chương 40/ 99

Kết thúc buổi học, Vân Phàm theo chân lão tứ:

-“Ngươi theo ta làm gì”.

Vân Phàm cười cười trả lời: “Học, ta cũng có buổi hẹn với Vương lão sư”.

Rất nhanh theo lời nhắn trong thẻ học viên đưa tới, hai người đến được chỗ hẹn, nơi đó Vương Ngôn đã đứng chờ sẵn.

Đánh giá gian phòng rộng, nơi đây không gian cực kì thoáng mà lại còn yên tĩnh, phía tận cùng chính giữa có một tảng đánh xám trắng to lớn, bốn gốc cạnh khắc từng loại hoa văn ngôi sao năm cánh.

Rãi rát khắp nơi là một số người thiếu niên đang khoanh chân ngồi trên bồ đoàn như cảm ngộ cái gì đó.

Đưa tay chặn cả hai lại trước cổng Vương Ngôn giải thích:

-“Đó là Bia đá cội nguồn, Vân Phàm ngươi từng học lớp Trận Pháp nên vào nghiên cứu đi, còn Vấn Thiên theo ta”.

Gật đầu, Vân Phàm bước vào trong ánh mắt ngỡ ngàng của lão tứ.

Tìm một góc nhỏ hắn ngồi xuống quan sát thật kĩ các loại Ấn kĩ phía trên. Vì đây là vật dụng Thiên đạo ban tặng hầu như không ai có khả năng sao chép chỉ có thể cố gắng học thuộc lòng mà thôi.

Cũng may với một thời gian dài tự học Ấn kĩ, Vân Phàm dễ dàng đọc hiểu các công thức phía trên.

Trận Pháp: là một chuỗi tổ tợp của nhiều Ấn kỹ cùng một lúc, càng nhiều, càng tinh diệu uy lực càng trở nên khủng khiếp, với một sự vượt trội nữa, nó có thể tồn tại liên tục lâu dài.

Dù thế để có thể nắm rõ phương pháp vận động của một Ấn thôi Vân Phàm đã phải bỏ ra cả buổi chiều nghiên cứu.

Ra khỏi phòng vẫn không thấy hai người kia đâu, Vân Phàm đành lắc đầu bỏ đi, việc quan trong nhất lúc này chính là tu luyện.

Chẳng biết tìm ai, Vân Phàm đành nhờ tới sự giúp đỡ của Hương Lam, nói gì thì nói có mỹ nữ giúp đỡ tinh thần học tập +100%.

[Phòng thực hành Ấn kỹ].

-“Hắc hắc, làm phiền bạn quá, giờ này còn ra đây tập luyện với mình.”

Vân Phàm vừa lấy lí do tăng tốc độ tu luyện với chỉ thị của Vương lão sư mà thuê một lượt hai quả cầu thủy tinh về.

Một mặc vui vẻ Hương Lam mỉm cười trả lời: “ Mình mới là người ngại chứ, lần nào cũng có cậu trả tiền thuê phòng”.

Ách… Nghe cứ như là đi làm chuyện đen tối vậy “cà”. Thế giới này là vậy, cái gì thuộc về tu luyện tài nguyên đều cực kì quan trọng, chữ ga lăng ở đây hầu như không tồn tại, Vân Phàm đành gãi đầu thật thà đáp:

-“Không có gì, điểm cống hiến của mình bây giờ đủ nhiều để thoải mái tu luyện”.

Cả hai cứ thế lao đầu vào tập luyện từng Ấn kỹ một, cách thức điều động nguyên tố tự hình thành pháp tắc lực thực ra trước đây đã có, nhưng ghi chép về nó là cực kì mỏng manh. Vương Ngôn lão sư cũng chỉ biết là có thể làm được như vậy, còn cách thức phải tự mình Vân Phàm mài mò ra.

Với sự giúp đỡ của Hương Lam, Vân Phàm hài lòng mô phỏng được dạng đầu tiên của Ấn thứ nhất, phải công nhận cô gái này có thiên phú thực sự rất rất cao về mặt này.

