Sau giây chạm mắt với mắt thì:
-Đi không biết nhìn đường à.Thùy Linh bực bội nay còn đang bực hơn, từ sáng đến giờ cô cứ gặp phải những cái chuyện chả đâu vào đâu là thế nào?
-Này cô kia, cái này tôi phải hỏi cô mới đúng, đi không biết nhìn đường à! Một anh chàng cao ráo nước da trắng ngần vẻ mặt điển trai dễ nhìn đang đấu khẩu lại với cô. Bực mình thật, cô chống chân chống xuống, hai tay chống hông xả cho anh ta một chàng dài:
-Này cái anh kia đi đứng thế nào thì phải biết chứ, người có mắt đằng trước thì phải biết tránh cái người không có mắt đằng sau chứ, tôi dắt xe thì làm sao biết anh đứng đó. Mà bao nhiêu đường không đi cứ đâm vào cái chỗ này làm gì?
-Cô..thú vị thật? Anh chàng khoanh tay nhìn Thùy Linh.
-Hả? Nhìn cái gì mà nhìn tôi chọc cho đui mắt bây giờ, tránh ra tôi dắt xe. Thùy linh bực dọc với cái tên điên trốn trại này.
-Tôi không tránh đấy thì sao? Mà cô ở bộ phận nào vậy? Anh chàng ngồi lên luôn chiếc xe của cô. Người xa nhìn vào không biết cứ tưởng đây là một cặp tình nhân.
-Xuống ngay. Cô tức giận nổi trận lôi đình.-Anh là ai trong công ti này mà mặt dày thế hả? Tôi là ai có nhất thiết cần anh quan tâm không? Anh có phải giám đốc đâu mà có quyền hỏi tôi.
-Nếu tôi nói tôi là phó chủ tịch hội đồng quản trị thì sao?
-Ơ! Thùy Linh có hơi chút bối rối-Anh nói điêu vừa thôi,tôi không có tin... mà thôi anh tránh ra tôi đi co việc.
-Việc gì?
-Mặc tôi, đi ra!!
-Tôi không đi!!
-Đồ mặt dày! nói rồi cô dẫm vào chân anh ta một cái rõ đau, rút chiếc chìa khóa cô đi thẳng.-Không có xe mấy tôi có thể đi taxi mà,chào anh đồ khùng!
Không hiểu sao cô lại cảm thấy vui trong lòng sau màn đấu khẩu không chiến thắng. Cô đã đức kết được kinh nghiệm cho mình:" Mọi thứ phải có thêm bạo lực mới thành công"
Đứng chờ ở cổng một lúc sau thì Ngọc Dương cũng tới.
-Chị Linh, em tưởng chúng ta đi xe máy chứ!
-A lúc nãy có con chó cản đường nên chị nghĩ đi taxi cho đỡ đen,xuất hành mà gặp chó là xui lắm đó!
-Vậy hả chị, ờ mà công ti mình có chó sao?
Nghe câu hỏi bất ngờ cô cũng lảng vảng :-Chắc cho của ông bảo vệ ấy mà, thôi đi nhanh em không lại trễ!
Hai cô gái leo lên một chiêc taxi, rồi đi thẳng đến nơi cần đến.
-Này chị, vừa nãy em thấy một anh chàng đẹp trai đi từ nhà xe lên, vẻ mặt anh ấy cau có trông thật đáng yêu!!
Nghe câu nói cô giơ tay sờ trán Ngọc Dương:
-Em có bị sốt không, cái thằng như khỉ ho cò gáy đến từ chỗ chó ăn đá gà ăn sỏi đấy mà đẹp trai, đừng nói là em thích hắn ta chứ!
-Thích là thích thế nào,chị coi thường em quá! Ngọc Dương nhíu mày tỏ đôi chút bực mình. Đột nhiên cô quay sang nắm tay Thùy Linh khiến cho cô giật cả mình: Em không thích mà em bị mê anh ấy mất rồi.Bó tay.
Cái nắng tháng sau sao mà oi ả. Trời xanh mà xanh lắm,không một gợn mây bao phủ khiến cho mặt trời càng ngày đột kích công phá. Bước xuống nền bê tông một cảm giác lạnh đột ngột sang nóng khiến cho Thùy Linh cảm thấy khó thở. Chưa hết một quang cảnh hoang sơ tàn lụi khiến cô nổi da gà.
-Liệu có ổn không?
-Ổn chứ chị! Không thắc mắc gì nhiều Ngọc Dương kéo tay cô đi thẳng vào trong.
Một căn nhà huyền bí hiện ra. Nói cho oai thứ thực ra là một căn nhà tường đổ vách nát, nóc rơm mục bên cạnh có vài con gà nhảy lung tung.
-Chào thầy ạ! Ngọc Dương cúi đầu chòa người đàn bà béo ục ịc người mặc quần áo hoa cà, tay cổ đeo chằng chịt dây rợ, đầu chắc bà ta cắm rổ hoa mất. Thấy cô im im Dương kéo tay cô.
-Dạ. con con chào thầy ạ-Thùy Linh có chút hơi hoảng trước bà này.
-Hai con đến đây làm gì? Bà ta vẫn nhắm mắt ngồi xếp vàng mà hỏi.
-Dạ con đến xem đường tình duyên ạ. Thùy Linh nhìn người phụ nữ khác người này rồi cũng ậm ừ trả lời.
Tại Công ty Design..(công ti Thùy Linh làm việc)
Người con trai bước vào văn phòng trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
-Ui,đẹp trai quá...chả lẽ đây là trưởng phòng mới.Tiếng nhốn nháo của nhân viên nữ trong phòng.
-Xin chào mọi người tôi là Hoàng Phong, từ bây giờ tôi sẽ là trưởng phòng mới của mọi người. Mong mọi người giúp đỡ.Tối nay tôi có chuẩn bị một Party nhỏ, mong mọi người đến chung vui cũng coi là quà làm quen và sự hợp tác của chúng ta. À mà mọi người ở đây đông đủ hết chứ!
-Dạ thiếu hai nhân viên là Thùy Linh và Dương Ngọc hai cô ấy đi gặp khách hàng ạ!-Một nhân viên nữ lên tiếng.
-Thông báo giúp tôi nhé! Hoàng Phong cười thật tươi đốn gục bao trái tim ngã xuống. Lướt qua bàn làm việc của một người anh chợt dừng lại nhìn thật kĩ bức ảnh được đặt trên bàn đó rồi mỉm cười.-Chào nhóc bướng bỉnh! Chúng ta có duyên thật rồi.
Bình luận
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1