chương 359/ 439

EEdit by CeCe

Nguồn: http://cindycandy218.wordpress.com

Sáng sớm, cô dụi dụi mắt, từ từ ngồi dậy, nhận ra mình đang nằm trên sofa, trên người còn có một chiếc chăn dạ… Sao lạ vậy? Cô nhớ rõ ràng là hôm qua cô đang ngồi cạnh giường bệnh chăm sóc ba nuôi cơ mà……

Cô ngẩng đầu nhìn về phía dường bệnh, ngạc nhiên thấy Doãn Lạc Hàn đang ngủ gục trên giường bệnh của ba nuôi, chỗ của hắn đang ngồi cũng chính là chỗ mà ngày hôm qua cô ngồi. Có lẽ nửa đêm cô ngủ quên mất, hắn đã ôm cô tới sofa, sau đó thay cô chăm sóc cho ba nuôi.

Cô mím môi cười, đem chiếc chăn dạ trên người mình lại đắp cho hắn, ai ngờ lại làm hắn tỉnh.

Cô nhìn giờ. Đã hơn sáu giờ. Nhìn ba nuôi hai mắt vẫn đang nhắm nghiền, thở đều đều, cô buồn buồn nghĩ không biết bao giờ ba nuôi mới tỉnh, ông ấy cứ hôn mê suốt như thế này……

“Em ra ngoài hỏi bác sĩ xem khi nào ba nuôi mới tỉnh…” Cô nói nhỏ, vừa quay người đi ra ngoài lại bị hắn túm lấy cổ tay, kéo cô lại “Mí mắt ông ấy vừa động, có lẽ sắp tỉnh rồi.”

Cô vội cúi xuống nhìn chăm chú ba nuôi, quả nhiên thấy mí mắt ông đang hơi rung rung, mừng rỡ gọi “Ba nuôi, ba nuôi! Ba tỉnh lại rồi……..”

“Phương Ngọc! Phương Ngọc……..” Doãn Lương Kiến gấp gáp gọi, dần dần mở mắt, ánh mắt ngơ ngác như không biết mình đang ở đâu.

Bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô dường như hơi run lên. Cô quay sang nhìn Doãn Lạc Hàn, xúc động nói “Ba tỉnh rồi!”

“Anh thấy rồi.” Doãn Lạc Hàn vẫn giữ gương mặt thản nhiên nói với cô “Em đi ra ngoài gọi bác sĩ tới đi.”

Cô không chút nghi ngờ, nghe lời hắn chạy khỏi phòng bệnh, hoàn toàn không nhớ ra ở những phòng bệnh cao cấp như thế này, đầu giường luôn có một nút chuông để gọi bác sĩ và y tá.

Một lát sau, cô đưa bác sĩ tới, phía sau là vài y tá. Vừa đẩy cửa vào, cô thấy Doãn Lạc Hàn và ba nuôi đang nói chuyện, vội chạy đến sợ rằng họ đang cãi nhau, nhưng lại chỉ thấy Doãn Lạc Hàn thấp giọng nói “…… Ông cứ yên tâm dưỡng bệnh đi, mọi chuyện tôi sẽ xử lý. Họ hàng thân thích của bà ấy tôi cũng sẽ cho người thông báo……”

Bác sĩ đi đến trước giường bệnh, cầm ống nghe bắt đầu kiểm tra nhịp tim của Doãn Lương Kiến.

Doãn Lạc Hàn đi tới, kéo cô ra khỏi phòng bệnh. “Mọi chuyện” mà Doãn Lạc Hàn vừa nói hẳn là liên quan đến dì Phương kia. Cô thật không ngờ thái độ của Doãn Lạc Hàn với ba nuôi lại thay đổi như vậy, không khỏi tò mò không biết họ vừa nói chuyện gì…

Một lúc lâu sau, bác sĩ ra khỏi phòng bệnh nói ba nuôi không có vấn đề gì, bây giờ chỉ cần nằm viện tĩnh dưỡng nghỉ ngơi là ổn.

Đúng lúc này, quản gia và một nữ hầu chạy tới “Thiếu gia, tiểu thư! Hai người cứ về đi, công việc quan trọng hơn. Ở đây có tôi là được.”