Tuy nhiên chưa được vui vẻ bao lâu, Vân Phàm lại phải buồn rầu vì ngày mai nàng có tiếc học buổi chiều.

Hm… Thôi kệ, tới đâu hay đó vậy, đưa tiễn Hương Lam vào ký túc xá, dù trời đã tối Vân Phàm vẫn quyết định ra thác tập luyện một lúc mới về ngủ.

---ka là dãy phân cách------------

Mọi chuyện cứ thế đi vào guồng công việc, học tập năm nhất cũng không khác mấy cuộc sống trường phổ thông là mấy, mọi chuyện đều phải đến lớp học giải quyết, nhưng đối với Vân Phàm bây giờ lại hoàn toàn khác, chưa gì hết hắn đã có được vượt trội tài nguyên công hiến để thoải mái tách rời việc cọ free những đặc quyền thực hành trong tiết khóa.

Hắn không quan tâm với chúng cho lắm, yêu cầu cấp bách nhất bây giờ là phục hồi sức mạnh, còn việc nhập môn sơ cấp tửu sư bằng các phương án đo lường gì đó, tạm thời hắn không thể phân thân ý niệm đi sang.

Bỏ trốn ra ngoài, Vân Phàm hướng thẳng về phía Thư Quán.

Bỗng có một tiếng gọi lại:

-“Ngươi là Vân Phàm đúng không”.

Chỉ thấy bốn thiếu niên như đứng đợi từ trước trong một góc tường, tò mò Vân Phàm hỏi:

-“Đúng vậy, có chuyện gì không”.

Tên vừa nói tiếp tục:

-“Tối hôm qua ngươi đưa Hương Lam đi đâu”.

Oh, như nghĩ ra cái gì, Vân Phàm đánh giá thiếu niên trước mặt, trang phục hoa quý, gương mặt anh tuấn nhưng có phần kiêu ngạo:

-“Hm… ngươi đã biết ta đưa, thì làm sao không biết đi đâu?”.

Tức giận thiếu niên hét:

-“Ngươi dám… ta muốn quyết đấu sinh tử đài với ngươi”.

Vân Phàm lắc đầu, thực sự đi đâu luôn có chuyện phiền phức vì con gái này mà, trước mặt tên nhóc này chỉ trung kì Thông mạch cảnh, một ngón tay hắn cũng có thể áp đảo. Mà vấn đề không phải nắm ở thực lực có thể giải quyết triệt để được:

-“Ngươi có thể về hỏi rõ Hương Lam hơn đi, ta có người trong mộng rồi”.

Lười giải thích nhiều với bọn nhóc bóc đồng này, Vân Phàm bước chân đi thẳng, nhưng chưa kịp thì đồng bọn tên kia đã bước ra cản.

-“Không nói xong, thì đừng hòng bỏ trốn”.

Ách… trong mắt Vân Phàm ánh ra sự tức giận, tránh phiền phức không đồng nghĩa với muốn làm gì làm, hai tay nắm chặc chuẩn bị ra đòn thì có tiếng nói phía xa vọng lại:

-“Mấy đưa kiếm chuyện gì đó, Vân Phàm đằng này”.

Ngước nhìn là Tiêu Trác học trưởng, cười… Vân Phàm bước đi khi chứng kiến vẻ mặt lúng túng của bọn gây chuyện.

Nhìn bóng hình dần đi xa, một tên thiếu niên quay sang nói:

-“Là đồng phục học trưởng năm ba đấy Diệp Hàn”.

Diệp Hàn là kẻ nói chuyện lúc nãy giờ sắc mặt trầm như nước:

-“Chỉ là một tên phế vật có thể chất thôi, tại sao sự cách biệt đãi ngộ lại lớn đến thế. Ta không cam tâm à”. Trong con ngươi ánh lên một tia sát khí rồi mới rất nhanh biến mất

Phía bên kia Vân Phàm đang cảm ơn học trưởng vừa gỡ rối cho mình:

-“Không có gì, tiện tay thôi, ta cũng không muốn thấy bọn nhóc thích tự tìm đường chết này”.

