chương 53/ 61

Sau cuộc điện thoại, Quốc phóng chiếc Limo của mình tới thẳng căn biệt thự ở ngoại thành Hà Nội . Đó là một căn biệt thự rộng rãi với bãi cỏ xanh chơi tenis, vườn hoa hướng dương dạo chơi và cả một bể bơi xanh mát. Một căn biệt thự như cách biệt với thế giới bên ngoài với những hàng cây cao tít được trồng xung quanh. Nhìn từ xa ắt hẳn ai nghĩ trong đó có một căn biệt thự lộng lẫy,vì bao quát bên ngoài là cây tực như một đồi nhỏ mọc lên . Người ta gọi là tốt gỗ hơn tốt nước sơn. Dù vẻ bề ngoài căn biệt thự là những nét xấu xí đơn sơ thì bên trong lại là ngập tràn màu lấp lánh. Khu biệt thự cách trung cư của anh khoảng hai ba trăm mét về phía đông, vì vậy sau khoảng hai tiếng là anh đã có mặt ở đây.Không đợi chiếc cổng mở hẳn, anh phóng thẳng xe vào đến tận cửa nhà. Bước xuống xe vứt chiếc chìa khóa cho tên bảo vệ, anh chạy một mạch lên phòng của ba anh.

"Uỳnh" tiếng cửa va vào tường sau cú đá ngoạn mục vang lên ầm căn phòng. Nếu là một người yếu tim thì có lẽ sau tiếng kêu sẽ phải cấp cứu. Nhưng đối với ba anh thì lại khác, ông vẫn bưng khuôn mặt nghiêm nghị cùng chén trà nóng vẫn nhấp ở môi. Ngồi ở bàn làm việc với chiếc ghế đẩu, đối mắt ông sắc lạnh nhìn đứa con trai bất trị trước mặt. Nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, ông ra hiệu cho tên thư kí lui ra ngoài.

-Ngồi xuống ghế đi. Ông, vẫn với nét mặt mặt nghiêm túc lạnh lùng mà bước đến ghế sopha.

-Có chuyện gì ông nói luôn đi, tôi không rảnh. Quốc bùng bùng đi vào ngồi, không thèm chào anh ngồi phịch xuống với khuôn mặt khó chịu. Nếu ông ta không nhắc đến vụ bàn bạc chuyện hôn lễ thì anh đâu có thừa hơi đi về nhà.

-Cứ từ từ uống nước đã rồi ba nói cho nghe. Là một thằng đàn ông thì con nên học cách bình tĩnh và kiềm chế ở mọi thời điểm. Vừa nói đôi tay ông vừa rót hai tách trà đặt lên bàn. Nghe thấy vậy, anh làm một hơi hết trọn ấm trà và đương nhiên vừa bị sặc lại vừa bị nóng nữa.

-Uống trà là cả một nghệ thuật đấy con trai, không phải ai cũng uống được đâu. Để uống một li trà xanh ngon thì người ta phải pha trà theo đúng chuẩn mực. Nào thì nước ra sao, chè như thế nào...

-Rốt cuộc có chuyện gì thì ông nói nhanh lên, tôi bận.

Bỏ ngoài tai lời của anh,ông vẫn tiếp tục giảng giải cách pha trà khiến cho anh càng bực tức.

Sau mười phút giảng đạo pha chè. Ông chợt dừng lại và nhấc điện thoại gọi cho một ai đó. Nhếch miệng cười , ông đặt chiếc điện thoại xuống và quay về chỗ của mình. Là ai thì không biết, nhưng một khi ông đã nhêch miệng cười thì ắt hẳn là có lí do và là một điềm xấu. Điều này anh đã thấu và anh đã dự trước được kết quả cho mình.

Nhưng trước khi về salong, ông còn quay lại chiếc bàn lấy tập phong bì gì đó đưa cho anh.

-Gì đây?

-Con cứ mở ra xem đi rồi ta nói chuyện tiếp. Không thèm nhìn vào đứa con trai, ông nhấp chén trà xanh rồi trở về bàn làm việc.

Nghe ông nói, anh cũng lật đật mở ra xem. Thật ngạc nhiên khi trong đó là ảnh của anh và Quỳnh Thư đang ôm nhau khi họ ở sân bay Đà Lạt. Khốn khiếp, ông ta dám theo dõi anh ư? Vứt đống ảnh xuống bàn, anh hét lên bực tức:-Ông muốn gì?

-Đúng là con trai ta thông minh đấy, thôi thì ta cũng nói luôn cho nó vuông,ta muốn con với con nhỏ đó chia tay đi.Nó không có tư cách gì làm con dâu ta.

-Hứ!! Ông đang dọa tôi đấy à. Nếu tôi trả lời không thì sao? Anh nhếch miệng với vẻ mặt thách thức.

-Ta không có dọa mà đang làm thật. Nếu con không chia tay với con nhỏ đó, thì nó sẽ chết. Có phải nó ở phòng C115 trung cư C không?

-Ông, khốn nạn. Quốc nắm chặt tay đấm vào tường.Xoáy núm cửa anh định quay đi thì tiếng ông vang lên khiến cho đôi chân anh chùn bước:-Hôm nay ở lại nhà, mẹ con với con dâu tương lai của ta sắp về rồi, ở lại mà ăn cơm đoàng hoàng không thì biết rồi đấy.

