chương 19/ 99

Rất nhanh một tuần lễ trôi qua, tất cả học viên đã ổn định, hay từ nhà trở lại sao khi về thông báo mình đậu sát hạch.

Còn Vân Phàm vẫn thế, có chăng là mấy hôm trước cùng đám bạn đi đăng kí môn học.

Hắn nghe lời lão tam quyết định tăng thêm trận pháp môn học ngoại khóa.

Đây là môn học cực kì khó nhằn hầu như tất cả học viên năm hai điều phải đối mặt, yêu cầu rất cao về độ lĩnh ngộ mà một tân sinh tiếp thu rất chậm.

Các học sinh đặc cấp ban vì thế luôn chánh né nó, bọn chúng mục tiêu là phải nhanh nhất vào năm hai.

Hệ thống phân cấp của học viện rất đơn giản cứ ứng theo mỗi cảnh giới, cũng như từ tân sinh tấn cấp năm hai yêu cầu cơ bản là bước vào Tạo hình cảnh, còn cần thiết tất nhiên phải thi.

Đã là người của đặc cấp ban hầu như ai cũng chí ít là hậu kỳ Thông mạch cảnh, họ sẽ rất nhanh hoàn thành tư cách xin thi chuyển cấp.

Nhưng đều này không giới hạn với Vân Phàm, hắn còn cần phải nổ lực khá lâu nữa.

Về phần cách vị bạn cùng phòng, lão tứ quyết định chuyên tâm đầu nhập tu luyện, hắn còn cách một bước nhỏ thôi.

Lão đại tham gia một lớp ngoại khóa ứng dụng huyết lực, hình như có thể điều tra niên đại nguồn góc của mọi sự vật trên đời, cũng như khảo cổ địa chất địa cầu ấy.

Lén nhìn sang tên lão tam Vân Phàm trợn tròn mắt khi thấy bảng danh sách của hắn đỏ cả dấu x, không dưới 10 môn được chọn ak:

-“ Lão tam, không phải ngươi khuyên ta không nên chọn ngoại khóa mà, sau ngươi lại chọn nhiều thế”.

Cao Khoa ra vẻ cao thâm mạc trắc trả lời:

-“ Đây là sự hi sinh vĩ đại, ngươi không biết số lượng học viên đặc cấp ban chỉ có 365 người thôi sao, tư liệu ta cần hoàn thành không chỉ có vậy.”

Đầu đầy hắc tuyến… Vân Phàm hung ác nghĩ tên này đúng là hết thuốc chữa rồi mà.

Sau khi đăng ký rất nhanh nhận lại được một thẻ ngọc biểu trưng cho mỗi học viên, bên trong đó có đầy đủ các thứ, nơi đại biểu tích phân, nơi chứng nhận thân phận, thậm chí là tiểu không gian.

Từ đây hắn nắm bắt được lịch lên lớp của chính mình, rất may cả bốn đều chung một thời khóa biểu chính khóa.

------------ka là dãy phân cách------------

Xoạt xoạt xoạt…..

“lão đại mau dậy đi học đi”.

Vân Phàm vừa phải kêu gọi vừa phải xốc lên chăn của tên heo lười này, không thể tin được ở cái nơi chú trọng nhât thời gian tu luyện lão đại hắn có thể dễ dàng ngủ nướng như vậy. Đặc biết hôm nay là ngày khai giảng chứ.

-“uhm, để ta… dậy… rồi”.

Như ngáy ngủ Tiền Đa Đa nói không rõ từng chữ sau đó mới lăn mình từ từ rớt xuống giường.

Vượt qua khu rừng còn dính đầy sương sớm, phải nói con người thế giới này tính tự giác thực sự rất cao, từ lúc tân sinh nhập học hầu như giờ này đã bắc đầu đông nghẹt người tập luyện trên đường nhỏ, thí luyện trường, tới nỗi Vân Phàm phải tìm vào rừng mới có chỗ trống.

