chương 84/ 96

[ Lược bỏ 1 đoạn Fred kể với Arthur về việc không tìm được đứa nhỏ.]

Tô Triết Thác ngồi ở bên cạnh giường bệnh, gắt gao nhìn vào đôi mắt vẫn đang nhắm thật chặt của Hướng Thanh Lam, vô cùng phiền não thở dài một hơi. Đã mấy ngày trôi qua rồi, Lam Lam lại vẫn chưa hề có dấu hiệu muốn tỉnh dậy.

Ban đầu anh nghĩ đó là do mất máu quá nhiều, nhưng bác sĩ lại bảo rằng, tình hình không hề nghiêm trọng đến như vậy. Thế thì tại sao, tại sao đây?

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, Vũ Văn Thần đứng ở cạnh cửa, hơi hơi phức tạp nhìn về phía Hướng Thanh Lam, sau đó mới bước lại gần Tô Triết Thác.

“Cô ấy sao rồi? Bây giờ đã đỡ hơn chưa?” Tuy biết rằng hiện giờ Hướng Thanh Lam không thể nghe thấy được điều gì, nhưng Vũ Văn Thần vẫn cẩn thận hạ thấp giọng của mình xuống, chỉ sợ sẽ làm ồn ào đến cô.

“Vẫn chưa tỉnh lại lần nào, nhưng thân thể cũng khá hơn một chút rồi.” Ánh mắt sắc sảo mọi khi của Tô Triết Thác giờ đây đã chứa đầy mệt mỏi, hình như, bên trong còn mang theo một chút hối hận.

Đến tìm cô trễ như vậy, lại để ọi chuyện tệ hại ra nông nỗi này, tất cả đều là do lòng tự tôn chết tiệt của anh. Làm sao bây giờ, nếu Lam Lam tỉnh lại, anh sẽ phải nói chuyện đứa bé với cô như thế nào đây?

Chết tiệt, thật là vô cùng chết tiệt!

Anh buồn bực xoa xoa huyệt thái dương, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy chẳng có cách giải quyết nào là hợp lý trong trường hợp này.

“Thác, đứa bé đâu rồi?” Vũ Văn Thần có chút phức tạp nhìn Tô Triết Thác, cuối cùng mới dám mạnh bạo hỏi ra.

Từ ngày Thác đưa Thanh Lam về nước, cô ấy vẫn luôn mê man bất tỉnh như thế này. Anh muốn biết tại sao, chỉ là mỗi lần nhìn thấy nét mặt âm trầm của cậu ta, bao nhiêu tò mò lại đành vô lực nuốt trở lại trong lòng. Nhưng lần này thì không thể nhịn thêm được nữa, một đứa bé đang sống rành rành ra đó, nay đột nhiên không thấy đâu, làm sao anh có thể giả vờ như không biết được?

“Đứa bé?” Tô Triết Thác hơi hơi giật mình một chút, nửa ngày sau, Vũ Văn Thần mới nghe được tiếng anh thở dài, dường như bên trong còn mang theo một chút phiền muộn.

“Nó chết rồi, vừa sinh ra cũng đã chết, ngay cả bác sĩ cũng không cứu được.” Anh cúi đầu nhìn vào đôi bàn tay của mình, dường như mơ hồ có thể thấy được một thân thể bé bỏng đang cựa mình trên đó.

Y Nhược mang nó đi đâu, thực ra cũng đã vài lần anh định hỏi, chỉ là… rất sợ phải đối diện với lương tâm của chính mình.

Vậy nên, anh không quan tâm, cũng sẽ không bao giờ hỏi đến.

Tô Triết Thác lãnh đạm nói xong, khiến Vũ Văn Thần không khỏi giật mình sửng sốt một hồi. Đứa bé kia đã chết rồi sao, vừa sinh ra cũng đã bị yểu mệnh? Như vậy, Hướng Thanh Lam phải làm sao bây giờ, cô đã chờ đợi đứa nhỏ này thật lâu, cũng đã vì nó mà chịu nhiều khổ sở…

“Có thể nói cho tôi biết, đứa bé là con trai hay con gái được không?” Vũ Văn Thần cố gắng bình ổn lại tâm tình, buồn bã hỏi Tô Triết Thác một câu cuối cùng. Dù sao, anh cũng đã rất mong chờ đứa bé kia chào đời, bây giờ nó không còn nữa, thật sự khiến anh có chút trống rỗng không biết phải làm sao.

