Vất vả tách ra ba tên đồng bạn, Vân Phàm đổ cả mồ hôi khi lão tứ còn nhém tí nữa đã quỳ xuống bái sư rồi. Thực chất hắn cũng chả biết tại sao mình học được thì là sao mà chỉ bảo ai chứ.
Nằm lên giường, Vân Phàm kiểm tra lại phần việc mình bỏ lỡ mấy hôm nay, điểm mở quyển sách Sở lão sư cho.
Đọc sơ lượt rất nhanh hắn nắm giữ được thuộc tính băng là như thế nào.
Hóa ra, Huyết tộc được sinh ra luôn chỉ là một đơn nguyên tố thể chất, bởi khi số lượng đó vượt qua khỏi con số một, chúng sẽ tự tổ hợp lại với nhau hình thành dị nguyên tố.
Băng chính là kết quả của kim và thủy dung hợp tạo nên.
Chính vì vậy Ấn kỹ băng hệ dù đơn giản nhất cũng phải bao gồm cả hai Ấn hệ phía trên.
Trong danh sách sơ cấp Băng ấn kỹ của Vân Phàm phải nói là dài lê thê đồ hình kì hoặc.
Thở dài Vân Phàm nghe bảo chỉ cần thuần thuật một dạng Băng Ấn là có thể luyện Tửu nhưng xem ra con đường còn xa lắm.
Cố gắng nhớ được bao nhiêu thì nhớ Vân Phàm đóng lại quyển sách chìm vào giấc ngủ.
----ka là dãy phân cách--
Từ lúc có được tiểu thành tựu Kiếm ý, Vân Phàm đối với võ kĩ cũng bắt đầu hiểu rõ hơn.
Một lớp võ kĩ giải thích qua đi, hắn đã có chút hình dung pháp tắc là những bản chất của thiên địa như thế nào.
Cảm ngộ sự vĩnh hằng mà đi đến trường sinh cảnh giới.
Buổi chiều là thời gian trống, lão sư cho phép các học viên được tự do ra vào luyện tập tại Đường Hầm, tuy nhiên hiện nay Vân Phàm có thể tùy ý tu luyện trong đó mà không cần lo lắng điểm cống hiến, với lại chưa hỏi rõ Vương Ngôn lão sư về kiếm ý hắn chưa thể vọng động sử dụng được.
Vân Phàm lách người khỏi lớp học một đường đi đến phòng thực hành tửu sư.
Tại đây hắn rất nhanh tìm được Chung Nhạc, không biết tên này làm sao có thể một mình chiếm luôn cả phòng thí nghiệm thành nhà của mình nữa:
-“Chung học trưởng, ta có thứ này cho ngươi xem nè”.
Chung Nhạc đang ngồi nghiên cứu một phần tài liệu trên bàn thì lòm còm đứng dậy quan sát con vật kì lạ Vân Phàm ném ra sàn :
-“Đây là lươn khe suối… Không đúng là Huyết thú”.
Như thấy được điều mới lạ Chung Nhạc hứng thú kiểm tra từng chút một rồi mới quay người hỏi:
-“Tiểu Phàm, ngươi làm sao có được nó, hãy kể cặn kẻ cho ta nghe”.
Vì muốn biết được nguyên nhân bị tấn công Vân Phàm cặn kẽ kẻ lại.
Trầm ngâm suy nghĩ thực lâu Chung Nhạc mới lại lên tiếng:
-“Không đúng, dạng tiến hóa Huyết thú cơ bản đã mở một phần linh trí, không thể đơn giản cứ như thế bị hai tên nhóc cho lừa giết được”.
Như nghĩ đến điều gì hắn ta lại vội vàng kéo ra phần miệng Huyết thú:
-“Có một cách ta từng xem trong điển tịch thượng cổ thời đại có thể ép buộc sự tiến hóa, tuy nhiên vốn dĩ đã rơi vào thất truyền, đây là một phát hiện trong đại, Tiểu Phàm có thể bán cho ta cái xác này không”.
Vân Phàm khá bất ngờ, hắn đến đây là tìm nguyên nhân kia mà, chứ đâu phải hiến hóa thạch khảo cỗ gì, tuy nhiên con đường phía trước phải nhờ rất nhiều vào Chung học trưởng, hắn từ tốn nói:
-“Không sao, ta là học đồ cửa người mà, cứ sử dụng tự nhiên”.
