chương 47/ 96

Bé ngoan sao, Hướng Thanh Lam nghe được anh nói, bất đắc dĩ cười khổ một chút. Cho tới bây giờ cô đều là bé ngoan, nhưng vẫn không có ai yêu cô cả, hơn nữa cũng không có người nào nói qua với cô như vậy.

‘Thanh.’ Môi của cô hơi hơi động, yên lặng nhớ kỹ tên của anh.

Hai người sống nương tựa lẫn nhau, lúc này đáy lòng càng thân thiết hơn một chút, một nam nhân không có kí ức, một cô gái mất đi tất cả, trừ bỏ đối phương ra, bọn họ còn có cái gì đâu?

Gió ban đêm theo cửa sổ thổi vào, thỉnh thoảng làm phất lên một góc rèm cửa, hiển có chút mềm mại.

Trên chiếc giường không lớn trải hai chiếc chăn đơn, phân biệt ngủ hai người. Hướng Thanh Lam tỉnh lại, vươn tay mở lên ngọn đèn ngủ, ánh sáng chiếu vào một người khác vẫn còn đang ngủ say, tiếng hít thở đều đều không ngừng truyền đến.

Cô ngồi dậy, xoa nhẹ ánh mắt có chút trướng đau, sau đó quay đầu nhìn về phía Thanh.

Ánh sáng ấm áp dừng trên khuôn mặt khiến anh dường như được phủ thêm một tầng ôn nhu, mái tóc trông cũng nhạt màu hơn rất nhiều. Anh đã khôi phục rất tốt, tuyệt không giống như một người từng phải đi lưu lạc.

Anh mím chặt môi, nhưng ngoại trừ tiếng hít thở đều đều truyền đến, tất cả đều phá lệ im lặng. Khi Thanh ngủ, thật ra rất giống một người bình thường. Anh không đá chăn, không nói mớ, thậm chí cũng không dễ dàng xoay người, toàn bộ buổi tối đều giữ nguyên một tư thế.

Hướng Thanh Lam kéo lại chăn cho anh. Vốn ban đầu bọn họ một người ngủ sô pha, một người ngủ giường, nhưng cuối cùng vẫn là cả hai đều ngủ giường, bởi vì nằm ở sô pha thật sự không hề thoải mái, hơn nữa Thanh cũng không muốn vậy. Tuy trí nhớ không được đầy đủ, nhưng anh vẫn biết là mình chiếm giường của cô, nói thế nào cũng không cho cô ngủ sô pha. Anh như vậy thật khiến người ta cảm thấy ấm áp, đương nhiên, mối quan hệ này vẫn cực kì thuần khiết. Thanh rất trẻ con, cô cũng không để ý nhiều như vậy, trong suy nghĩ của cô, Thanh không phải một người nam nhân, mà là một đứa nhỏ.

Một đứa nhỏ, cho nên ý nghĩ là tuyệt đối đơn thuần.

Quay đầu, cô nhìn thấy bộ quần áo kia đã được Thanh gấp gọn gàng để ở đầu giường, có thể thấy được anh thực thích nó. Thích là tốt rồi, Hướng Thanh Lam đem hai tay đặt trên đùi, đau đớn vì sự vũ nhục của Tô Triết Thác lúc ban ngày dường như đã phai nhạt rất nhiều ở lúc Thanh tươi cười.

Nếu ủy khuất của cô có thể đổi lấy nụ cười Thanh, như vậy cô đã cảm thấy thực thỏa mãn, thật sự, thực thỏa mãn.

Từ ngày rời đi căn nhà kia, cuộc sống của cô liền giống như một cái xác không hồn, không còn cảm xúc, không đau, không khóc, không cười, không có giọng nói. Nhưng từ ngày Thanh xuất hiện, cô cảm giác chính mình còn sống, còn hít thở, trái tim tưởng như đã vỡ vụn từ lâu nay đang dần dần khép lại.

Cô tin có một ngày, tất cả sẽ lại tốt đẹp.

‘Cảm ơn, Thanh.’ Trong yên lặng, môi của cô không tiếng động nỉ non.

Mà lúc này Thanh đột nhiên xoay người, mặt hướng về phía cô, khóe môi hoàn mỹ mím thật chặt, dường như là mơ thấy chuyện gì không vui, liền ngay cả mi tâm (chỗ giữa hai hàng lông mày đó mà) cũng cau thành một hình chữ thập.

Hướng Thanh Lam nhẹ nhàng đưa tay đặt ở mi tâm của Thanh, ngón tay mơn trớn nếp nhăn, muốn làm nó hạ xuống. Thanh hẳn là vui vẻ, đơn thuần, không cần phiền não nhiều lắm, mặc kệ chuyện gì phát sinh cũng đã có cô gánh vác. Tuy rằng không đủ cường đại, nhưng cô tin mình vẫn có thể bảo vệ tốt cho Thanh.

