chương 42/ 99

Mô phỏng và thực tế đi khắc Trận hoàn toàn khác nhau về độ khó, cũng còn tốt đây là những pháp tắc riêng thuộc về Thiên không có tình trạng bạo động nguồn năng lượng.

Chứ chắc cũng không dưới 90% người Huyết tộc sẽ đơn giản mất mạng tại bước này.

Một ngày qua đi, Vân Phàm khảo hạch chưa tới 5p tính cả thời gian nói chuyện, thế mà kết một cái Trận Pháp từ những vô thuộc tính Ấn đơn giản lại khó khăn hơn nguyên tố Phong nhiều thế.

Nhiêu đây đủ cho thấy Trận Pháp là một môn học cực kì thâm ảo.

Lấy toàn lòng ngực và từng vị tế bào máu thay Tâm khung một đồ hình ngôi sao năm cánh trôi nổi.

Vừa hoàn thành xong khế ước, bỗng nhiên bia đá cứ như có một lực hút vô hình níu kéo, Vân Phàm thuận theo buông lỏng, chỉ thấy cơ thể bị nhất bổng từ từ sát nhập vào trong đó.

Vụt…

Xung quanh chỉ còn là đêm đen.

Đó là cái gì?.

Phía xa đang có một dãy sáng bảy màu tuyệt đẹp, Vân Phàm cố ngước mắt quan sát thì cứ như đang trải qua những bước nhảy apla tức thời.

Ánh sáng càng ngày càng rõ hơn, là ngọn núi, không đây đúng là đích đến Vân Phàm mong muốn:

[ Thất giới Linh thú đảo ].

Hình dạng cứ như một cây thông noen bị chia cắt ra bảy tầng vậy.

Dựa theo giới thiệu của Vương Ngôn lão sư thì mỗi một tầng tựa như Ánh sáng đại lục, khi chúng ta đáp xuống mới thấy được sự rộng lớn bao la.

Từng tầng có một loại điều kiện từ nhiên khác nhau, chúng ta cũng dựa vào đó mà dễ dàng tiềm kiếm Linh thú phù hợp.

Ý nghĩ tập trung ngay vào Băng đảo thứ ba từ dưới lên, chỉ thấy thân hình Vân Phàm cứ thế lao thẳng xuống.

Bùm…

Lạnh thật, Vân Phàm trồi đầu lê khỏi mặt nước, một mình Băng đảo sẽ bao quanh cho cả vùng thế giới này.

Nơi trung tâm nhất là những dạy núi tuyết trùng điệp sao đó thấp dần thấp dần tới lớp băng dầy bao bọc cả đại dương mênh mong.

Còn Vân Phàm hiện đang đứng là phần rìa cùng biển sâu, nơi băng tuyết không đóng tới được.

Ngước nhìn về phía xa một mảnh trắng xóa, Vân Phàm cười khổ, Băng đảo là nơi có điều kiện khắc nghiệt nhất, nếu Huyết tộc không có Băng hệ thì sẽ rất ít đến đây. Dù phần lớn có cả Thủy hệ, Kim hệ Linh thú.

Bơi một hồi lâu Vân Phàm mới lòm còm bò vào bờ, dù thể chất thích ứng mà cũng gặp nhiều khó khăn như thế này thì thuộc tính khác vào đây chắc đều chết tại mặt biển giá lạnh rồi.

Đến đây cũng xin giới thiệu một lần nguyên tắc vận hành của thế giới này.

Tại đây bạn không thể chết, nhưng mỗi lần mất mạng sẽ tiêu hao toàn bộ tinh thần, hầu như muốn trở lại tiếp tục cuộc hành trình phải nạp nghĩ ngơi 3 ngày ngoài thực tế.

Đồng thời khi quay lại sẽ bị đưa trở về điểm xuất phát.

Điều này có nghĩa là một tên Kim hệ đến đây sẽ vĩnh viễn không đến được bờ.