Tuy nhiên hôm nay lại khác, là ngày bắc đầu đi học đầu tiên.

[Phòng vũ kỹ giải A1.]

Tìm một góc nhỏ trong giảng phòng bốn anh em ngồi xuống, đánh giá xung quanh một vòng, rất rộng, căn phòng này có thể chứa không dưới năm trăm người.

Người càng lúc càng đông, lão tam lại tiếp tục với công cuộc ghi chép của mình liên tục đảo mắt quanh đánh giá.

Bỗng một bóng trắng tung tăng vô cùng yêu đời lướt vào đến phần ghế đầu.

Lão tam hai mắt liền phát sáng kéo mọi người chỉ:

-“Các người biết là ai không, tương lai nữ thần cấp đấy”.

Khuôn mặt trư ca muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, chỉ thiếu chút chảy nước dãi thôi.

Vân Phàm cũng thấy cô gái ấy từ lúc vừa bước vào rồi, tuy nhiên không dám hô lên kêu gọi, nhìn hình ảnh tên biến thái cuồng cạnh mình hắn rất may vì quyết định đó.

Lão đãi híp lại đôi mắt: “ Cảnh giới sâu không lường được, nếu ta đoán không lầm thì cô ấy là tiểu công chúa.”

Vấn Thiên lúc này lại một mặc chắc chắn, trong miệng lại đầy chiến ý bảo:

-“ Chính xác rồi, đấy chính là hàng thật giá thật tạo hình cảnh đấy.”

Lão tam bất ngờ đạo:

-“Không ngờ lù khù như lão tứ lại cũng biết ak, thấy chưa chủ nghĩa tôn thờ sắc đẹp của ka không sai, nếu đẹp đẽ không cám dỗ được quân tử thì đơn giản chỉ cần đẹp đẽ hơn”.

Lão tứ gãi gãi đầu mới thật thà đáp:

-“Ta chẳng qua là cùng khu khảo hạch với tiểu công chúa mới biết nàng thôi”.

Không để ý tới thực lực, Vân Phàm lúc này bắt đầu nghi hoặc, trước kia các lão sư khách khí gọi vui tiểu loli là công chúa thì có thể chấp nhận, nhưng sao giờ giống như là thường thức mà ai cũng nghĩ vậy.

-“ Mọi người đang nói tiểu công chúa là sao thế.”

Nghe thấy câu hỏi của Vân Phàm, lão đại Tiền Đa Đa quay sang nhìn hắn, khi chắc chắn tên này không giả vờ ngốc mới nói:

-“ Ta cũng không biết lão nhị là từ đâu chui ra ak, thiên phú khủng bố nhưng chưa không hề biết tu luyện, ngay cả cấp bậc xã hội cũng không rành ư”.

Vân Phàm chăm chú nghe lời giản thuật của lão đại mình mới biết, hóa ra vùng Nam Hoang bộ khu này được chia làm 36 hành tỉnh, mỗi nơi có một thành phố, trong đó phân chia làm thường dân và người tu luyện, tất cả con người trong đó được quản lí bởi một gia tộc mạnh mẽ nhất khu vực gọi là lãnh chúa.

Tuy nhiên bên trong đó lại có các cơ quan với những thực lực siêu nhiên như Khí các, tửu sư hiệp hội… người đứng đầu cũng có quyền lợi tương đương với lãnh chúa. Đặc biệt bao trùm trên hết chính là thế lực học viện, đây là căn cơ của Ánh sáng đại lục, mà những vị viện trưởng là người có đầy đủ uy vọng cùng thực lực cao nhất. Họ không cần tham gia vào chính trị nhưng một lời nói có thể thay đổi tất cả.

Chính vì thế viện trưởng địa vị phải nói cực cao, mà trong cái học viện này thì Trần Thúy Duy chả khác gì công chúa cả.

Đôi chút bất ngờ thì bỗng tiếng chuông vào học vang lên.