“…”

“Là con trai.” Tô Triết Thác trầm mặc nửa ngày, cuối cùng hơi hơi híp mắt lại, trầm giọng trả lời Vũ Văn Thần.

Không hiểu tại sao, anh lại không muốn nói thật cho cậu ta biết rằng đó là một đứa bé gái. Thậm chí, anh còn nửa uy hiếp, nửa dụ dỗ vị bác sĩ ở Anh quốc nói với mọi người điều tương tự.

Dù sao đứa bé cũng chết rồi, nói nó là con trai chẳng có gì to tát cả. Đúng vậy, rõ ràng là như vậy, anh không nên suy nghĩ nhiều về việc này làm gì.

“Thanh Lam… đáng thương quá.” Vũ Văn Thần lại thở dài một hơi, sau đó vỗ vỗ vào vai Tô Triết Thác coi như an ủi, nhẹ giọng nói, “Tôi đi trước đây, ở công ty còn có nhiều việc phải giải quyết, tôi sẽ làm hết giúp cậu. Cậu cứ ở đây chăm sóc Thanh Lam cho tốt là được rồi”

“Cảm ơn.” Tô Triết Thác vẫn bất động ngồi ở chỗ đó, ánh mắt chăm chú nhìn vào Hướng Thanh Lam không rời. Anh cầm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, vuốt ve một chút, sau đó cẩn thận đặt vào trong chăn.

Mà anh vẫn không hề chú ý đến, khóe mắt của cô lúc này đột nhiên rơi xuống một giọt lệ, rất nhanh biến mất vào chiếc gối đầu màu trắng.

Lại một lần nữa sao?

Con của cô… đã mất đi thật rồi?



[ Lược bỏ 1 đoạn Ngân Táp nhờ Tiểu Tây đến trông hộ đứa nhỏ để cậu yên tâm đi Trung Quốc. Không biết bà tác giả này có yêu trẻ con lắm không, nhưng mà thực sự ta thấy cách bả miêu tả tình cảm của Ngân Táp dành cho đứa bé hơi bị quá lố. Thế nên ta nói trước, về sau những phân đoạn nào của 2 người này đều sẽ bị cắt bỏ không thương tiếc, chớ có thắc mắc vì sao lại chẳng thấy nhắc đến đứa con của Hướng Thanh Lam làm gì nha >"
Arthur đứng bên cửa sổ sát đất, ngón tay vô thức mân mê chiếc vòng cổ có khắc tên mình trên đó, ánh mắt như đang hướng về một nơi vô cùng xa xôi. Chuyến đi Trung Quốc lần này, không biết sẽ là bắt đầu hay kết thúc. Anh luôn rất tự tin vào bản thân mình, chỉ là giờ đây…

Đầu ngón tay nhẹ nhàng ma sát lên mấy văn tự quen thuộc, đột nhiên, lại khiến tim anh ẩn ẩn đau đớn.

Lam, em nhất định phải chờ anh tới đón, được không?

Xoay người bước đi ra ngoài, anh hơi nheo hai mắt lại, phong thái hiển nhiên thuộc về một nam nhân luôn đứng trên đỉnh cao. Mặc kệ lần này đối thủ có mạnh tới cỡ nào, anh cũng quyết tâm giành lại người con gái mình yêu mến.

Anh chỉ còn mình cô mà thôi, không thể mất đi, vậy nên, không cho phép bản thân thua cuộc.

Fred đã chuẩn bị xong tất cả hành lý, chỉ cần lão đại cùng thằng nhóc Ngân Táp đến là sẽ khởi hành luôn. Vậy mà sao a? Đã mấy tiếng trôi qua rồi, bọn họ ngay cả một cái bóng dáng cũng còn chưa thấy đâu.

Lão đại anh không dám nói, dù sao ngài cũng là cấp trên, không bao giờ đến sớm hơn người khác. Nhưng là thằng nhóc Ngân Táp, nó không có người yêu, không có bạn bè, làm gì mà giờ này vẫn chưa thấy tăm hơi ở đâu? Thật khiến anh buồn bực hết chỗ nói.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, anh run rẩy hà hơi vào lòng bàn tay, sau đó xoa xoa một chút, một bên còn không ngừng nguyền rủa người nào đó còn chưa chịu xuất hiện.

