Một lúc lâu sau khói bụi tan biến, Hắc Bối thử con ngươi xoay tròn đánh giá phía bên trong, một hình cảnh cao gầy tay chống kiếm xuống đất, qua từng nhịp thở dốc cùng khuôn mặt trắng bệt kia đem đến một cảm giác không xong rồi, toàn thân nó lập tức hư hóa thành một luồn khói đen bỏ chạy.
Đúng lúc này một giọng nói rống giận vang lên:
-“Đi đâu, ở lại cho ta, phong chi khóa.”
Vân Phàm lão đão đứng dậy bước về phía khói đen đang bị lồng giam của mình bao bộc, hắn cũng không quên ngước nhìn xác con chiến lang đang bị một tảng băng kiếm khổng lồ xuyên tim mất mạng.
Hắc ám dần định hình trở lại, Hắc Bối thử cay đắng nói:
-“Thật không thể ngờ được ta lại thất bại trong tay ngươi, tại sao, từ trước tới nay mọi chuẩn bị của ta đều hoàn hảo tuyệt mĩ thế kia mà.”
Ánh mắt Vân Phàm càng lúc càng trở nên lạnh lẽo cùng cực, con quái bé nhỏ này chính là khỏi đầu của tất cả:
-“Đã đến lúc ngươi đi chết đi.”
Tay Vân Phàm ra dàng từ từ bóp lại, thì phía bên trong Hác Bối thử điên cuồng cười:
-“Ngừng tay, phải công nhận là ngươi đã thắng nhưng muốn giết ta vẫn chưa được.”
Con ngươi co lại Vân Phàm vẫn không đình chỉ động tác tay, đã gần đến sát chuột đen hoảng sợ hô to:
-“Dừng lại, thứ nhất ngươi không muốn biết tất cả mọi chuyện sau, thứ hai ta có cách chữa khỏi hạn chế tu luyện của ngươi.”
Động dung, quả thật dù đã đoán trước đều thứ nhất nhưng chưa đủ làm Vân Phàm ngừng sát ý, mà vừa rời sau khi cảm nhận được Huyết lực lợi hại mới làm hắn phải suy nghĩ lại.
Đứng im chờ đợi, Hắc Bối thử mới từ từ kể.
Hóa ra mọi chuyện bắt đầu từ Kim khóa, không chính là Vạn năng chi khóa trong Thượng cổ di tích Vân Phàm đang có được, giống loài của con chuột đen này từ khi sinh ra tất cả đều bị Thiên khóa chặc Huyệt mạch, dù có siêu phàm truyền thừa kí ức tới đâu cũng trăm con mới ra một giải khai được, mà khi đó đồng nghĩa với một Đế cảnh thần thú ra đời.
Khác vọng là lớn đấy, nhưng tất cả ai cũng dần biết bí mật này nên loài Hắc Bối thử( Bối trong bảo bối tức là chuột đen bảo bối) vừa sinh ra đời luôn bị người khác tìm bắt nhầm phục vụ tìm bảo. Con này cũng cùng số phận đó.
Tuy nhiên rồi một ngày kia vị thiếu niên hắc y tay cầm Khai Giới Thương trộm nó đi ra và cũng từ đây trở thành chủ nhận mới.
Khi nghe tin cả hai sẽ đi đến Thượng cổ di tích, lúc đầu nó khá sợ nhưng khi biết bí mật của chàng thiếu niên này nó lại thấy hi vọng.
Phải biết đây là một cổ di tích đã có từ rất lâu rồi nhưng không ai có thể mở ra, điều kiện kiên quyết là Tạo hình cảnh trở xuống mới vào được trong khi con Thiết địa long giữ cửa là Tử tinh đồng Huyết thú khôi lỗi.
Quỳ… cũng như bó tay, tên đó lại dựa vào ngoại lực chiến thắng mà đạt được chìa khóa ra vào, chính nó thứ có thể cởi mọi loại trói buộc trên thế giới này.
Sau đó vô tình nó tìm thấy Vân Phàm, rồi lừa gạt được chìa khóa nhanh chóng bỏ trón nhưng tiếc thay kế hoạch một lần nữa bị Trần Phong thiếu niên phá vỡ nó buộc phải hư hóa bỏ trốn.
Tuy chìa khóa bị mất nhưng mục tiêu vẫn còn nó không hề từ bỏ, xâm nhập theo chân Vân Phàm cho người núp bụi cuối cùng đã tìm thấy hắn ở Thanh Phong học viện, cho người chờ đợi bên ngoài thành bám theo, tuy nhiên đúng lúc đó bị Ngọc Trâm bắt giữ, chính là tên bị hiểu lầm đạo soái.
