chương 208/ 439

Di động trong ba lô vang lên, tưởng Kim Chính Vũ gọi tới, nàng nhanh chóng bắt máy.

“Là Lăng tiểu thư sao?”

Nghe giọng là Từ Bang, hắn gọi điện thoại cho nàng làm gì? Nàng trong lòng nháy mắt căng thẳng “Từ trợ lý, có việc gì sao?”

“À, là như vậy. Tôi đang cần một người lái xe, thù lao là một giờ hai trăm khối, không biết cô có muốn hay không?”

Hai trăm khối? So với nàng phía trước làm được cao hơn gấp đôi, nhưng là nghĩ đến Từ Bang là trợ lý của con người ma quỷ kia, nàng nháy mắt đề cao cảnh giác.

“Là làm lái xe cho ai? Nếu là Doãn đại tổng tài của anh, thực xin lỗi tôi không rảnh.” Nàng lạnh lùng nói.

“Ồ… là như vậy sao? Tôi quả thật đang tìm lái xe cho tổng tài, tổng tài luôn không quá quan tâm ai lái xe cho ngài. Nếu cô đã không muốn, tôi…….”

“Anh nói hắn không để ý lái xe là ai?” Nàng nháy mắt trước mắt sáng ngời, ngẫm lại cũng phải, tên kia đúng là không quá chú ý lái xe cho hắn mỗi ngày là ai, chỉ cần mình cải trang một chút không phải là không được.

Nàng cũng là không có biện pháp, ai bảo nàng tự nhiên lại mua di động, lại dự chi mấy tháng tiền thuê nhà, bao nhiêu tiền tích góp đều đã dùng hết. Trên người tiền sinh hoạt quá ít, hiện tại ăn cơm cũng thành vấn đề.

“Đúng vậy, ngay cả có bao nhiêu lái xe tổng tài cũng không để ý, đều là tôi xử lý. Nói như vậy là cô đồng ý?” Từ Bang thật dễ dàng nghe ra nàng đang dao động. “Xin yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói cho tổng tài cô lái xe, hơn nữa, tôi có thể trả trước tiền cho cô.”

“Vậy nói cho tôi biết thời gian và địa điểm.” Nàng hạ quyết tâm, nhất định phải kiếm được thêm thu nhập. Nói sao cũng là nàng chính mình lao động kiếm tiền, cho dù có bị hắn nhận ra cũng không phải cùng đường.

Khép lại di động, nàng xem đến một tin nhắn chưa đọc, là hôm nay buổi chiều nhận được, lúc ấy nàng nóng lòng sửa chữa một phần tư liệu, nhìn qua là Thiếu Đằng gửi, cũng không lo lắng xem, đang lo lắng làm lái xe. Tin rằng Thiếu Đằng không có việc gì gấp, nếu có đã gọi điện thoại.

Khép lại di động, nàng xem đến một tin nhắn chưa đọc, là hôm nay buổi chiều nhận được, lúc ấy nàng nóng lòng sửa chữa một phần tư liệu, nhìn qua là Thiếu Đằng gửi, cũng không lo lắng xem, đang lo lắng làm lái xe. Tin rằng Thiếu Đằng không có việc gì gấp, nếu có đã gọi điện thoại.

Về nhà nàng đi uống nước, thay quần áo rộng thùng thình, đội mũ che khuất nửa khuôn mặt, đứng ở trước gương ngay chính nàng cũng không nhận ra mình, nói gì là người khác.

Từ Bang cũng đã nói nàng địa điểm, giao nàng chìa khóa xe cùng thù lao, dặn lái xe tới đâu, sau đó đem xe đến bãi đỗ xe, chìa khóa hôm sau trả lại là được.

Từ Bang nói biện pháp này quả thật có thể làm, hơn nữa cũng không cần tiếp xúc trực tiếp với tên kia, nàng vui vẻ đồng ý.

Nàng vừa lên xe liền quay kính đi hướng khác, xác định tên kia lên xe không thế nhìn mặt nàng mới yên tâm đem xe chạy đến long trọng trước cửa, không quá một hồi, một thân ảnh cao lớn xuất hiện ở cửa đại sảnh.

Thực không nghĩ nhìn đến người này, nàng theo bản năng cúi mặt xuống, hít sâu, không khỏi có chút hối hận, hiện tại xuống xe là không thể, khả năng bại lộ còn cao hơn.

Chính thiểm thần hết sức, thân ảnh cao lớn chui vào, đóng cửa xe. Hắn ngồi phía sau, giọng mũi thâm trầm từ chỗ tối truyền đến “Lái xe.”

Vừa nghe những lời này, nàng lập tức khởi động xe, hiện tại đã muộn, xe chạy một đường thông suốt.

Trong xe lặng im, nàng trong trạng thái cảnh giác, vểnh tai im lặng nghe động tĩnh của hắn phía sau, hắn ngồi vào trong xe cũng không làm gì, đại khái là nhắm mắt dưỡng thần.