Chung Nhạc thấy vậy cũng không từ chối khoát tay đuổi khách:
-“Cũng tốt, bây giờ ta cần yên tĩnh nghiên cứu, ngươi trở về trước đi bữa nào ka báo đáp cho”.
Lắc đầu cười khổ Vân Phàm bước ra đóng cửa phòng lại, tuy nhiên bên trong lại vọng ra tiếng nói:
-“À, hình như tỷ ta đang tiềm kiếm ngươi đó”.
Là Ngọc Trâm ư, không biết là chuyện gì, Vân Phàm tò mò lấy ra thẻ học viên, điểm kích gửi tin nhắn.
Chưa được bao lâu thì đầu bên kia truyền đến giọng nói trong trẻo quen thuộc:
-“Mấy hôm nay đi đâu vậy Tiểu Phàm, ngươi đang ở đâu”.
Vân Phàm nhanh chóng đáp lại:
-“Đệ ra ngoài học viện tu luyện, hiện giờ đứng ngay chỗ Chung Nhạc học trưởng”.
-“Thế cứ ở đó, ta đến ngay”.
Nhìn khuôn mặt hấp tấp chạy tới, Vân Phàm bỗng nhiên thấy buồn cười, không biết lại có chuyện gì với cô gái mọt sách này đây.
Oh, phía xa đi đến có tận hai người, một chàng thiếu niên trẻ đang bám phía sau lưng nàng.
Ngọc Trâm: “Ngươi hay tin gì chưa Đạo soái trở lại”.
Vân Phàm bất ngờ hỏi lại:
-“Ai chứ?”
-“Là Đạo soái, hôm qua hắn vừa lại ra tay, thậm chí còn khiêu khích chiến thư nữa nè”.
Vừa nói nàng vừa điểm vào thẻ học sinh hiên lên một dòng chữ: “Ngày mai ta sẽ lại ghé thăm Thanh Phong thành… Đạo soái”.
Vân Phàm nghi hoặc trong lòng, chuyện này có gì đó không đúng rồi, Ứng Long học trưởng hiện tại đang ở chỗ viện trưởng thì làm sao phân thân ra được chứ.
Đang suy nghĩ một giọng nói đánh thức Vân Phàm:
-“ Đúng vậy, hôm qua gia tộc ta bị tấn công, thậm chí hắn còn giết một hộ vệ”.
Là thiếu niên đi theo lúc nãy, Ngọc Trâm giới thiệu:
-“Đây là Tiêu Trác học trưởng, năm ba tu luyện ban”.
Oh, nghe giới thiệu sơ Vân Phàm đã hiểu dần tuy nhiên mọi chuyện lại càng kỳ lạ hơn, lần này vật bị mất là một thanh hỏa kiếm bảo vật, thậm chí còn lần đầu tiên sát hại người vô tội.
-“Âm mưu ư?”.
Theo con đường phố đêm hoa lệ, cả ba quyết định đến Tiêu gia.
Lời kể của tất cả người nơi đây điều trùng khớp với học trưởng.
Quá khó hiểu à.
Ngọc Trâm lên tiếng hỏi: “Vân Phàm suy nghĩ ra cách tìm kiếm chưa”.
Lắc đầu lần này thực sự quá ư là khó khăn.
Hầu như không có manh mối nào để lại cả, thậm chí Ứng Long sư huynh cũng không hề lên tiếng trả lời hắn.
-“Hôm nay rất có thể Đạo soái sẽ trở lại đây, không như những lần khác hắn đã giết người gia tộc, có thể chúng ta có thù hắn gì đó”. Tiêu Trác đứng cạnh lên tiếng nói.
Ngọc Trâm sáng mắt lên: “Oh, cũng có lý ak”.
Nghiêm túc Tiêu Trác nói tiếp:
-“Không được, hai người nhanh chóng trở về học viện đi”.
-“Cái gì, ngươi dám đuổi ta?” Ngọc Trâm giận dữ hét.
Một mặc vô tội Tiêu Trác đành nói tiếp: “ Ta sẽ không liên lụy tới các ngươi, quá nguy hiểm”.