Thất bại không sao, từ đó nó biết được một số người thân tính với hắn, nhưng cả Chung Nhạc và Ngọc Trâm đều là con cháu gia tộc lớn không thể tiếp cận, đúng lúc này Tiêu Trác xuất hiện.
Ánh mắt Vân Phàm lập tức co rụt lại, chẵng lẽ là học trưởng, không thể nào.
Như chứng kiến vẻ mặt đau đớn của hắn, Hắc Bối thử đề cao thanh âm: “Tiêu Trác một tên thông mình, chịu khó nhưng lại cực kì gian xảo, hắc hắc… ta đơn giản bỏ ra một cái giá để thu mua thông tin của ngươi từ hắn. Từ đó ta biết được ngươi đi xa tới Hồng Ngự học viện, dựa vào phương pháp thất truyền ta cưỡng ép cho một con lươn suối thành hạt dẽ đồng Huyết thú. Tuy nhiên ta đã đánh giá quá thấp hai ngươi.”
Ngừng một chút Hắc Bối thử mới tươi cười nói tiếp: “Chắc ngươi không biết thứ tên tiểu tử Tiêu Trác muốn đổi đâu, chính là thuốc mê xuân dược, thứ có thể làm ngất xỉu bất kì ai dưới Tâm cảnh, ngu ngốc… định dùng nó kết thân với Chung gia, còn được ẫm người đẹp… Ha ha.
Sau đó như ngươi một lần nữa đi đến, theo sau còn có cả một Vân cảnh tối đỉnh cường giả nên phải làm phiền ta ra tay đánh ngất tên ngu ngốc mà tạo hiện trường giả.
Cũng từ đây ta nắm điểm yếu hắn tạo nên một tay sai đắc lực.”
Nghi ngờ vỡ lẽ Vân Phàm lên tiếng hỏi:
-“Thế chuyện Tuyết điêu cũng là do Tiêu Trác bịa ra? Còn Đong binh và sát thủ.”
Quá điên cuồng rồi, nhưng không cho Vân Phàm một chút hi vọng nào cả Hắc Bối thử gật đầu đáp:
-“Đúng vậy, Đong binh là cái kế của Tiêu Trác bày ra vì hắn hận ngươi, nhưng bọn ngu ngốc đó chả bao giờ làm nên chuyện, đôc tửu ta cũng cho hắn một phần thế mà để ngươi bỏ trốn, thậm chí ta còn mướn một phần sát thủ theo sao cũng thất bại.
Từ sau lần đó cái lão Vương Ngôn gì đó theo âm thầm bảo hộ, ta đã không còn cơ hội ra tay, nhưng rất may cơ hội đến Thú triều xảy ra, ta dùng máu và bí pháp chính mình thức tỉnh cho con Ngân lang kia bày ra mọi chuyện. Tất nhiên cũng nhờ vị Tiêu Trác đòng bọn diễn kĩ thành công nữa.”
Cắn chặt môi tới máu đỏ tuôn rơi Vân Phàm nhớ lại chính là Hắn ta đã khơi nguồn tất cả, trước mặt mình ra dáng chạy vội thu hút sự chú ý, còn đề ra nhiêm vụ.
-“À, còn một chuyện cuối cùng nữa, cũng nhờ có hắn không thôi chính ta cũng chả phát hiện các ngươi làm sao đột nhập.”
Như chạm vào giới hạn cuối cùng của sự chịu đựng Vân Phàm vung tay chém mạnh lên vách đá gằng từng chữ: “Tiêu Trác.”
Ánh mắt đỏ rực Vân Phàm một lần nữa quay về phía chuột đen: “Còn ngươi nữa?”
Hắc Bối thủ tự tin đáp: “Tin ta đi, nếu không có sự giúp đỡ của ta con đường tu luyện của ngươi sẽ càng thêm khó khăn.”.
-“Nhưng làm sau ta biết được ngươi có lại lừa nữa không.”
Đúng lúc này một giọng nói phát ra từ tâm linh cảnh tỉnh hắn:
-“Yên tâm, chuyện này cứ để ka lo, nộ lệ khế ước thôi mà là xong thôi mà."
P/s 1: hôm nay hai chương ngày mai tạm nghị suy nghĩ nội dung cứu sống tiểu loli.
P/s 2: Sau lượng view ngày càng giảm sức, mọi người cho ý kiến giúp mình hoàn thiện hơn tác phẩm nào. like cho động lực nữa.
P/s 3: Tạm hoãn việc đổi tên vì mình chưa nghĩ ra nữa.
...............
Bình luận
- Chương 99
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1