Sau vụ va chạm bất ngờ thì bóng dáng con chó cũng đã mất tích. Đúng là khôn như chó. Thảo nào mà theo cảnh sát còn có "nghiệp vụ chó!"...
-Này! Hai em không sao chứ!! Tên xe ôm đứng dậy tiến về phía hai cô gái!!
-Không sao cái gì mà không sao? Đi đứng qua ngõ thì phải biết bấm còi chứ! Đi đường thẳng thì phải biết tránh cái đứa đường quanh. Lái xe ôm mà như thế này hả? Thư tức giận nói một hồi một tràng xối xả vào cái gương mặt nâu nâu da trâu kia.
Trái lại với vẻ hung dữ thì tên xe ôm này có vẻ sửng sốt khi gặp lại người quen:-Em có phải là Thư Thông Bể Phốt không?
-Hả? Hai người cùng đồng thanh giật mình.
-Ý! anh nhầm, em có phải là Thư người mà thiếu tiền lúc ăn ở siêu thị không? Tên xe ôm phấn khởi cười tịt mắt lại để lại ra hàm răng sáng bóng. Đôi tay cứ túm lấy bàn tay của Thư khiến cho cô hốt hoảng:
-Bỏ cái tay ra.....Mà...Anh ..mà là là ai mà mà biết cái chuyện đó... Cô hốt hoảng lắp bắp trước chàng trai lạ. Nhưng trái lại , anh chàng này lại có vẻ thích thú, hí hửng khi nói chuyện với cô.
-Xin tự giới thiệu, anh là Hoàng Dương cảnh sát đẹp trai thuộc cục cảnh sát Hà Nội....
Sau màn giới thiệu đầy ấn tượng và sâu sắc cả Thanh Hà và Quỳnh Thư cứ ôm bụng lăn lóc mà cười. Vỗ vai Dương , Quỳnh Thư vuốt ngực chân vắt chéo ra vẻ một người chị đích thực:
-Này chú em, nói điêu thì cũng phải biết nhìn người, bộ nhìn mặt chị này ngu lắm hả? Mặt ngăm da trâu, đầu đội mũ cối, giầy thối áo hoa, đi xe hon đa mà cứ ngỡ xe tay ga, tỉnh mộng đê!!
-Anh nói thật! Mà em chưa nghe cái câu, ngăm ngăm da trâu nhìn lâu mới đẹp à!
-Cũng phải? Thư gật đầu tỏ vẻ chí lí, nhưng mà cái tên trả tiền hộ cô là một người cũng khá là điển trai, ăn mặc đồ hiệu, đặc biệt là da hắn rất trắng. Còn đây, lướt mắt từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài: Cũng có nét giống tên kia nhưng chẹp chẹp....
-Này, tên kia định lừa đảo hội à, chị mày không có tiền đâu, đi thôi em yêu!!
-Tiền mà tiền nào, lừa mà lừa ai???
Nói rồi Quỳnh Thư túm gáy Thanh Hà mặc kệ cái tên "Ngăm ngăm da trâu nhìn lâu mới đẹp kia" trố mắt hốc mồm không hiểu cái mô tê gì đứng nói lảm nhảm một mình.
Mới đấy thôi mà đã bảy giờ sáng, người người nhà nhà đổ ra đường. Đổ ra làm chi??? Thôi thì quan tâm làm gì?? Quan tâm hai con nhặng đang vắt chân lên cổ làm các thủ tục buổi sáng kìa...
Vội chạy về nhà đã hơn bảy giờ, hai cô nàng cứ chạy như lũ nhặng xung quanh nhà, nào thì tắm không thì nấu ăn, là ủi..vân vân và tiên tiên...Leo lên chiếc xe "căng hải" hai cô gái phóng giò chạy đến trường một cách nhanh nhất.
Trên đời luôn có một định luật mà ai ai cũng biết không chỉ thế họ còn làm và nói theo. Nhưng có một điều người dân thắc mắc rằng, cái định luật do ai nghĩ ra ai thử nghiệm và đức kết thành công như vậy? Kết quả: chả ai biết cả vì định luật ấy mang tên là:" ĐỊNH LUẬT NGƯỜI TA???" Để biết rõ chúng ta sẽ lấy ví dụ chứng minh.
Khi bố mẹ mắng con cái:" Mày xem con nhà người ta kia kìa nó ..nó...blu bloa"(..Có ai biết con nhà người ta là ai hông?)