Thẩn thờ nhìn màu trắng tinh trải dài trước mắt, bỗng một giọng nói trong trẻo như em bé kì lạ vang lên bên tai Vân Phàm:

-“Cứu… Cứu với…”

Lặng người quan sát khắp nơi xung quanh nhưng không hề thấy gì cả, âm thanh mờ mịch đó xa, xa vô cùng.

Lắc đầu hắn tiến lên tiếp tục đi, bất kì một hòn đảo nào cũng thế, được chia thành từng khu vực khác nhau phân chia cấp bậc, càng vào sâu Linh thú càng mạnh mẽ.

Bởi không có Nguyệt tinh, sinh vật chỉ có thể ăn lẫn nhau hoặc tìm kiếm Năng lượng thạch mà hấp thu.

Năng lượng thạch bắt nguồn từ sức mạnh do những Linh thú cấp cao để lại.

Có lần một vị Vương cấp vô địch tồn tại chủ tầng thế giới đồng ý làm bạn với Huyết tộc mà cả vùng đất đó được một bữa mưa rơi năng lượng thạch.

Vùng ranh giới xuất phát chính là nơi tập trung của những Linh thú vừa được phục sinh, du long hỗn tạp, bạn thậm chí có thể bắt gặp một con Tử sắc tư chất tại nơi đây.

Tuy nhiên bọn chúng khi chết đi hầu như vẫn còn hoặc chỉ biến mất một ít trí nhớ, linh trí đã mở ra hoàn toàn thì dù có mạnh cỡ nào nếu tư chất hay tâm tính không phù hợp mắt xanh nó cũng không thể thu phục được.

Lý thuyết là thế thôi, Vân Phàm một đường đi tới hiện giờ chỉ gặp được những loài bình thường, có chút đôi mắt còn chưa qua thay đổi Thanh văn.

Mục tiêu của hắn chỉ có một thôi, là Tử sắc tư chất. Không phải đòi cao mà là tự tin với chính bản thân mình.

-“Cứu… Cứu với”.

Lại nữa, âm thanh kì dị lại vang lên bên tai, cứ cách một khoảng thời gian lời kêu gọi cứ truyền đến.

Là nơi đâu, Vân Phàm ngước nhìn về phía xa.

Bùm…

Một tiếng nổ đánh thức hắn dậy, cấp tốc chạy đến nơi phát ra.

Trái tim hắn như đông cứng bởi cái lạnh kết hợp vẻ đẹp của con Linh thú trước mặt, Toàn thân nó là những mảnh pha lê trắng pha màu xanh lục bắc mắt, hai hạt phỉ thúy tím sáng lấp lánh trước mặt, cùng chiếc đuôi dài cong sắc nhọn.

-“Là Bò cạp tuyết Linh thú”.

Đây là hàng thật giá thật Tử sắc tư chất, lúc này nó đang chiến đấu cùng một người bên dưới vực băng.

Tới gần xem thì càng cả kinh, là một cô gái, phải nói ở cái thời đại trên địa cầu, ti vi, mạng lưới,công nghệ xuất hiện, khái niệm về vẻ đẹp của Vân Phàm đã cực cao, thâm chí khi gặp Ngọc Quý hắn cũng khá bất ngờ có thể thấy được người thật xinh đến thế ngoài đời.

Nhưng giờ phải dùng kinh diễm, là tiên nữ hạ phàm chăng. Gương mặt trái xoăn lạnh lùng ấy, ngũ quan ấy, sự kết hợp không còn từ gì Vân Phàm được học có thể diễn tả, là Thiên phối, là sáng tạo vĩ đại của ngài mới làm ra được.

Cứ như là có mị hoặc vậy, Vân Phàm thất thần ngắm nhìn.

Quả là xinh đẹp, lấy lại tinh thần hắn lại yên lặng ẩn hình quan sát, dù gì trước mắt vẫn còn một con Tử sắc tư chất Linh thú nữa.

