt của Doãn Lạc Hàn nhìn cô… đó chính là ánh nhìn người mình yêu thương nhất, không thể kìm hãm được sự thân thương, yêu chiều, dịu dàng và nồng ấm trong đó…

“Anh ấy tốt với mình lắm.” Chỉ Dao cười ngọt ngào, trong mắt tràn đầy hạnh phúc “Thật sự rất tốt… Dường như anh ấy chỉ nhìn thấy mỗi mình và cục cưng chưa sinh trong bụng thôi vậy…”

Chỉ Dao mỉm cười nhìn xuống bụng, khiến Mân Huyên ánh không kiềm chế được, mắt đã ươn ướt. Cô đăm đăm nhìn vào ly trà trước mặt, ngập ngừng hỏi “Chỉ Dao, cậu có trách mình không? Mình đã gạt cậu, còn cùng Doãn Lạc Hàn là hôn……”

Chỉ Dao cười cắt lời cô “Mân Mân, tất cả đều đã qua rồi! Giờ cả bốn người chúng ta đều đã tìm được tình yêu của mình, đều đang vô cùng hạnh phúc, đó mới là điều quan trọng nhất.”

“Chỉ Dao, cám ơn cậu!” Mân Huyên nhìn bạn tốt, nắm chặt tay cô “Chúng mình sẽ mãi mãi là bạn tốt như thế này nhé!”

“Ừ.” Chỉ Dao gật đầu cười “Cả đời là bạn tốt!”

Mân Huyên nhìn giờ trên màn hình điện thoại. Chỉ còn 40 phút nữa, nếu không đi ngay sẽ không kịp. Nhưng cô còn chưa kịp nói gì, Chỉ Dao đã đứng lên “Mân Mân, mình đi toilet chút!”

Cô mỉm cười, nhấp một ngụm trà “Ừ!”

Hơn mười phút sau, ra khỏi toilet về bàn ngồi, Chỉ Dao ngạc nhiên không thấy Mân Huyên đâu. Cô vội ngẩng đầu nhìn xung quanh quán trà, đúng lúc này, một anh bồi bàn chạy tới “Tiểu thư, cái này… vị tiểu thư vừa ngồi cùng cô bảo gửi lại cho cô…”

Chỉ Dao nhận lấy tờ giấy từ tay người bồi bàn, còn chưa kịp mở ra, Doãn Lạc Hàn và Chính Vũ đã cùng đi vào trong quán trà.

Doãn Lạc Hàn nhíu mày “Cô ấy đâu rồi?”

“Em vừa đi toilet ra đã không thấy Mân Mân đâu nữa…” Chỉ Dao chìa tờ giấy ra “Lạc ca ca, anh xem này.”

Doãn Lạc Hàn vội mở tờ giấy ra, chỉ đọc lướt qua rất nhanh, sau đó nhíu mày thật chặt, vo tờ giấy lại ném đi “Chết tiệt, cô ấy lại gạt tôi.”

Nhìn Doãn Lạc Hàn vội vã bước ra ngoài, Chính Vũ và Chỉ Dao ngơ ngác nhìn nhau. Chính Vũ xoay người nhặt tờ giấy đã bị vò nát trên mặt sàn, trên giấy chỉ vẻn vẹn có một dòng chữ “Em đi gặp người có thể cứu Lăng thị. Đừng tìm em. Tối em sẽ về.”

Cô chống lưng, cố gắng đi thật nhanh. Dù sao đã bầu hơn năm tháng rồi, đi lại quả thật không tiện, vì vậy cô đến quán café đã hẹn với Thiếu Đằng bị chậm mất bảy phút. Đảo mắt nhìn xung quanh, khi ánh mắt bắt được thân người quen thuộc, cô lẳng lặng tiến đến.

“Mân Mân, sao mặt em trắng bệch ra vậy?” Thiếu Đằng thấy cô thì hốt hoảng, sau đó nhìn xuống bụng cô, vô tình để lộ ra vài tia cô đơn sâu trong đáy mắt.

“Không sao đâu, tại em đi nhanh quá…” Cô lau mồ hôi trên mặt, chỉ gọi một ly nước lọc.

“Phải rồi… anh quên rằng em đang mang thai, còn gọi trước cho em một ly café….” Thiếu Đằng vừa khuấy café vừa có chút buồn bã nói.

Cô mỉm cười nhìn Thiếu Đằng đang ngồi đối diện. Mấy tháng không gặp, anh quả thật đã thay đổi không ít, chững chạc, đàn ông hơn, và không giống như anh trước đây sẽ hăng hái, thích thú khi chính thức được thừa kế Lôi thị, ánh mắt của người con trai đối diện cô lúc này lại có chút mệt mỏi pha lẫn âm trầm.

Lời cô định nói đã đến đầu lưỡi lại nuốt ngược trở lại. Trước hết có lẽ cứ nói chuyện phiếm đã, sau đó lựa lúc bàn về vấn đề Lăng thị sau.

“Thiếu Đằng, anh có biết tin gì về Ngải Phù và thím của em không?”

“Bệnh của Ngải Phù lúc nhẹ lúc nặng… Có mấy lần anh đã tới thăm cô ấy… Có lúc cô ấy nhận ra anh, có lúc lại không….”

“Cô ấy đang… ở trong bệnh viện tâm thần sao?”

“Phải, thím em đã đưa cô ấy tới.” Thiếu Đằng gật đầu “Chuyện của chú em thím em cố gắng giữ rất kín, đám tang cũng nghe đồn làm rất đơn giản. Mãi sau này anh mới biết thím đã làm đám tang cho chú rồi, chắc em cũng vậy phải không?”

“Vâng, em cũng giống anh.” Có lẽ thím không muốn cho quá nhiều người biết về chuyện không hay này, vì vậy chỉ tổ chức một đám tang nhỏ và kín tiếng…

Bình luận





Chi tiết truyện