Sau buổi học Quỳnh Thư bị Thiên Quốc lôi đi mất tăm mất tích, còn một mình Thanh Hà cô quyết định làm xong đống việc rồi mới về nhà. Việc chấm bài với cô thật nhàm chán, chấm tận ba lớp mà mỗi lớp bốn đề, thật hại não cho một giáo viên chuyên về thể dục như cô. Nhưng vì sự nghiệp tương lai con em chúng ta cô vẫn phải gồng mình làm việc.
Mở chiếc điện thoại ra xem, cô chợt nhận ra trời đã quá trưa. Vớ chiếc túi xách cô ra về. Vì cô chỉ nhận dạy buổi sáng nên cô quyết định sẽ thưởng cho mình buổi dạo phố. Nghĩ là làm nhưng khổ nỗi sáng cô quốc bộ đến trường nên về tất nhiên lại phải quốc bộ.
Đi qua quán bún riêu cua bên, cô tạt qua làm bát phở. Dường như lâu lắm rồi cô mới ăn phở thì phải. Gọi cho mình bát bún riêu loại to cô ngồi vào chiếc bàn bên lề đường. Cái bát bún thật to và hoành tráng khi nước thì nhiều cái thì ít. Mất công gọi chả lẽ trả lại. Mà thôi gọi rồi mà trả nó lại uýnh cho vỡ mồm thì teo. Xót xa lắm nhưng cô vẫn phải cố nuốt cho bõ số tiền bỏ ra. Thôi thì cứ coi như lâu lâu thử của ngon vật lạ bên ngoài một lần cho biết thế nào là phở Đà Lạt.
Đang ăn ngon lành thì quán có hai vị khách lạ vào. Thật ra cô định không để ý mà tập trung vào chuyên môn nhưng hình ảnh nó cứ đập vào mắt và bắt cái đầu xác nhận nên...lại phải chú ý.
Quán mì khá vắng vẻ vì trời đã quá trứ tự bao giờ. Cả cái quán to (có bốn cái bàn được dựng bên lề đường*ôi to quá*) mà chỉ có mỗi ba vị khách: cô và hai người mới vào.
Đó là hai người đàn ông một trung niên một trẻ tuổi ăn mặc sang trọng. Nhìn khuôn mặt người đàn ông kia cô thấy quen lắm nhưng hình như não cô chưa muốn hoạt dộng nên chưa nghĩ ra. Nhưng vì cấp độ hóng hớt quá cao nên vừa ăn đôi tai cô vẫn dỏng lên nghe hai người kia nói chuyện.
-Này! gọi xe mới cho bác chứ tí nữa bác phải sang bên Hoàng Đông kí hợp đồng.
-Vâng ạ!
Tiếng nói người đàn ông vang lên mang nét trầm khàn đặc trưng mà cô không thể quên. Chính là ông ta, người mà cô hận đến xương tủy. Tức giận vì không thể ngờ trái đất có thể tròn như vậy. Định cất công đi tìm ông ta hỏi thăm thì ai dè ông ta tự mang xác tới. Cười khẩy một cái cô thôi không ăn nữa mà quan sát vào người đàn ông trước mặt ( ăn hết rồi còn đâu mà chả bỏ đũa xuống, chả nhẽ gặm đũa trừ,hehe).
Đúng là CEO của một công ti lớn, chỉ trong vòng năm phút một chiếc xe đời mới đã ung dung đứng trước cái quán bé tí tẹo này. Đặt tờ năm trăm nghìn xuống bàn, hai người kia đi thẳng để lại niềm vui sướng cho bà chủ quán. Còn cô thì khác,mất năm triệu làm giải thưởng cho tụi không học sinh nên từ giờ cô phải ăn tiêu tiết kiệm hơn, đặt vội ba mươi ngàn cho bà chủ quán cô nhanh chân theo sau chiếc ô tô. Hai người họ thì đã leo lên chiếc xe đó và rời đi. Còn cô chả nhẽ phóng " căng hải" thôi thì gọi chiếc xe ôm gần đó đuổi theo.