Khi giáo viên mắng học sinh:" Các cô các cậu lớn rồi mà không biết nghĩ...abc...blu bloa... người ta có câu: Tiên học lễ, hậu học ăn, vì vậy muốn ăn phải lăn vào bếp.."(liên quan quá!!^^)
Khi xếp mắng nhân viên:" Công ty thì đầy việc mà các cô cậu cứ buôn chuyện ầm ầm như thế hả? Có muốn nghỉ việc không?? Người ta muốn xin vào tôi không cho mà cho các cô các cậu một ân huệ khi làm việc, vậy mà abc..."
Là một nhà báo với vốn sống lâu lắm cô đúc kết được rằng:" ĐỊNH LUẬT CON NHÀ NGƯỜI TA" đã khắc sâu vào tâm cốt của từng thế hệ và được truyền từ đời này sang đời khác tạo nên một nét văn hóa rất riêng của Việt Nam.
-Này, tân lớp trưởng làm gì mà mặt bạn bí xị như mặt ngỗng thế hả? Một đứa con trai huých vào tay cô trước cơn mộng triết lí trong đầu.
-Đói!! Cô nói một cách rất ngắn gọn và xúc tích và kèm theo gương mặt phụ họa một cách rất ấn tượng. Có vẻ như các anh chàng trong lớp này rất ga lăng và nhiệt tình. Nghe cô than đói một tiếng bánh mì và sữa xuất hiện luôn như truyện cô bé bán diêm. Đang ăn một cách ngon lành và mải miết bỗng dưng có một đứa học sinh phi nhanh không kịp phanh vào lớp, tí nữa thì hàm ơi ở lại răng đi nhé!!
-Này tụi bay ơi, tao vừa nhặt được bức thư của lão VH gửi tặng cho cô TT.
-Đọc đi đọc đi...cả lớp nhốn nháo trước tin hót hòn họt.
Trước khi đọc bức thư, chúng ta xin phép được giới thiệu hai nhân vật chính đó là thầy VH hay còn gọi là thầy văn hóa à còn một cách gọi thân thương là Vương Hói. Tiếp theo là nữ chính cô TT: Thể Thao= Tàn Tạ. Thầy một giáo viên Văn Hóa , cô một cô giáo Thể thao... Tuy hai người mỗi cảnh nhưng có thể chung quy lại: Rổ rá cặp với nhau cũng tốt. Một mối tình có thể bay cao, nhưng người ta nói bay càng cao thì ngã càng đau. Vì vậy đến khi răng sắp rụng hết hàm thì thầy cô mới tìm được tình yêu đích thực của đời mình.
Nội dung bức thư như sau:
Gửi người con gái anh yêu .một ngày buồn như con chuồn chuồn, tháng chán như con cá gián,năm đen như con mèo hen. Tố Nga em yêu dấu, người em như cái đấu, tóc em xù như lông gấu,tuy em như cá xấu, nhưng rất yêu em nung nấu. Đêm nay ngủ mãi chẳng được,ngủ cũng chẳng xong nhìn trăng cao tít mít a quyết viết thư cho em.e có biết rằng anh nhớ em nhiều lắm không.Anh ăn không ngon nhưng ngủ như điên =)) anh đi giày quên đi tất, ăn sáng quên đánh răng, anh dùng xăng vo gạo, anh khờ khạo cũng vì chỉ yêu em đó, anh chỉ muốn những gì của em là của anh và những gì của anh là của riêng, của nhầm là của chung. em có biết rằng anh yêu em từ khi thấy e lon ton như con chó con cùng mấy cô bạn như lũ quỷ cái trước sân trường hồi cấp ba. Cuộc sống bây giờ cực phức tạp và nhiều giả dối, những người như thực sự thích em thì rất hiếm chủ yêu là cái hôi. Nhìn xa thì tưởng là con người, nhìn gần mới biết đười ưoi xổng chuồng. Nếu không được em nhận lời yêu anh sẽ đau khổ lắm, đau đến mức bôi cao không khỏi ăn tỏi không hết, không chết chả biết làm gì. Một lần và mãi mãi anh mún nói với em rằng : anh yêu em, anh cần em như dưa bở cần đường như họ tương cần cà pháo như con báo với cánh rừng, như muối vừng với lạc, như lão hạc với con chó vàng.
Thôi mệt rồi anh đành phanh bút ở đây, chào em và iu em nhiều. Chúc em gặp nhìu ác mộng, anh sẽ hiện ra và cùng em chạy trốn. Hôn em như con cún con hôn mèo con..
-Há há há... cả lớp nháo nhào lên đòi cầm bức thư mà không để ý đến gương mặt hầm hầm ở sau cửa.
-Chết cha chúng bay, thầy Văn Hóa......
---------------------------------------------------------------
Theo quy luật Người ta: Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ
Nhưng...
Cười không đúng chỗ thì lấy rổ mà hứng răng...
Bình luận
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1