Đợi đến lúc có thể khởi hành được đã là chuyện của hai tiếng sau. Fred nhìn nét mặt buồn bực của Ngân Táp mà không khỏi nhíu chặt mày.

“Thằng nhóc này, cáu cái gì vậy, ai nợ tiền chú mày chắc?” Người phải cáu ở đây đáng ra phải là anh đi? Đã làm sai chuyện mà còn bày ra bộ mặt khó coi như vậy, tức chết anh.

“Hừ.” Ngân Táp quay đầu đi, cũng không thèm trả lời Fred. Lúc này đây cậu đang rất lo lắng cho nha đầu kia, nó yếu ớt như vậy, thô tay thô chân như Tiểu Tây chẳng biết có chăm sóc nổi không nữa.

Nhẹ nhàng thở dài một hơi, sau đó quay sang nhìn Arthur, ánh mắt của cậu không khỏi trở nên có phần phức tạp. Lần này sang Trung Quốc, rõ ràng bọn họ là bên rơi vào thế bị động, hơn nữa cũng chưa có một kế hoạch nào rõ ràng. Nơi đó là giang sơn của Tô Triết Thác, hắn ta có thể làm ra rất nhiều chuyện để giữ lại Hướng tiểu thư ở lại bên người.

Chỉ hy vọng, chủ nhân của cậu cũng sẽ như vậy.



Vừa đặt chân xuống Trung Quốc, Arthur đã vội vàng rời đi ngay. Ngân Táp nhìn theo anh, không hề có ý định ngăn cản. Dù sao cậu cũng biết rõ chủ nhân sẽ đi nơi nào, cho nên, không cần phải lo lắng.

Thời gian vẫn còn rất nhiều, ngày mai bọn họ mới bắt đầu hành động cũng chưa sợ muộn…

Đứng trước một đống đổ nát hoang tàn, Arthur nắm chặt hai tay lại, có chút không đành lòng nghiêng mặt đi nơi khác. Căn nhà anh ở cùng Lam suốt ba tháng ở Trung Quốc, nay đã không còn nữa rồi. Chiếc giường nhỏ của anh, chiếc sô pha cũ anh vẫn hay ngồi trên đó, còn có, chiếc máy tính Lam vẫn thường dùng để dịch tư liệu… Không còn, đã không còn gì hết.

Trí nhớ đã trở lại, nhưng tất cả những gì đã làm nên nó lại lần lượt rời đi.

Không có nhà, không có Lam, anh phải làm gì bây giờ mới tốt?



Trong một bệnh viện ở ngoại thành, lúc này sắc mặt của Tô Triết Thác đang cực kì âm trầm, khiến cho vị bác sĩ ở bên cạnh anh không khỏi run sợ một chút.

“Cô ấy đã mê man mấy ngày rồi, tại sao đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại? Chẳng phải các ông đều nói sẽ không có việc gì hay sao, rốt cuộc là có biết chữa bệnh hay không vậy?” Kiên nhẫn của anh cũng chỉ có giới hạn, nhất là khi, Lam Lam vẫn không hề có dấu hiệu muốn tỉnh lại như thế này.

“Tô tiên sinh, mong ngài thông cảm cho, thật sự chúng tôi đã làm hết sức mình rồi. Rõ ràng thân thể của phu nhân không có vấn đề gì nghiêm trọng, hơn nữa cô ấy cũng phục hồi rất tốt. Vậy nên không tỉnh lại…” Vị bác sĩ lo lắng nhìn sắc mặt của Tô Triết Thác một lúc, cuối cùng mới dè chừng nói ra, “Có lẽ, là do tâm bệnh chăng?”

“Tâm bệnh?” Giọng nói của Tô Triết Thác trầm xuống vài phần, dường như, còn mang theo vài phần suy tư phức tạp.

