Một tiếng gọi thất thanh từ phía dưới tòa nhà, Xử Anh đang không biết phải làm thế nào với khẩu súng, Ngọc Vy nghe thấy tiếng gọi thì mừng rỡ kêu lên.
- Anh họ!!!!!!!! - Xử Anh nghe vậy thì hơi đờ người ra, tiếng súng vẫn nổ liên hoàn không dứt, gần như đã phá hủy bức tường góc đó và không có dấu hiệu dừng lại, nhưng anh họ sao? Tức là... con nhỏ đó và Nhân Mã không hề có tình cảm nam nữ ư?
Lúc này, tất cả mọi người cũng đã lên được tầng thượng, Ngọc Vy nhanh chóng thoát khỏi vòng vây của Xử Nữ mà chạy đến chỗ Nhân Mã và Thiên Yết. Sư Tử rút trong người ra một con dao găm nhỏ cởi trói cho cô nàng. Kim Ngưu được Song Tử đỡ lên trên nóc nhà, nhìn thấy cảnh tượng lúc này, anh chàng không khỏi xanh mặt.
- Không ổn rồi. Khẩu súng bắt đầu kích hoạt cơ chế bảo vệ. Năm phút một sẽ nổ súng liên hoàn. Nếu hai tiếng mà không được tắt nguồn, nó sẽ tự động kích hoạt bom - Mọi người nghe vậy thì không khỏi đau đầu. Muốn tắt nguồn thì cần có vân tay của chủ nhân nó mà người đặt mua ở bên Mĩ cơ. Bảo người ta về cũng mất ít nhất mười tiếng đồng hồ.
-Chúng ta còn bao nhiêu thời gian? - Bảo Bình lo lắng hỏi. Kim Ngưu nhìn Xử Anh đang không biết làm gì với khẩu súng, nhẩm tính nói
- Nó vừa dứt một lần. Mà muốn bắt cóc là một lần nữa. Vậy chúng ta còn chưa đầy nửa tiếng trước khi nó kích nổ. - Kim Ngưu một lần nữa làm mọi người lạnh sống lưng. Đây chính xác là sản phẩm bị lỗi của phòng thí nghiệm. Vấn đề là phải làm thế nào để Xử Anh chịu đưa khẩu súng, và cô ta đưa rồi thì biết vứt nó đi đâu? Đây là khu trung tâm thành phố, rất nhiều người qua lại.
- Ồ? Vậy là nó sắp nổ sao? Được thôi, vậy chúng ta chết cùng nhau - Không may, Xử Anh lại nghe được cuộc hội thoại của mọi người và cô nàng rõ ràng không có vẻ gì là sợ cả.
- Xử Nữ, cậu nghe tôi nói....
- Tên tôi không phải Xử Nữ, con hèn đó chết rồi - Khi Nhân Mã cố gắng nói gì đó, Xử Anh tức giận gào lên, kèm theo đó là thêm hàng loạt tiếng nổ súng vang lên trời. Tất cả mọi người phía dưới tòa nhà nghe thấy tiếng súng thì sợ hãi bỏ chạy. Đâu đó gần đây mọi cả nhóm đã nghe thấy tiếng còi báo động của cảnh sát. Ma Kết thở dài, đành phải lấy điện thoại ra điều động người chặn lại mọi thông tin và cảnh sát.
- Xử Anh, cô không cần phải làm thế này. Tôi biết Xử Nữ vẫn còn trong đó. Cô hãy trả tự do cho cậu ấy - Nhân Mã nuốt nước bọt, cô gái này quả dễ mất bình tĩnh.
- Hừ, Xử Nữ chết chẳng phải do anh làm sao? Cô ấy do chính tay anh giết trên sân thượng bệnh viện còn gì? Tôi ở đây vốn chỉ bảo vệ cô ấy khỏi tổn thương thôi - Xử Anh nhún vai nói. Nhân Mã hơi đờ người. Bạch Dương cũng nói vậy, Thiên Bình cũng đã nói vậy và Xử Anh cũng chả phủ nhận. Bây giờ anh mới hiểu câu nói “Giết người không cần dao”
- Anh biết không, từ sau khi gia đình cậu ấy tán gia bại sản, áp lực đè nặng cậu ấy đã khiến cậu ta từng tự sát. Lần đó, không phải được Bạch Dương và Thiên Bình cứu mà cậu ấy mới được như ngày hôm nay. Cậu ấy được như ngày hôm nay là do lúc đó được tôi bảo vệ, sau đó mới nhờ hai người kia. Anh luôn nghĩ việc tôi tồn tại là điều xấu cho cậu ấy, nhưng thực ra, anh tồn tại mới làm cậu ấy tổn thương - Xử Anh kiêu ngạo chỉ vào người Nhân Mã. Nhân Mã cũng không biết phải nói như thế nào. Tất cả những người còn lại mắt đều dán vào khẩu súng trên tay Xử Anh đang không ngừng đếm ngược.- Nhưng...Xử Anh à, mặc kệ Nhân Mã có nói gì ác ý với Xử Nữ, nhưng chẳng phải băn nãy cậu cũng nghe cô bé kia gọi Nhân Mã là anh họ sao? - Thiên Bình mệt mỏi dựa vào người Thiên Yết, yếu ớt nói. Xử Anh biết mình đuối lý, chỉ im lặng lắng nghe.
- Đúng, chẳng phải thằng Mã cũng nói cô làm hơi quá rồi sao? Nó tính thế nào cũng không phải mới ngày một ngày hai cô mới biết. Hơn nữa, Nhân Mã với Ngọc Vy có quan hệ huyết thống, cũng chẳng phải người yêu gì - Thiên Yết không hài lòng khi thấy Thiên Bình cố gắng can ngăn, thôi thì hôm nay làm người tốt một lần đi, nói đỡ cho Nhân Mã.