Đi thẳng quẹo trái,đi ngang đam dọc cuối cùng thì cũng đến cái nơi quỷ quái mang tên Hoàng Đông. Mịa Hoàng Đông cái nỗi gì có mà đồng hoang thì có. Công ty gì mà nằm ở nơi u ám hoang vu gió thổi vù vù, ruồi muỗi nhặng có đủ cả. Đi men theo lề tường cô nhận ra đây có vẻ là một công ty ma. Xung quanh bảo vệ được trang bị ở khắp nơi. Nói là bảo vệ cho oai chứ toàn là cái lũ mặt mày dữ tợn mình đầy xăm trổ trông đến kinh.
-"Bộp" chết mịa mà đi, Thanh Hà hồn nhiên vỗ muỗi mà không để ý mình đang thăm dò thông tin.
Thấy tiếng động lạ, một thằng bảo vệ tay cầm chiếc súng tiến lại gần bụi lau cô đang trốn.
-Ai đấy, mau ra đâu không đừng có trách. Tiếng nói ồm ồm vang lên khiến cho cô run sợ. Đường đường là một giáo viên thể dục đầu đội trời chân mang giầy bata, một đai đen ka le te "bẻ que không gãy" nhưng đứng trước tình trạng này thì bố cô cũng sợ không gì cô. Bỗng một bàn tay nào đó bịt miệng cô lại lôi đi khiến cô không ú ớ được câu nào. Kiểu này mình chết chắc-cô nghĩ thầm trong hoảng hốt.
Lại kể đến tên kia, nghe thấy tiếng động hắn lần xem. Vạch bụi dặm ra thì chỉ thấy mấy con chuột ăn vụng.
-Mẹ kiếp... hắn buông một câu suồng sã rồi bực mình trở về vị trí ban đầu.
-Có gì ở đấy? Một tên khác nhướn mày nhìn hắn.
-Mẹ có mỗi con chuột... Thôi đi ra chỗ kia đi, chỗ này chả có mẹ gì đâu mà phải canh.
-------------------------------------------------------------------------------
Đến chỗ khuất người, đôi bàn tay to lớn đó mới buông cô ra. Một cảm giác chỉ có thể nói là sợ chết khiếp khiến cô vẫn chưa hoàn hồn.
-Cô không sao chứ ? Mà tại sao cô lại đến chỗ này, cô có biết là nguy hiểm lắm không hả?
-Anh là ai? Tôi không có gì đâu để anh cướp? Nghe tiếng nói Thanh Hà xua xua tay rồi định bỏ chạy. Nhìn thấy cô như vậy, không ngần ngại người con trai đó đến ôm cô vào lòng vỗ về an ủi cô: Không sao đâu? Tôi không phải là cướp, tôi là Hoàng Dương cảnh sát khu vực Hà Nội, cô không nhớ tôi sao?
-Hoàng Dương? Đôi môi cô bật ra tiếng nói một cách ngạc nhiên-Là anh sao??.
--------------------------------------------------------------------------------------------
Đôi lời tác giả: Xin chào m.n, sắp tới mình lên lớp 12 rồi và rất bận học. Còn khoảng 1 tuần nữa thôi là mình vào năm học mới rồi. Vì vậy nên một tuần sắp tới mình sẽ cố gắng hoàn bộ truyên. Vì bộ truyện này dự tính cỡ khoảng 50-60 chương nên một tuần có lẽ hơi quá sức. Vì vậy nếu một tuần chưa xong thì lịch post sẽ là 1 tuần một chap. Mình định có ý bỏ dở fic nhưng ...thôi thì mình sẽ cố gắng hoàn thành bộ truyện này. Cảm ơn m.n đã đọc và ủng hộ cho mình. Cảm ơn tất cả mọi người.
Bình luận
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1