Nam nhân nghiêng đầu một chút, nhưng cuối cùng vẫn nhanh chóng mặc đồ, sau khi cài xong cúc áo cuối cùng thì ngồi yên ở trên giường như một đứa bé ngoan chờ Hướng Thanh Lam khen ngợi.
“Chị ơi, em mặc xong rồi.” Giọng nói thành thục mang theo từ tính, nhưng ngôn ngữ lại là ngây thơ vô cùng.
Quả nhiên, anh là có chút ngốc.
Hướng Thanh Lam nhìn anh, thật ra anh cũng chỉ là một đứa nhỏ đang chờ người lớn khen ngợi mà thôi, cô không khỏi cười lên tiếng.
“Thực ngoan.” Cô không tiếng động nói xong, xoa nhẹ đầu anh, có vẻ thật sự coi nam nhân cao lớn, thoạt nhìn trên dưới 30 tuổi này trở thành một đứa nhỏ.
“Ha ha, em nghe hiểu được, chị đang nói em ngoan”, dường như nam nhân cực kì có cảm giác thành tựu, anh thấy rõ khẩu hình của Hướng Thanh Lam, tuy rằng cô không nói ra tiếng. Nhưng anh thật sự có thể nghe hiểu được.
Cô đang nói anh thực ngoan.
Hướng Thanh Lam lại gật đầu một cái.
Nam nhân nhìn thấy Hướng Thanh Lam gật đầu, tựa như vừa được ăn một khối đường, cực kì cao hứng. Anh nắm một chút mái tóc, dường như là theo thói quen, ngón tay khớp xương rõ ràng, trông rất đẹp, thế này Hướng Thanh Lam mới chú ý tới, thì ra đêm qua cô không nhìn lầm, tóc anh quả thật không phải màu đen, mà gần như là màu vàng thiên màu rám nắng.
Một người ngoại quốc, không phải, là một người con lai mới đúng, tuy trông anh có vẻ thiên về Tây phương một chút, đường cong ngũ quan hoàn mỹ cực kì, nhưng vẫn nhìn ra được bóng dáng của người phương Đông.
“Chị à, chị đang nhìn gì vậy, em đói quá.” Nam nhân buông tay, đặt trên bụng, thậm chí lúc vừa nói xong thì bụng anh còn rất phối hợp kêu một tiếng.
Anh ngượng ngùng cười cười, mang theo vài nét ngại ngùng hồn nhiên, Hướng Thanh Lam gật đầu một cái, đi vào phòng bếp. Phòng bếp của cô rất nhỏ, nhưng cũng rất đầy đủ, chẳng qua bởi vì quá bận nên ít khi dùng đến, bình thường cô đều làm mấy món tùy tiện, cô cũng không kén ăn, chỉ cần no là được, thậm chí nếu việc quá nhiều cô sẽ chỉ ăn một gói mỳ mà thôi.
Công tác phiên dịch cực kì vất vả, nhất là với cô hiện tại, phần công tác này đã là thứ duy nhất giúp cô kiếm tiền, mà cô phải dịch xong rồi mới được nhận tiếp tài liệu, cũng chỉ như vậy mới có thể kiếm được tiền.
Làm nhanh một nồi cháo, bưng ra ngoài mới phát hiện ra, người nam nhân ngay cả chính mình cũng không biết là ai kia lúc này đang tò mò nhìn khắp nơi trong nhà cô, thỉnh thoảng còn gật gật đầu, ánh mắt màu xanh lục phá lệ trong suốt, giống như ánh mắt của một đứa nhỏ, sạch sẽ cực kì.
Cô thở dài một hơi, cô đã có thể khẳng định, đầu óc nam nhân này nhất định là không bình thường, lòng cô hơi hơi tê rần, một người nam nhân đẹp đến như vậy, thật sự là đáng tiếc.
“Chị.” Nam nhân thấy được cô, lập tức đi xuống, trông mong nhìn đồ ăn trong tay Hướng Thanh Lam, nuốt một chút nước miếng, đã mấy ngày nay anh không được ăn qua thứ gì. Mọi người nhìn thấy anh nhưng không thèm để ý đến anh, mà anh cũng không chủ động vươn tay về phía người khác, những người như anh đều làm như vậy, chỉ có anh, không biết vì sao, anh không muốn thế, dù có đói chết anh cũng sẽ không xin ăn của người khác.
Anh không giống bọn họ.
Nhưng thật sự anh cũng rất đói bụng.
Anh nhìn Hướng Thanh Lam đặt đồ ăn ở chiếc bàn duy nhất trong nhà, cô lấy ra hai cái bát, nhường cái to hơn cho anh, cô ăn bát nhỏ. Bình thường cô ăn không nhiều, chỉ cần một chút là đủ rồi, với lại cô xem ra, anh đã cực kì đói bụng.
Hướng Thanh Lam nhìn về phía anh, lông mi đen hơi hơi rung động, đáy mắt có chút ý cười tươi mát, đây có lẽ là lần đầu tiên cô cười từ ngày ấy đi? Nam nhân thực ngoan ngoãn đứng ở xa, dường như vẫn đang rất khẩn trương, cô vươn tay vẫy vẫy anh.
Lúc này nam nhân mới hớn hở ngồi đối diện cô, nhìn bát lớn trước mặt mình, lại không hề động đũa. Hướng Thanh Lam hơi nở nụ cười một chút, cầm đũa đặt vào tay anh, chỉ vào bát, sau đó gật đầu một cái.
Nam nhân nhìn cô, xem ra đã hiểu được, anh cúi đầu, bưng bát lên, ăn từng miếng thật to, xem ra là đói bụng cực kì, cho nên anh ăn rất nhanh. Nhưng Hướng Thanh Lam ngoài ý muốn phát hiện ra, động tác của anh tuy mau chóng lại mang theo vài phần tao nhã, tư thế ngồi cũng rất nghiêm chỉnh.
Hướng Thanh Lam vừa bắt đầu ăn, lại nhìn thấy bát của nam nhân tuy lớn gấp đôi bát mình nhưng đã sạch sẽ rất nhanh.
Bởi vì quá lâu rồi không được ăn gì, cho nên hiện tại anh muốn ăn thật nhiều thật nhiều, tuy rằng vừa rồi cũng rất nhiều, nhưng anh cũng mới chỉ ăn no có sáu phần. Anh nhìn về phía Hướng Thanh Lam, trong mắt có thật nhiều khát vọng đối với đồ ăn, nhưng cũng không dám nói gì.
Bình luận
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1