- À nhưng hiện tại thì tất cả mọi người thì đều có nhóm của mình rồi. Mà thầy xếp thì lại theo học lực của mỗi người. Em và Song Ngư có học lực ngang bằng nhau nên sẽ dễ kèm cặp nhau hơn - Thiên Hạt nói
- Nhưng.... - Song Ngư định nói
- Không nhưng nhị gì hết. Nếu không thì sẽ phải học phụ đạo với thầy thâu đêm. Chọn đi - Thiên Hạt trừng mắt nói
Song Ngư giật nảy mình. Gì chứ học như vậy thì cô chết mất. Cả hai đành miễn cưỡng đồng ý.
- Tốt, vậy mỗi nhóm tự sắp xếp thời gian và địa điểm học nhé. Cả lớp nghỉ- Thiên Hạt nói rồi cầm cái cặp yêu quý đi mất tiêu. Cả bọn cũng chả thèm ở lại làm gì.
Xuống sân trường, một lần nữa, hàng trăm những cặp mắt khinh bỉ lại hướng về Song Ngư. Lúc đầu, cô cố gắng nhịn nhục cho qua. Nhưng Cự Giair thì lại không thể chịu được. Rõ ràng là em cô là người bị tổn thương, vậy tại sao bọn người kia lại đổ thêm dầu vào lửa? Nhìn thấy những lời bàn tán kia mà Cự Giair không khỏi bực mình. Riêng Sư Tử thì lúc nào cũng đi bên cô, cố gắng hạ cơn nóng của cô xuống mức thấp nhất. Bản thân anh thì thấy trong truyện này có gì lạ, hơn nữa Bảo Bình lại là bạn thân anh nên riêng truyện này anh không muốn nói nhiều
- Bốp - Tiếng một lon nước được ném vào người Song Ngư. Song Ngư lấy tay xoa đầu, trán hơi sưng lên. Song Tử và Cự Giari thì căm hận nhìn lon nước.
- Ai ném? - Cự Giai lạnh lùng nói. Sư Tử cũng phải bàng hoàng trước sự lạnh lùng này
Một con nhỏ bước ra, trông có vẻ kênh kiệu. Mặt thì dày lắm, trát bao nhiêu “xi măng” lên mặt
- Con kia, mày vừa làm gì? - Song Tử túm áo con này, uất hận nói. Gì chứ việc liên quan đến Song Ngư thì cô và Cự Giair quyết không tha
- Tao lỡ tay. Nhìn mặt nó ngứa mắt quá ấy mà - Con kia giễu cợt nói
*Bốp*
- Con kia mày dám? - Con nhỏ kia ôm một bên má đỏ ửng vì bị đấm.Bực mình nói
- Sao? Cô vô cớ đánh bạn chúng tôi, như vậy là còn nhẹ - Thiên Bình bước ra
- Không phải sao, nhìn mặt nó chẳng phải ngứa mắt quá nên anh Bảo Bình đá nó sao? - Con nhỏ chỉ thẳng vào mặt Song Ngư nói. Điều này khiến Song Ngư quặn lòng. Đối với anh, cô ngứa mắt đến như vậy sao?
* RẮC*
- AAAAAAAAAAAAAAAAA. Đứa nào? - Con nhỏ này ôm tay nói. Mọi người nhíu mày trước cử chỉ lạ lùng của nó. Có gì vừa lướt qua vậy?