Kéo lại chăn trên người, cô vươn tay tắt đi đèn ngủ, bên trong nhất thời biến thành một mảnh hắc ám, chỉ còn chút ánh sáng le lói từ vầng trăng ngoài cửa sổ tiến vào, lốm đa lốm đốm dừng ở trên mặt đất, trong trẻo mà phá lệ xinh đẹp lạnh lùng.

Hướng Thanh Lam nhắm lại hai mắt, nhiệt độ từ tấm chăn thế nhưng làm cho cô cảm thấy quyến luyến, không biết là quyến luyến ấm áp, vẫn là quyến luyến anh.

Có lẽ, ngày mai trời sẽ rất đẹp đi?

Thanh lại là xoay người, hôm nay dường như anh không giống như bình thường, bàn tay đặt ở đệm chăn nắm thật chặt. Dùng sức đến mức ngay cả đầu ngón tay cũng trở nên có chút trắng bệch, anh cau chặt mày rồi lại giãn ra, dường như đang ở giãy giụa điều gì đó.

Trong giấc mơ chỉ có một mảnh màu đen mông lung, ở mơ hồ, dường như có một người ăn mặc chỉnh tề, ý cười lạnh như băng, khuôn mặt của người kia thế nhưng giống anh như đúc! Hai tay của hắn đặt sau tay lái, ngón tay dùng sức nắm chặt, nhanh chóng lái chiếc xe sáng bóng cách xa tầm mắt của anh.

Thanh muốn đuổi theo hắn, cũng muốn hỏi vì sao bọn họ lại giống nhau như vậy, anh quên đi tất cả, thậm chí, quên cả bản thân mình.

Nhưng vào lúc anh vươn tay, dường như cái gì cũng không thể bắt lấy.

Lung tung muốn cầm giữ thứ gì đó, đến tận lúc nắm chặt được một loại ấm áp, anh mới cảm giác chính mình có chút chân thật, hô hấp cũng trở nên bình ổn trở lại. Mở ra hai mắt, trên trán có chút mồ hôi lạnh hạ xuống, đưa mắt ra ngoài cửa sổ, anh thấy ánh mặt trời đã tiến vào rất nhiều, rèm

cửa cũng đã được kéo lên, hình như hôm nay anh thức dậy hơi muộn.

Nắm chặt tay, anh phát hiện ra mình đang cầm một cái tay nhỏ bé, mà anh cũng thấy được ánh mắt Hướng Thanh Lam gắt gao nhìn mình.

“Em nằm mơ, a…” Anh đột nhiên nở nụ cười, có chút xấu hổ, Hướng Thanh Lam gật đầu một cái, nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay của Thanh. Thanh ngồi dậy, vẫn dùng sức nắm chặt tay cô không muốn buông ra, liền giống như cô là nhành cỏ cứu mạng của anh, chuyện trong mộng chân thật quá, phải chăng nó ẩn chứa điều gì đó về phần kí ức đã mất đi?

Anh muốn biết, nhưng lại sợ phải biết.

‘Mơ thấy cái gì?’ Hướng Thanh Lam viết vào lòng bàn tay anh. Nhìn thẳng vào mắt anh, thấy nơi đó vẫn là một mảnh trong trẻo bình thản, thế này cô mới cảm thấy yên tâm được một chút. Thật sự vừa rồi anh làm cô sợ muốn chết! Cô vừa ngủ được không sâu liền nghe thấy anh rên rỉ thống khổ, hai tay quơ lên không trung như muốn cầm lấy thứ gì, thoạt nhìn cực kì đau đớn. Cô sốt ruột nắm chặt tay của anh, anh như vậy khiến cô thật sự đau lòng, lẽ nào là gặp ác mộng?

“Không có gì.” Thanh lắc đầu, theo bản năng không nghĩ để cho cô biết sự thật. Theo mỗi ngày trôi qua, anh đã biết được thêm rất nhiều điều, ví như tự hỏi. Có lẽ trí lực của anh không đủ thành thục, nhưng anh đã bắt đầu biết nên đối xử với mình, với cô như thế nào cho thật tốt.

Không muốn khiến cô phải lo lắng, nhìn cô sợ hãi anh sẽ cảm thấy khó chịu.

Phải không? Hướng Thanh Lam hơi buông lỏng tay, tuy biết rằng anh đang giấu diếm chuyện gì đó, nhưng cuối cùng cô cũng không hỏi điều gì.

Nếu muốn nói, tự khắc có ngày anh sẽ nói.

Bình luận





Chi tiết truyện