Vẫn hướng đó anh bước ra khỏi phòng. Đôi chân anh vẫn bước những sải rộng như thuoengf ngày nhưng nó có chút ngập ngừng ở cầu thang. Nếu anh đi bây giờ thì cô sẽ chết. Anh không muốn như vậy. Nhưng nếu anh nghe theo lời ông ta thì cô sẽ bị tổn thương, sẽ ghét anh và oán hận anh cả đời. Anh phải làm sao đây.

Ngày hôm trước Hoàng Phong có nói chuyện với ông ta nhưng kết quả thất bại. Đi du học chỉ là cái cớ để bắt anh kết hôn với một con nhỏ anh chưa từng yêu. Anh biết rằng một khi anh đã bước sang Mĩ thì khó lòng có thể quay về. Thôi thì thà thấy cô hàng ngày mà sống tốt là anh vui rồi. Oán anh cũng được, thù anh cũng không sao, chỉ cần anh biết, cô đã từng yêu anh là đủ rồi.

Mệt mỏi, anh đứng dậy bước vào căn phòng của mình. Sao bây giờ anh thấy nhớ cô quá, chả lẽ gọi cho cô sao. Mở chiếc điện thoại ra anh thấy trên màn hình là một cô bé dễ thương, ai bảo đây là cô gái 23 tuổi chứ !!

-------

-Bác ơi để con nấu món thịt hầm này cho. Con nhớ là Quốc thích ăn món này lắm.

-Con vẫn nhớ nó thích ăn món này à, thế thì con nấu giúp bác để bác lên kêu thằng Quốc xuống nha.

-Anh Quốc đã về rồi sao bác.

-Ừm-Người phụ nữ gật đầu cười hiền hậu- Bất ngờ không con.

Tiếng nói chuyện của hai bác cháu thật là thân quen. Cô bé trong đó chính là Hà Linh cũng có thể coi như là thanh mai trúc mã đối với Quốc. Có vẻ như cô thích anh từ khi mới năm tuổi. Không biết lúc đó tình cảm như thế nào nữa nhưng mỗi khi thấy những đứa con gái chơi xung quanh Quốc cô cảm thấy khó chịu, cô còn ghét những thằng con trai hay rủ anh đi chơi bỏ mặc cô. Nhớ lần đó, lần mà sinh nhật sáu tuổi của cô cũng là lúc gia đình cô chuẩn bị sang Mỹ định cư. Cô đã khóc rất nhiều, mặc cho mọi người an ủi, cô bỏ chạy ra sân cỏ sau vườn nơi mà cả hai đứa hay ra đấy chơi trò gia đình. Thấy cô mất tích, cả nhà sốt vó đi tìm và người đầu tiên tìm thấy cô là Quốc.

-Quốc à, mai Linh đi rồi Quốc có nhớ mình không?

-Hà Linh mình có chứ, mà thôi nín đi mai đi rồi khóc nhè là xấu lắm đấy.

-Thế thôi mình không khóc nữa, mà cậu có thể thực hiện lời hứa với mình được không?

-Điều gì?

-Cậu phải hứa, mai sau cậu chỉ có thể lấy mỗi một mình mình làm vợ được thôi đấy.

-Mình hứa.

-Thế thì móc nghoéo đi.

Hai đứa trẻ hồn nhiên chơi trò cô dâu chú rể như để chứng minh cho lời hứa của mình. Chúng cùng cười cùng đùa cho đến khi mặt trời khuất bóng và nhường chỗ cho màn đêm tĩnh lặng.

-Cô Linh, cháy rồi... đang miên man nhớ lại cái thời xưa ấy mà Hà Linh quên mất là mình đang nấu ăn. Giật mình sau tiếng nói của người làm thì cô mới nhận ra thịt đã cháy hết rồi.

-Chậc, làm sao đây, cô kia, nấu giúp tôi để tôi lên tắm cái đã. Mà này nếu bảo ai nấu thì cứ bảo là cô Linh nấu nhớ chưa. Giúp tôi đi vì một khi tôi đã làm bà chủ thì tôi sẽ phong cho cô chức quản gia ok.

-ok. Cô người làm toe toét trước lời hứa kia.

Nhếch miệng cười Hà Linh điệu đà đi lên phòng. Ngước khuôn mặt của mình như một thiếu phu nhân tương lai, cô nhìn mọi vật với nửa con mắt. Nhưng khi đến bậc cuối cùng để lên tầng hai thì cô vấp ngay phải bậc cầu thang và ngã.

-Cầu thang chết tiệt, ta mà đã làm thiếu phu nhân rồi thì ta sẽ phá nát mày đi xây mới cho mà xem. Dẫm chân bực tức cô định bước đi thì nhìn thấy chiếc ví da ở dưới đất. Theo bản tính tò mò cô nhặt lên xem. -Oa- trong đây có bao nhiêu là tiền luôn, mà lạ thật lại có cả bức ảnh của Quốc và một cô gái khác. Chả lẽ... được cô sẽ tìm ra cô ả đó là ai.

Nhếch đôi môi xinh đẹp của mình với một đôi mắt gian xảo, cô tiến về phòng mình ngâm cứu kế hoạch.

Bình luận





Chi tiết truyện