Đứng ngoài nhìn cả hai cãi nhau thì cuối cùng Tiêu học trưởng đành phải thỏa thuận khi Ngọc Trâm bán đứng hắn:
-“Được rồi, Tiểu Phàm trở về đi, còn với thực lực của ta ở cái Nam Hoang bộ khu này, tỷ tỷ muốn chạy không ai cản được đâu”.
Lại bài hất tóc tự tin nhà họ Chung…
Vân Phàm cũng không biết nói gì hơn, chẳng lẽ đem chuyện hôm bữa cô nàng bị Đạo soái one hit nói ra.
Bị đuổi khỏi Tiêu gia, Vân Phàm thất vọng về học viện.
Ở trong phòng, Ngọc Trâm đang háo hức trốn kĩ thì một cảm giác rực lửa khóa tả, rồi ý thức cứ dần mất đi…
“Tỉnh lại đi tỷ tỷ, tỉnh lại”.
Dần mở mắt ra lần nữa, đập vào mắt là gương mặt quen thuộc của Chung Nhạc, Ngọc Trâm suy yếu hỏi:
-“ Ta đang ở đâu đây, chuyện gì đã xảy ra”.
Chung Nhạc cuống cuồng đáp:
-“Không có gì mọi chuyện đã qua rồi, Tiểu Phàm chăm sóc tỷ tỷ ta, lần này cảm ơn ngươi rồi”.
Ngước nhìn xung quanh là một căn phòng nhỏ, có Vân Phàm, Tiêu Trác,và tên đó là ai sao lại quen mắt thế, còn có cả Vương Ngôn lão sư nữa ư?
-“Tiểu Phàm, nói ta nghe mọi chuyện”.
Gật đầu, Vân Phàm bắt đầu kể lại, lúc vừa về đến học viện thì Ứng Long sư huynh trả lời tin nhắn, hắn ta cũng bất ngờ khi có người giả mạo chính mình, vì thế nhanh chóng kêu gọi Vân Phàm trở lại Tiêu Gia.
Tuy vừa không đi được bao lâu, nhưng khi trở lại thì thấy cả hai người đang nằm trên mặt đất, cánh cửa số mở toang, Ứng Long sư huynh tung người đuổi theo nhưng vẫn không tìm thấy cái gì.
Vân Phàm kiểm tra tình trạng các học trưởng thì bất ngờ thấy Ngọc Trâm như bị trúng phái xuân dược cả người bốc hỏa, hắn hoảng loạn kêu gọi Vương Ngôn lão sư đến.
Còn Tiêu Trác chỉ đơn giản bị đánh ngất đi mà thôi.
Biết được tất cả, Ngọc Trâm cũng phải hoảng sợ, nhưng một chút sau là lửa giận ngập trời.
-“Chung Nhạc, ngươi đâu rồi, thấy chị ngươi bị ăn hiếp lại biến mất là sao?”.
Phía bên ngoài nhanh chóng có tiếng bước chân chạy tới:
-“Có đây, đệ vừa liên lạc với gia tộc, rất nhanh Đạo soái sẽ bị bắt”.
Lúc này Vương Ngôn lão sư bỗng nhiên lên tiếng:
-“E hèm, Tiêu Trác ngươi có thể ra ngoài một lát”.
Đợi Tiêu học trưởng đóng lại cửa phòng, Vương lão sư mới nghiêm túc nói:
-“Các ngươi không cần điều tra chân thực Đạo soái, hắn đang đứng bên cạnh đây”
Cả hai người trợn tròn mắt nhìn theo hướng tay đang chỉ, Ứng Long cũng bất ngờ hỏi:
-“Vương lão sư đây là”.
-“Ngươi không cần phải che giấu, nếu gia tộc bọn chúng đều tra sẽ đơn giản phát hiện thôi, ta lấy danh dự bảo đảm cho Ứng Long, lúc chiều hắn còn đang bên cạnh ta mà”.
Ứng Long như hiểu ra cũng lên tiếng thanh minh:
-“Đúng vậy, ta cũng không có thứ thuốc đó đâu”.
Ngọc Trâm cũng rất ấm ức, ở thời đại người tu luyện thì những thứ thuốc bình thường đó hầu như không thể tác dụng với huyết tộc, tại sao hết lần này tới lần khác mình bị ám hại chứ.
Mọi chuyện cứ thế lại một lần nữa rơi vào ngõ cục.
...............
Bình luận
- Chương 99
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1