Dù sao ba nuôi cũng không có vấn đề gì, tảng đá trong lòng cô cũng được hạ xuống, cô gật đầu “Quản gia, vậy phiền ông. Chúng tôi về trước, có chuyện gì ông gọi ngay cho chúng tôi nhé.”

“Được rồi.” Quản gia nhận lấy bình trà nóng trong tay nữ hầu, đi vào trong phòng bệnh.

Cô và Doãn Lạc Hàn ra khỏi bệnh viện. Vừa ngồi vào trong xe, cô chợt nhớ ra, hỏi “Mấy giờ rồi anh?”

“Hơn bảy giờ.” Doãn Lạc Hàn nhìn đồng hồ trên tay, đôi môi hơi cong lên như mỉm cười “Em cứ về rửa mặt chải đầu rồi ăn sáng đi. Còn lâu mới đến giờ đi làm.”

Nhắc tới hai chữ “bữa sáng”, cô bắt đầu rùng mình. Quả nhiên sau khi cô rửa mặt chải đầu xong, xuống tầng đã thấy hắn ung dung ngồi trước bàn ăn, trên bàn còn có một chén thuốc đang bốc khói đặt trên bàn ở vị trí cô ngồi.

“Thật sự em cảm thấy khỏe lắm, có thể không uống cái này được không?” Cô cố làm bộ mặt đáng thương nhìn hắn. Mỗi ngày mỗi ngày đều phải uống thứ thuốc này đối với cô mà nói cũng chẳng khác nào cực hình.

“Vậy sao?” Hắn thản nhiên cười, cầm chén thuốc tới trước miệng mình, làm bộ như chuẩn bị uống “Anh rất vui có thể làm như thế này để giúp em uống.”

Mặt cô đỏ ửng, vội giật lấy chén thuốc “Không cần, em tự uống là được rồi.”

Uống xong thuốc, cô lại uống vài ngụm sữa để át đi vị đắng trong miệng. Thật không biết tới khi nào thì cô mới có thể không cần uống cái loại thuốc bổ kinh khủng này nữa! Cô đang định kì kèo với hắn, lại nghe thấy hắn nói “Hôm qua em nói em được thăng chức. Lên chức gì rồi?”

Cô cắn một miếng sandwich lớn, có chút tự hào trả lời “Chủ biên.”

“Em lên chức nhanh như vậy sao?” Hắn nhướn mày kinh ngạc.

Cô hung hăng nuốt miếng sandwich lớn, không phục kêu to “Anh dùng ánh mắt gì vậy hả? Người ta cố gắng lắm đó. Anh xem thường người khác vừa thôi.”

“Được, được, được rồi, anh sai rồi.” Hắn vội nói, bật cười nhìn cô xù lông.

“Anh… anh còn cười nữa!” Cô thở phì phì chu môi “Đừng tưởng anh là tổng tài thì có thể coi thường chức vụ Chủ biên này của em nha… Anh có biết là bao nhiêu người thèm muốn chức vụ này không? Chu Hiếu Linh còn tới tìm em……”

Cô vừa nhắc tới tên này, sắc mặt Doãn Lạc Hàn phút chốc biến ra thành lạnh băng. Cô vội dừng lời, thầm trách mình nói năng lung tung, cúi đầu cắn sandwich không nói nữa.

“Anh ta hận cô, vì cô là con gái của kẻ đã giết chết mẹ hắn…… Cô căn bản không xứng đáng ở bên anh ta…….. Nếu là cô, tôi đã sớm biết điều cút đi, rời xa anh ta……”

“……Bởi vì tôi đã giúp anh ấy vượt qua giai đoạn khó khăn nhất. Nếu không có tôi, Doãn Lạc Hàn cũng sẽ không được như ngày hôm nay………..”

Những lời Chu Hiếu Linh nói lại vang bên tai cô. Cô thật sự muốn mặt đối mặt hỏi hắn, rốt cuộc Chu Hiếu Linh có quan hệ gì với hắn? Vì sao cô ta lại nói đã giúp Doãn Lạc Hàn vượt qua giai đoạn khó khăn nhất? Bọn họ rốt cục là có chuyện gì?

Cô muốn biết, cực kì muốn biết đáp án để có thể cởi bỏ những nút thắt trong lòng, nhưng cô lại không có đủ dũng khí để mở miệng hỏi hắn…

Bình luận





Chi tiết truyện