“Đúng vậy, trường hợp như thế này chúng tôi đã từng tiếp nhận vài ca rồi. Thường thì do bệnh nhân đã phải chịu đựng một cú sốc quá lớn, nhất thời không dám đối mặt, cho nên mới lâm vào ngủ say. Có khả năng, tình huống của phu nhân cũng chính là như vậy.” Không thấy Tô Triết Thác tỏ ra tức giận, vị bác sĩ lúc này mới dám nói ra nhận định của mình.

Tô Triết Thác giật mình nhìn ông, thân thể đột nhiên lui về phía sau từng bước. Là nam nhân kia sao, cuối cùng, cũng vẫn là do nam nhân kia sao?

Lam Lam, đến giờ này em vẫn không chịu tỉnh lại, thật sự là vì hắn?

Tô Triết Thác vẫn đứng, mà Hướng Thanh Lam lại vẫn ngủ, hai người cách nhau thật gần, mà dường như cũng là thật xa.

“Lam Lam, em đâu hề mất đi tất cả, em xem, em còn có anh nữa cơ mà.” Anh cẩn thận cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, thanh âm nhẹ nhàng nỉ non, dường như bên trong còn mang theo một ít cầu xin cùng đau khổ.

“Không có đứa bé này, chúng ta vẫn có thể sinh thêm thật nhiều đứa nữa. Anh hứa, nhất định sẽ bù đắp cho em thật nhiều.”

“Lam Lam, hãy tỉnh lại được không?” Anh xin em…

Tô Triết Thác tiếp tục nói xong, dường như muốn dùng phương pháp cuối cùng này để khiến cho cô tỉnh lại. Tất cả thương tổn đều đã chấm dứt rồi, giờ đây chỉ cần Lam Lam nguyện ý, cô sẽ có được tình yêu mà mọi cô gái trên đời đều phải ghen tị.

Cho dù trong đó chứa đựng nhiều mưu kế cùng ích kỉ, nhưng ai lại có thể nói rằng nó không phải là nồng nhiệt yêu thương? Anh yêu cô, nhất định cũng không ít hơn Arthur Hoài Th

ụy.

Bởi vì quá yêu, cho nên mới dám làm ra những việc trời đất cũng không dung thứ. Đứa bé kia… Anh phải làm sao bây giờ?

Khi còn sống nó là cái gai trong lòng anh, chết đi rồi, lại vẫn có thể khiến anh áy náy đau khổ. Cúi đầu xuống thật thấp, dường như ánh mắt của anh đã bắt đầu cay cay, mà anh cũng không hề phát hiện ra, ngón tay của Hướng Thanh Lam lúc này đã hơi hơi động đậy một chút.

Đây có phải là ảo giác của cô không? Cô có thể nghe thấy giọng nói mơ hồ của Tô Triết Thác, anh nói, đứa bé không còn nữa. Đây không phải là lần đầu tiên cô nghe được điều này, như vậy, là thật sao, không còn nữa rồi sao?

Tiếng nói kia vẫn đều đều truyền đến, nhưng là, cô không muốn nghe nữa, cô chỉ muốn yên lặng nằm đây, chìm đắm trong thế giới của riêng mình.

Cô không còn thân nhân, chẳng còn ai có thể khiến cô lưu luyến được nữa rồi… Chi bằng, cứ như vậy mãi đi. Sẽ không có âm mưu, sẽ không còn thù hận, cô sẽ không phải sợ hãi hay đau lòng vì ai nữa.

Thế giới là một mảnh tối đen, thực ra, cũng vô cùng an toàn. Cô sẽ vẫn ở đây, chờ đến ngày được gặp đứa nhỏ.

Đột nhiên, có một tiếng trẻ con kêu khóc truyền đến, cô giật mình nhìn quanh.

Con à, là con phải không? Con đã đến rồi sao? Nhanh nhanh đến đây với mẹ nào…

Môi của cô nhẹ nhàng cong lên một chút, giọng nói của nam nhân đã dần dần rời xa, đến tiếng Lam Lam cuối cùng kia, dường như chỉ còn là hư ảo.

Như vậy cũng tốt lắm, không có Tô Triết Thác, cũng không có Arthur Hoài Thụy. Cô không cần ai cả, trong thế giới này, chỉ có cô cùng đứa nhỏ là đủ rồi.

Có lẽ, đây sẽ là một giấc ngủ thật dài.

Vĩnh viễn cũng không cần tỉnh lại.

Bình luận





Chi tiết truyện