- Cái tay hư hay chỉ lung tung. Tôi chỉ “ dạy dỗ” nó thôi mà. Thấy cô không dạy được nên tôi dạy hộ - Bạch Dương bước ra nói
- Cô..... - Con nhỏ kia bực tức
- Còn không mau biến? - Xử Nữ cũng bước ra. Ánh mắt sắc sảo xoáy vào nội tâm của con nhỏ khiến nó hoảng sợ chạy mất
- Mọi người.... - Song Ngư nhìn thấy ba cô gái này mà không khỏi cảm kích. Tuy chưa quen nhau được lâu nhưng họ cũng có vẻ tốt hơn cô tưởng
- Không sao chứ? - Xử Nữ ân cần hỏi. Tay sờ nhẹ lên trán Song Ngư
- Ừ. Cảm ơn cậu - Song Ngư gượng cười
- Không nên ở đây lâu. Chỉ tổ bực mình. Đi thôi Song Ngư - Bạch Dương giọng có pha chút bức mình nhưng vẫn chìa tay ra kéo Song Ngư dậy. Song Ngư nắm lấy tay Bạch Dương rồi cùng các sao nữ về KTX. Ở xa, có một người nhìn thấy từng cử chỉ của cô mà không khỏi quặn lòng
“ Xin lỗi, ngàn lần xin lỗi cậu.......................... Song Ngư”
Về đến KTX, bọn con trai trừ Bảo Bình thì đã về hết hiện tại đang trong phòng Kết- Mã - Yết bàn công việc. Các sao nữ về đến nhà thấy không có ai thì cũng không quan tâm lắm vì đơn giản họ đang chiến tranh lạnh
- Này, trong tủ lạnh hết thức ăn rồi - Cự Giair mở tủ lạnh ra nói
- Thôi chết, phải đi siêu thị gấp - Thiên Bình thúc giục
- Ừ, để tớ chạy lên lấy tiền - Xử Nữ nhanh nhẹn nói
- Song Tử, tớ và cậu đi ghi ra những thứ cần mua đi - Bạch Dương nhanh nhẹn nói. Cả hai thảo luận và nhanh chóng đưa ra quyết định về những thực phẩm cần mua. Mọi người thì cũng nhanh chóng hoàn thành công việc của mình và cũng không quên để lại tờ giấy nhắn cho bọn con trai.
- Song Ngư, em không đi sao? - Cự Giai thấy Song Ngư định lên gác, hỏi
- Em thấy hơi mệt. Em lên gác nghỉ đây - Song Ngư viện cớ
- Cậu nên nghỉ sớm đi và tuyệt đối không được nghĩ về vụ băn nãy hay thằng đó nghe chưa? - Song Tử cẩn thận dặn dò
- Vâng, thưa sếp - Song Ngư chào kiểu quân đội rồi phi thẳng lên gác. Thấy bóng dáng mọi người đã khuất sau cánh cửa, Song Ngư mới thở phào rồi trượt dài xuống. Cô bước đến cái tủ nhỏ, lấy trong đó ra một cuốn sổ album. Ở bên trong đó chứa đựng bao nhiêu kỉ niệm giữa anh và cô. Lần đầu tiên gặp nhau, lần đầu làm chung nhóm, lúc cũng anh và mọi người trong bang đi chơi,.... Những lúc đó trông thật yên bình, thật tuyệt vời. Nhìn những bức ảnh này mà nước mắt cô rơi trong vô thức
“Ước gì........ chúng ta lại như trước kia” đó là mong ước duy nhất của cô lúc này
Bảo Bình từ trưởng về KTX, vào trong anh không thấy một mống người nào, nghĩ chắc bọn con trai họ có việc đi làm rồi, thấy mẩu giấy dán trên tủ lạnh cũng phần nào hiểu ra. Anh cũng mệt mỏi đi về phòng mình. Bước qua phòng của Song Ngư, anh thấy đèn vẫn sáng nghĩ rằng có ai để quên. Bước vào phòng cô, thấy Song Ngư đang ngồi dưới đất ngủ thiếp đi, trên đùi có quyển sổ album. Tiến lại gần cô, thấy cô đang xem đến bức ảnh anh và cô chụp chung khi hoàn thành được nhiệm vụ đầu tiên. Thật nhớ lúc đó nha~~~~~~~~ Thấy trên bức ảnh còn hơi ướt. Cô đã khóc? Nghĩ đến đây mà anh không khỏi đau lòng. Cất cuốn album lên giá, anh bế Song Ngư lên giường. Đắp chăn cẩn thận cho cô. Nhẹ nhàng hôn lên trán cô trước khi rời đi. Đóng cửa lại, lòng anh dâng lên một nỗi nhớ nhung, người đó ở ngay bên anh nhưng anh lại không thể với tới.
“ Chúng ta có duyên nhưng không có phận?”
Bình luận
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1
- Chương 0
- Chương 0
- Chương 0