- Nếu đổi lại là Thiên Bình, anh có bình tĩnh được như vậy? - Xử Anh nhìn thẳng vào trong đôi mắt của Thiên Yết. Thiên Bình cũng quay sang nhìn Thiên Yết vẻ mặt mong chờ, Thiên Yết chỉ cười khẩy đáp
- Không. Vì tôi biết chắc, cô ấy sẽ không làm như vậy. Thiên Bình tin tôi, mà nếu có chuyện đó thật, cô ấy chắc chắn sẽ nện cho tôi một trận đã đời chứ không bao giờ đi đánh ghen như cô
Thiên Bình nghe vậy mà cảm thấy lòng ấm áp biết bao. Xử Anh thì khá chấn động trước câu nói của Thiên Yết. Bản thân cô nàng tuy nóng nảy nhưng cũng không hẳn là hồ đồ. Hành động của Xử Anh trước đó, cô công nhận là mình quá nhưng đã đâm lao thì phải theo lao.
- Xử Anh, cậu nghe thấy rồi chứ? Cậu đừng như vậy nữa được không? Chưa quá muộn để quay lại, chỉ cần cậu thả Xử Nữ ra, chúng ta sẽ cùng sửa sai - Nhân Mã như đoán được ý nghĩ của Xử Anh nhanh chóng ngăn cản
- Cậu biết không, Xử Nữ rất giống cậu, những người càng cởi mở càng khó đoán tâm tư. Nếu hôm nay tôi trả lại Xử Nữ, làm thế nào tôi có thể chắc chắn rằng cậu có thể giúp đỡ cậu ấy? - Xử Anh cười cợt nói. Nhân Mã nhìn Xử Anh, quả quyết nói
- Tại sao không được? Tôi đã sai lầm một lần, chắc chắn sẽ không đi phải vết xe đổ. Tôi giành quãng thời gian còn lại để ngăn cậu ấy bị tổn thương. - Xử Anh nghe vậy thì cười ha hả như nghe thấy chuyện cười của năm.
- Dựa vào đâu cậu có thể chắc chắn như vậy?
- Chính cậu nói còn gì? Vì chúng tôi giống nhau, mà người giống nhau thì chắc chắn sẽ hiểu nhau. Điều này cậu không cần lo - Nhân Mã nghiêm túc nói. Xử Anh thôi cười, nhìn vào mắt Nhân Mã, không thấy sự giả dối nào.
- Nghe cậu nói vậy, tôi có thể an tâm rồi - Xử Anh cười hiền, nhắm mắt lại. Ngay một khắc sau, Xử Anh giật nảy mình mở mắt ra, nhìn xung quanh
- Đây là đâu vậy? - Cô nàng nhìn xung quanh khắp nơi. Mọi người nghe vậy mà mừng rỡ, Song Ngư hét lên nói
- Xử Nữ... là cậu sao?
Xử Nữ nghe người gọi mình thì mới nhìn ra thấy nhóm của Bạch Dương và Thiên Bình, chỉ ấp úng nói
- Ư-ừ. Không là mình thì là ai? - Khi đã xác nhận đó là Xử Nữ, Song Tử vội đỡ Kim Ngưu tiến lên phía trước cầm khẩu súng trong tay Xử Nữ. Bạch Dương và Thiên Bình cũng chạy lên đỡ lấy Xử Nữ, nhanh chóng giải thích vắn tắt cho Xử Nữ nghe
- Chúng ta còn bao nhiêu thời gian? - Sư Tử gấp rút hỏi.
- Chưa đầy năm phút nữa sẽ phát nổ - Kim Ngưu xanh mặt nói.
- Cách đây hai dãy nhà là một hồ lớn. Nếu đi xuyên qua nóc tòa nhà, chúng ta có thể ném... - Bảo Bình đang tra bản đồ máy tính, nêu ý kiến của bản thân
- Không được, quá nguy hiểm
- Nhưng đó là cách duy nhất!!!
- Này, Xử Nữ!!! - Lúc mọi người còn đang tranh cãi, Xử Nữ đã giật khẩu súng trong tay Kim Ngưu lao sang tòa nhà bên cạnh.
Mọi chuyện cũng do cô mà ra. Nếu cô không ghen tuông quá mức để bắt cóc Ngọc Vy. Nếu cô không bỏ đi, thì cũng chả có chuyện này xảy ra. Sau khi nghe Bạch Dương và Thiên Bình kể lại mọi thứ cho cô, bản thân cô cảm thấy vô cùng hoang mang. Để sửa sai mọi chuyện, đây là thứ duy nhất cô có thể làm. Cô lao đi như gió, tai cô đã ù đi, không thể nghe tiếng gọi thất thanh của mọi người phía sau. Một dòng nước nóng hổi đang từ từ chảy ra. Không biết, Nhân Mã thấy thế này, có nhớ tới mình không nhỉ? Nhưng bây giờ có nghĩ đến, chắc cũng chả kịp nhỉ?
Thôi, đến đâu thì đến vậy. Nhân Mã, có duyên gặp lại....
3......2......1......BÙM!!
- XỬ NỮ!!!
=====================================================
Mọi người nghỉ lễ quốc khánh vui vẻ nhé! Chắc cuối tuần này không có chap nữa đâu nhưng ta sẽ cố gắng. Bye!
Yêu
Bình luận
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1
- Chương 0
- Chương 0
- Chương 0