Trong xe tối như vậy, hắn không có khả năng nhận ra mình, nàng nhẹ nhàng thở ra, trước mắt là đèn đỏ, nàng vội vàng phanh gấp, trong xe phát ra một tiếng kêu nhỏ.

Nàng nhất thời không chú ý, phía sau lại truyền đến một trận rõ ràng thống khổ rên rỉ.

Thanh âm đó sẽ không phải là của tên kia chứ? Đại khái là chính mình nghe lầm đi. Nàng lắc lắc đầu, nhìn đèn đỏ chuyển sang xanh, lập tức khởi động động cơ ô tô, chỉ cần qua tiếp một cái ngã tư là đến của khách sạn Thịnh Trạch.

Chân giẫm ga, hơn mười phút sau xe liền dừng trước cửa khách sạn Thịnh Trạch, nàng lẳng lặng chờ hắn xuống xe, đợi một lúc vẫn không thấy sau xe có động tĩnh gì.

Sao lại thế? Hắn không xuống xe sao? Hay là hắn đã phát hiện ra mình? Nàng chợt cứng ngắc thẳng lưng, nếu nhận ra đến đây, như vậy nàng đã hoàn thành công việc lái xe rồi, hiện tại có thể đi.

Ngừng thở nghe động tĩnh phía sau, lại là một trận kêu rên, nàng quay lại xem hắn rốt cuộc muốn thế nào, kết quả thấy hắn nằm đằng sau phát ra tiếng rên rỉ.

Người này làm sao vậy? Nhìn mồ hôi trên trán hắn, chắc không phải là sinh bệnh chứ? Nàng cắn môi dưới, nghĩ đến tên ma quỷ này đã tra tấn nàng đủ kiểu, trong lòng một trận thống khoái, đẩy cửa xe, tính rời đi.

Chân gần chạm đất, lại nghe đến một tiếng thống khổ kêu rên, ngực nàng bỗng run lên.

Người này thoạt nhìn thật sự không xong. Làm sao bây giờ? Là coi thường tránh ra, hay là kêu người đến cứu hắn? Nàng nhớ rất rõ lần đầu tiên gặp mặt, cũng là tình cảnh như vậy. Lúc ấy nàng nghĩ thân thể hắn không thoải mái liền dìu hắn vào, kết quả sự thật chứng minh hắn căn bản đã tỉ mỉ thiết kế bẫy.

Nàng đã bị lừa một lần, vẫn là cách xa hắn thì tốt hơn. Nàng không chút do dự xuống xe, đi nhanh đến bến xe.

Xe bus chậm rãi tiến đến, những người đứng chờ cùng nàng đều đã đi lên nhưng nàng không cách nào cất bước, trong đầu tất cả đều là hắn khuôn mặt tuấn tú thống khổ.

Quên đi, coi như nàng làm chuyện tốt, đem hắn đến đại sảnh khách sạn giao cho người quản lý, sau đó liền rời đi.

Nàng nhét mũ vào ba lô, nhanh chóng chạy quay trở lại, chiếc xe vẫn còn lẳng lặng đậu ở chỗ này.

Nàng mở cửa sau, thấy hắn ôm bụng đã bắt đầu giãy giụa ngồi dậy, nghe được tiếng vang, hắn mở mắt, thâm thúy đôi mắt thẳng tắp chăm chú nhìn nàng, xẹt qua một chút kinh ngạc, hắn hiển nhiên đối với việc nàng xuất hiện vô cùng bất ngờ.

“Cô như thế nào lại ở đây?” Hắn cố hết sức nói, làm bộ như không có việc gì buông tay đang ôm bụng xuống.

Nghe câu này nàng biết chuyện hôm nay làm lái xe hắn tuyệt nhiên không biết, Từ Bang không lừa nàng. Bất quá người này cũng thật giỏi giả bộ, có thể nhìn ra hắn bị đau bụng, hơn nữa là đau không nhẹ.

Nàng không lên tiếng, tính làm chuyện phải làm, cúi người đưa hắn một cánh tay đặt lên vai, hắn từ chối một chút, nàng ngăn cản hắn.

“Tôi biết anh bị đau bụng, hiện tại muốn đỡ anh ra ngoài. Anh cũng không cần cảm kích, nếu anh là người xa lại qua đường, tôi cũng sẽ cứu giúp.”

Nàng như vậy một câu không có độ ấm cố ý nói cho hắn nghe, u ám mâu quang hiện lên một đạo hào quang, không phản đối nữa, gắng sức đứng lên.

Tựa vào chính mình thân hình nặng nề, đến lúc này, nàng mới biết được, người này không chỉ đau bụng mà còn bị cảm mạo.

Xứng đáng! Doãn Lạc Hàn, anh cũng có ngày hôm nay!

Dìu hắn đến cửa khách sạn chỉ khoảng năm mươi thước, lẽ ra sẽ rất nhẹ nhàng, kết quả giúp đỡ một thân thể cao lớn như vậy, nàng mệt mồ hôi ướt đẫm, mà hắn lại dùng một loại ánh mắt bí hiểm nhìn nàng, càng khiến nàng toàn thân không được tự nhiên

Bình luận





Chi tiết truyện