chương 38/ 61

Bước lên lớp Thư cứ cười thầm một mình. À không, đôi lúc lại còn rú lên như con thú, tay còn đập bàn đập ghế nữa chứ!! Hừm...lạ, lạ thật!!! Chắc phải chụp ảnh giật típ đưa lên chương trình chuyện lạ Việt Nam mới được. Vì thường ngày cô cũng "nữ tính dịu dàng lắm cơ mà" nhẹ nhàng thì toàn hét hò trọc ngoáy vô người khác nặng hơn chút xíu là phạt tụi kia giơ hai tay đứng một chân ngoài lan can. Căn bản là "Tui là lớp trưởng tui có quyền, ai cản tui thì...*khự*".Kể cũng lạ , không biết có chuyện gì mà cô lại biểu hiện lạ lùng như thế nhỉ?

-Này tụi bay, cái con lớp trưởng máu nhồi lên não hay sao mà cười như con hâm thế kia-nữ 1.

-Ừ, tao thấy con này là lạ, thôi chắc nó đến giờ lên cơn đấy-nữ 2.

-Thế thì chúng mày nhớ giờ này mà tránh kẻo lây bệnh thì khổ-nữ 3....

Mặc kệ những lời nói kia, cô vẫn âm thầm cười một mình. Người ta nói rồi" Âm thầm âm thầm, đập con voi" xí lôn phải là " tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi" thế mới đúng.

Tiếng trống vang lên, sân trường vắng cũng lặng đi. Lấp ló xó cổng một anh chàng điển trai hiện lên. Cầm chiếc điện thoại trên tay kèm theo đôi mắt cứ lấp la lấp liếm khiến cho lão bảo vệ ngứa mắt và túm ngay gáy lôi vào trong trường. Kể ra là anh đang do dự xem có nên vô trường không. Nhưng giờ thì khỏi lo nữa vì hiện tại anh đang được " Bác bảo vệ đẹp trai" nhẹ nhàng "hộ tống" vào cổng.

-Này cái cậu kia, cậu có học hay không mà cứ thụp thò ở cổng như tên ăn trộm thế hả?

-Dạ cháu chờ cô cháu, cháu là học sinh mới, cháu từ Buôn Con Chuột chuyển xuống!

-Hả? Ông bảo vệ to mắt ngạc nhiên.

-Dạ cháu nhầm, cháu từ Buôn Ma Thuột chuyển xuống đây vả lại đất lạ quê người nên cháu có đôi chút sợ. Dương mở to đôi mắt cún con ướt át như thần khiến cho ông bảo vệ động lòng thương xót. Kể ra mới chơi với Quỳnh Thư mấy bữa mà nguyên cả cái hội này bị tiêm nhiễm cái tính diễn xuất như thần của cô. Bái phục , bái phục.

-Thế à, bác không biết, mà cô cháu là ai? Nghe và nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ông bảo vệ buông tay từ tốn hỏi:

-Dạ cô Thanh Hà ạ.

Ngoan ngoãn đáp lại ông bảo vệ thì đúng lúc Thanh Hà đi ngang qua. Làm ánh mắt lạnh lùng cô bước đến chỗ hai người kia.

-Chào bác bảo vệ, đây là học sinh của tôi, dạ xin phép bác cho cháu vào học.

Được sự đồng ý của lão bảo vệ, hai cô trò lên lớp . Hai mươi sáu tuổi với ba năm lăn lộn trong nghề công an mà giờ đây khi phải đóng giả một đứa học sinh trung học nhưng mức độ đẹp trai vẫn không hề giảm sút. Mái tóc đen truyền thống được rẽ chéo để lộ ra nét nam tính của tuổi nổi loạn. Trông anh khác hẳn với lần đầu gặp Thư ở siêu thị Hay lần "ngăm ngăm da trâu" trong một lần đóng giả xe ôm. Qua đó ta có thể khẳng định rằng: Người đẹp làm gì thì nó cũng đẹp.

Trước khi xuống trường đón Hoàng Dương, Thanh Hà đã phải tạt qua phòng Hiệu trưởng bàn việc cho anh vào. Cô đang phân vân, không biết cho anh học lớp 12a12 hay 12a2. Thôi thì tiện việc điều tra cô quyết luôn vào lớp 12a12 mà không hỏi ý kiến anh. Bước lên dãy nhà ba tầng, cô rẽ trái đi thẳng xuống cuối hành lang. Kể ra thì a2 với a12 chỉ cách nhau có một tầng thôi nên việc bàn chuyện không khó khăn là mấy, vả lại đứa nào cũng có điện thoại di động, có gì nháy nhau nhanh hạng nhất.

Bước đến cửa lớp, Thanh Hà nói gì đó với cô giáo bộ môn rồi lôi anh vào. Mới bước vào cửa lớp thôi thì ..

-OA...trai đẹp kìa.

-Ôi hoàng tử đây sao?

Đúng là tật hám trai đã phát tán từ khi còn nhỏ thế này thì hỏi sao...Lướt mắt qua một lượt anh hơi hoảng, lớp gì mà đếm gần hết lớp là con gái chưa kể còn lại ba thằng "õng ẹo" nhìn anh với ánh mắt vô cùng trìu mến. Rùng mình một cái anh mướt mồ hôi nhìn sang phía Thanh Hà. Cái vẻ mặt ngơ ngơ của anh khiến cho bật cười. Nháy mắt với anh, anh mới quay lại giới thiệu.

-Xin,..xin.. chào, mình là Hoàng Dương, Hồ Hoàng Dương học..sinh..mới của lớp.

Lau mồ hôi trên khuôn mặt, anh khó nhọc nuốt cái cục ứ trọng họng mình. Bước xuống, anh chọn chiếc bàn phía cuối lớp. Đặt chiếc cặp bên cạnh, anh thở một cái dài thì bỗng nhiên một tên con trai quay xuống nhìn anh với một đôi mắt đắm đuối, không chỉ vậy hắn còn cầm tay anh nữa chứ:

-Chào bạn, mình là Nam..mình,mình có điều muốn nói với bạn...

-Xin lỗi mình không muốn nghe , mình không muốn hiểu, làm ơn quay lên dùm đi, đây là lớp học...Dương hốt hoảng rút tay xua đuổi rồi ngồi tránh ra xa, khiến cho tên kia xụ mặt nũng nịu:

-Của nợ, đẹp zai mà nhát thế không biết, hứ, chụy đây......không thèm.

Thanh Hà bước xuống cầu thang nắc nẻ cười. Kể cũng tội mà thôi cũng kệ. Ai biểu anh phải điều tra con nhỏ đó làm chi.hehe

Bình luận





Chi tiết truyện