Đang suy nghĩ Vân Phàm không hề biết trong lúc mình trơ mắt ếch, trư ca mặt quan sát lúc này đã bị phát hiện.

Cô gái đang dần rơi vào hạ phong đành cắn răng lên tiếng.

-“Là ai, ra đây đi, với thực lực của ngươi, ta không biết tại sao có thể đến đây nhưng chắc chắn sẽ không thể nào thu phục được linh thú đâu. Nếu ra tay giúp đỡ ta thề bảo đảm Bắc Băng cung sẽ giúp ngươi thực hiện bất kì điều kiện nào.”

Lòng suy nghĩ nhanh chóng, Vân Phàm vẫn còn khá tự tin vào thực lực chính mình mà ngư ông đắc lợi.

Nếu là con gái thì hắn chỉ có thể ít nhất không cướp chứ nếu thua thì phải tới lượt người khác chứ.

Chiến đấu dần kịch liệt lên, nhưng vẫn chưa thấy ai ra giúp đỡ, cô gái như quyết định đánh cuộc gì đó rồi hô:

-“Băng đông thiên địa”.

Xung quanh cô gái nhanh chóng hình thành một tầng băng trong suốt rồi từ từ lớn dần lan rộng xuống mặt đất, tốc độ kinh người tới tận chỗ hắn.

Bò cạp thấy vậy nhanh chóng vận lực dùng đuôi chích về phía tản băng.

Rầm…

Sức mạnh khủng khiếp nhưng hầu như không thể để lại bất kì tì vết nào cả, thấy không ổn con Linh thú quay đầu bỏ chạy.

Đây là… Vân Phàm như hiểu ra cái gì cắn răng lao vút xuống:

-“Phong chi khóa”.

Một nguồn sức mạnh đấm thẳng ngược về phía hắn rồi lòng giam tan vỡ.

Mạnh thật, Vân Phàm tức giận, không nhờ con vật này nhìn bề ngoài thế nhưng sức lực lại cực mạnh.

Ngước nhìn về phía tản băng đông hắn cũng có chút phần nào hiểu được cảm giác phải đối đầu với con quái vật này.

Đành phải sử dụng chiêu thức mới thôi, Vân Phàm lùi lại cực nhanh đồng thời thập trung tinh thần.

-“Cuồng Phong chi khóa”.

Đây là dạng kết hợp giữa kiếm ý với phong cách hình thành đao gió trong Ấn kỹ.

Một cái lòng giam được hình thành từ những luồng lốc xoáy cực lớn, quả thật nó gây khó khăn hơn một chút khi chiếc đuôi bị ngăn cản khi công phá.

Tiếng kêu ken két như sắt thép chạm vào nhau vậy.

Tuy nhiên cũng là một chút mà thôi, Linh thú cũng rất nhanh chóng phá vỡ đi ra.

Nguy rồi, rõ ràng chỉ là một con Tạo hình cảnh cấp bậc vậy mà có thể khủng bố đến tình trạng này, những tưởng khi vào Bán bộ cảnh hắn đã có thể một trận chiến rồi chứ.

Chạy? Vân Phàm đang định quay đầu thì tản băng bên cạnh bắc đầu rạn nứt rồi nổ tung.

Cô gái một lần nữa thoát khốn đi ra:

-“Hừ, cho ngươi đứng bên ngoài nhìn, bây giờ đã biết mình bất lực chứ.”

Ách… Vân Phàm đậu đen rau muống, bị một cố gái đứng trước mặt nói thế thì ai chịu được chứ, có tin không ka lộn cái bàn bỏ đi.

Cô gái nhanh chóng tục nói như sợ hắn giận thật: “Ta sẽ bỏ qua cho ngươi tội này, chỉ cần giúp một tay thì điều kiện trước kia vẫn còn hiệu nghiệm.”

Suy nghĩ Vân Phàm gật đầu: “Phải làm sao”.

...............

Bình luận





Chi tiết truyện