Tất cả mọi người bắc đầu ngay ngắn trở lại ai cũng muốn tạo ấn tượng tốt với giáo viên lần đầu mà.

Ít phút sau cánh cửa phòng mở ra, một chiếc ghế dựa đang lơ lửng giữa không chung lướt vào trên đó là một lão sư khá lơn tuổi.

Đến giữa căn vòng, ông ấy đảo quanh đánh giá mọi người mới bắt đầu lên tiếng:

-“ Chào tất cả các con đã đến với lớp lý luận của ta. Có thể cho ta biết trong đây ai đã từng tiếp xúc với võ kỷ không”.

Một thiếu niên tò mò giơ tay hỏi:

-“ Có phải là đường lang quyền không”.

Lão sư mỉm cười: “không phải đó chỉ là một phần của bí pháp thôi, càm ơn con, ai khác nào”.

Rất nhanh một cánh tay khác giơ lên.

-“ Baba con thường hai luyện tập huyền giai trung phẩm bác cực băng, thế nó phải võ kỹ không.”

Lần này lão sư mới hài lòng gật đầu:

-“ chính xác rồi, thực ra rất đơn giản để nhận biết hai thứ đó với nhau, chúng ta có thể nhìn cách thức điều động hoặc nghe tên thôi là được, võ kỹ chắc chắn chúng sẽ được liệt vào phẩm cấp bao gồm thiên địa huyền hoàn, hoàn cấp thấp nhật, rất khá cám ơn con.”

Thiếu niên tàn nhang kêu ngạo ngồi xuống.

-“Thế có ai biết võ kĩ là gì không”.

Cả lớp im lăng trong chốc lát mới có người trả lời, hình như lần này vấn đề có vẻ mới lạ với mọi người.

-“ là thứ giúp chúng ta có thể tăng cường sức phát ra lên thực nhiều lần.”

-“ không là võ học ở cảnh giới cao hơn, giúp chúng ta dễ dàng thực chiến”.

Rất nhiều ý kiến được đưa ra bỗng một âm thanh trong trẻo vang lên. Là tiểu loli:

-“ Ông ngoại từng có nói qua là ý cảnh cảm ngộ thiên địa”.

Lão sư lúc này mới đưa tay ngừng lại cuộc tranh luận:

-“ Nói rất tốt, đây đúng là thứ mang lại xuất mạnh thần kì cho võ kĩ”.

Cả ngày hôm đó vị lão sư nói về các cách thức hòa hợp với thiên nhiên, bởi vì nó là bước đầu tiên để tập luyện thành công võ kỷ.

Buổi học kết thúc, giờ hắn mới thấy được sự tiện dụng của dịch dinh dưỡng.

Lúc này lão đại mới nghiền ngẫm hỏi:

-‘Lão tứ, thấy sau về buổi học hôm nay, bước vào tạo hình cảnh là có thể thi triển được võ kỹ rồi.”

-“Hừm, không có gì, ta cũng đang cố gắng tìm hiểu võ kỹ trong gia tộc, để vài bữa nữa vào tàng thư các xem có tìm thêm được cảm ngộ.”

Oh, Vân Phàm đang khó hiểu suy nghĩ thì bỗng.

Bụp…

Cảm giác này, Hắn ngước nhìn ra sau khi bị bất ngờ vỗ vào lưng.

Chính xác không thể sai hơn được là tiểu loli đang nhe răng khểnh không đúng hơn là tiểu răng nanh cười:

-“ Vân Phàm ngốc, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi, khảo hạch xong là trốn biệt tâm vào ký túc xá, tưởng né được ta ư! Ha ha”

Vân Phàm không biết nói gì hơn, mình là chuyên tâm tập luyện chứ. Cười khổ hắn bỗng chợt nhớ ra, ngước nhìn về ba cặp mắt đang trợn to nhìn mình.

Ta thảo…

Bình luận





Chi tiết truyện