Nhún vai, Vân Phàm cũng không bình luận gì thêm.

-“Học đệ đi đâu đây, giờ này còn lên lớp mà”.

-“Đến thư quán, đệ trốn tiết đấy”.

Tiêu Trác trố mắt nhìn sang, sau đó mới hắc hắc cười:

-“Lợi hại à, năm nhất đã trốn tiết rồi, mà rất tốt ta cũng đang đến Thư quán đây”.

Thế là cả hai cùng nhau lên đường, vừa đi vừa trao đổi, hóa ra Tiêu Trác quen biết hai tỷ muội đặc biệt kia cũng trong một lần tình cờ, vì muốn đột phá sơ cấp Tửu sư hắn đi tìm người giúp và vô tình được mời một phần siêu cấp dinh dưỡng với phần giới thiệu: “bạn muốn cảm ngộ, bạn muốn tấn cấp hãy uống”.

Nói tới đây Vân Phàm đã hiểu tất cả, nhưng Tiêu Trác lại xui xẻo hơn hắn là bị thứ thuốc của Chung Nhac đầu độc trên giường cả tuần lễ.

Thê thảm à.

Rùn mình một cái, Vân Phàm hứa với lòng sẽ không dễ dàng ném thữ lại Tửu của tên kia.

[Thư Quán].

Tiến vào trong vẫn như cũ chỉ có đổi cô quản lí thành một nữ lão sư, nghe Ngọc Trâm giải thích lần đó chỉ là tình cờ giúp một người bạn đi trông giùm, Vân Phàm đành cười khổ không biết là may mắn hay đen nữa ta.

Bỏ qua hắn bắt tay vào tìm kiếm những tài liệu liên quan tới vận dụng pháp tắc.

Tuy nhiên số lượng tìm kiếm được cũng không có mấy cái, buồn bã ra về Vân Phàm mới hỏi:

-“Tiêu học trưởng, làm sao mới có thể lên được tầng 2”.

Rất mau hắn nhận được câu trả lời:

-“Có hai cách, một là học viên năm hai, còn lại là A cấp Người chấp hành”

Vân Phàm thắc mắc ngay:

-“Người chấp hành là gì”

-“Hm… Có một số biện giáp đạt được, nhưng đơn giản nhất là hoàn thành nhiệm vụ, một cái A cấp nhiệm vụ và tổng cống hiến từng có được phải đạt 100 ngàn.”

Giật mình, Vân Phàm hỏi:

-“Đệ đã có đủ điểm cống hiến, thế chỉ cần tham gia hoàn thành nhiệm vụ từ A cấp trở lên là được sao”.

Oh lên một tiếng, Tiêu Trác mới gậc đầu:

-“Tất nhiên, nhưng A cấp là những nhiệm vụ độ khó tương đương với thấp nhất là Vân Cảnh, trừ các trường hợp đặc biệt thôi”.

Ách… mới đầu nghe thì đơn giản nhưng điều kiện vầy thì còn khó gấp 100 lần trở thành học viên năm hai.

Như hiểu được thắc mắc của hắn, Tiêu Trác mới lên tiếng giải thích:

-“Không phải như ngươi nghĩ, A cấp là được hưởng mọi đặc quyền cũa học viện +1, có nghĩa là khi ngươi năm nhất nếu trở thành Người chấp hành sẽ được hưởng của năm hai”.

Hóa ra là vậy, thế thì cho dù không vì điểm cống hiến các học viên cũng sẽ điên cuồng soát nhiệm vụ, đúng là học viện có khác.

Một lần nữa cảm ơn học trưởng, Vân Phàm nhanh chóng đi đến phòng Đá cội nguồn cảm ngộ.

Phía xa Tiêu Trác vẫn còn đang nhìn mãi cho đến khi Vân Phàm biến mất, đôi mắt bình tĩnh như đang suy nghĩ cái gì đó thật nhập tâm.

...............

Bình luận





Chi tiết truyện