chương 21/ 61

Đà Lạt sương mù! Nhắc đến cái tên thôi là ta đã thấy vẻ mộng mơ của một thiên đường có thực. Đà Lạt lạnh lắm nhưng cũng ấm áp vô cùng khi ta bắt gặp những gánh hàng rong : ngô nướng , củ luộc buổi đêm khuya hay là những quán cháo , tiết-sung ở vìa hè!

Đường Đà Lạt đều là những con đường dốc thẳng tắp với đủ loại hoa kiêu sa vươn lên bên lề đường. Nhắc đến Đà Lạt ta phải nhắc đến hoa hồng. Ai có cơ hội ghé qua Đà Lạt thì hãy tự thưởng cho mình những bông hoa hồng đẹp, những miếng mứt hoa hồng đặc trưng hay là thêm những đồ rau tươi sạch sẽ.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sau mấy tiếng mệt mỏi ngồi trên máy bay, Thanh Hà quyết định đi bộ cho đỡ mệt. Lê chiếc vali đi dưới lòng đường cô thực sự cảm thấy thoải mái và thân quen. Cũng đã ba năm rồi cô chưa về nơi đây.

Cô một con người với vẻ bề ngoài khá là mạnh mẽ cứng nhắc nhưng trong lòng cô rất dễ xúc động yếu đuối. Xa gia đình khi cô mười lăm tuổi vì do vụ tai nạn bất ngờ, một mình cô đã lên Hà Nội sinh sống.

Cô thích cái cổ kính của Hà Nội. Khác với Sài Gòn thì Hà Nội mang cho cô sự bình yên nhưng cũng không kém phần sôi động. Cô thích chạy bộ xung quanh vòng hồ hay là những buổi dạo quanh bên công viên. Lần này cô về Đà Lạt là để thăm đứa em gái của mình và một chuyện khác nữa. Cô nhớ ngày đó khi cô mười lăm tuổi thì đứa em gái của cô tròn mười tuổi. Hai đứa trẻ mới lớn không hiểu mấy chuyện đời đã gặp phải cảnh ba mẹ mình mất một cách đột ngột. Sau chuyện đó, hai chị em cô được một người họ hàng nhận nuôi. Nhưng vì không muốn phụ thuộc cô đã một mình lên đường tìm kiếm cuộc sống riêng của mình.

Bước đại vào một chiếc khách sạn, cô chọn cho mình một căn phòng hướng ra trung tâm của Đà Lạt. Tắm rửa, ăn uống xong cũng đã nhận thấy cũng quá trưa có lẽ cô nên thưởng cho mình một giấc ngủ dài sau những mệt mỏi.

Một ngày đã qua...

Quỳnh Thư cả ngày chả làm được cái việc gì nên hồn vì cứ nghĩ tới con bạn thân. Còn Linh thì không khá khẩm hơn được mấy khi thấy cảnh Thư lượn lờ như con cá vàng bơi trong chảo mỡ.

-Cái con này, đi đâu phải để lại lời nhắn chứ! Gọi thì cũng không được!!

Vừa dứt câu thì tiếng chuông điện thoại của cô vang lên. Là số của Thanh Hà.

-Cái con điên kia, mày đi đâu đấy hả, mày có biết tụi tao lo cho mày lắm không? Thư bực mình hét một trận vào chiếc điện thoại.

-Không có gì, mình về Đà Lạt, à có chuyện này....đi vào đây luôn nhá! Thanh Hà nói chuyện gì đó với Thư làm cho cô có chút háo hức, có chút hoang mang rồi thì có chút lo sợ.

-Ừm, được rồi!! Đợi cắt cái đuôi đã.

Tắt điện thoại, Thư ngần ngừ nhìn vào nhỏ Linh, thực sự là cô không biết mở miệng với nó như thế nào.

-Linh này, tụi mình rất rất thân nhau phải không? Thư ngồi xuống so pha hai tay đan vào nhau nhìn Linh.

-Đúng!!Rồi sao?

-À, giờ mình có việc vào Đà Lạt cùng với Hà Hâm hấp kia, Linh cố gắng ở nhà tẩm bổ dưỡng béo, cuối năm lấy chồng...nhá!!

-Huhu, không biết đâu, Thư cho em theo với cầm tay cho em đi chới...hai anh nỡ boe lại đưa em ngây thơ tội nghiệp hiền lành này à ( ồi ôi hiền lành dễ sợ).

Nhìn khuôn mặt ủ rũ của Linh, Thư ngán ngẩm lắc đầu:- Ừ thì em rất tốt nhưng than ôi ừ thì anh rất tiếc, anh đi có việc chứ không phải đi " chới".

-Không biết đâu?? Đôi mắt linh chớp chớp mồm đung đưa không ngớt .

-Ở nhà ngoan, hôm nào về anh có quà!!

-Nhớ nhé!!

Có vẻ Thùy linh rất dễ bị dụ, nghe xong vụ hứa hẹn quà cáp mà cô vui vẻ bật phim Hàn Xẻng mà xem. Còn Quỳnh Thư thì miệng há không ngớt: -Em ơi đừng tin nó lừa đấy, nó có tiền đâu mà đi mua quà,khà khà. Nhưng mà thôi, chót hứa với nó thì phải mua chứ không nó lại cho đầu quay như đĩa hát bát bay ngay vào mồm thì khổ???

Đặt ngay vé máy bay, Quỳnh Thư chuẩn bị lên đường đi Đà Lạt?

Bình luận





Chi tiết truyện