chương 41/ 96

“Không cần phải nói cảm ơn.” Cô gái thản nhiên phẩy phẩy tay, rõ ràng thực hiểu biết hành động này của Hướng Thanh Lam.

“Thanh Lam.”

Đột nhiên giọng nói của cô trở nên cực kì nghiêm túc, ngữ điệu dường như có vài phần trầm trọng.

“Thanh Lam, nghe chị Hứa nói này.” Cô gái tự xưng là “chị Hứa” vỗ nhẹ lên thân thể đã gầy yếu đi rất nhiều so với trước kia của Hướng Thanh Lam, cái cô gái này, cho tới bây giờ cũng không chịu nói ra chuyện của mình, nhưng cô là có thể nhìn ra được nhất định đã có chuyện gì đó thực nghiêm trọng xảy ra với Hướng Thanh Lam.

Cô vẫn nhớ như in ngày hôm ấy, ánh mắt vô thần của cô gái này ảm đạm không ánh sáng, dường như vừa bị mất đi toàn bộ thế giới vậy. Hiện tại tuy đã tốt hơn một chút, nhưng đau xót giấu ở trong mắt cô vẫn còn tồn tại, như có như không, mỗi khi nhìn sẽ khiến cho người ta thực đau lòng.

Thật đúng là một cô gái kiên cường, nhưng là, lại để người khác không thể bỏ mặc được.

“Thanh Lam, nếu có việc gì nhất định phải nói cho chị biết, chị sẽ cố gắng giúp em.” Chị Hứa nói rất chân thành.

Hướng Thanh Lam gật đầu một cái, ánh mắt như bị bao phủ một tầng sương mù, thỉnh thoảng chớp nhẹ giống như cánh bướm đang lay động, có chút cảm động từ tận đáy lòng.

“Thanh Lam, đi bệnh viện khám cổ họng của em đi.” Cô lại nói thêm một câu, đột nhiên thấy Hướng Thanh Lam mở to hai mắt.

“Thanh Lam, chị không biết đã có chuyện gì xảy ra với em, nhưng là nếu không nói được, sau này em sẽ sống tiếp thế nào đây?” Cô nói xong lời nói thấm thía.

Một cô gái độc thân, sau này có lẽ còn phải chăm sóc ột gia đình, đã không có giọng nói sẽ trở nên thực bất tiện. Cô còn trẻ như vậy lại cả đời không thể nói chuyện, thật quá tàn nhẫn.

Hướng Thanh Lam hơi hơi cắn môi dưới, giọng nói của cô còn có thể trở về sao?

Nhẹ nhàng cười với chị Hứa, trong nụ cười kia đã bao hàm cả lời cảm ơn của cô. Giọng nói, tất nhiên cô rất muốn có trở lại, chỉ là cô đã thử rất nhiều lần mà vẫn không thể phát ra được tiếng âm.

Có khả năng sao, có sao?

Cô xoay người đi ra ngoài, trên tay ôm tập tài liệu mới. Lòng của cô bắt đầu cảm thấy hỗn loạn, giọng nói, giọng nói của cô.

Trước cửa bệnh viện, cô đã đứng rất lâu, rất lâu mà vẫn không xác định được mình có muốn vào hay không. Cô do dự bởi vì cô sợ hãi, sợ hãi cái kết quả kia, cô thực sự không muốn phải nghe nó.

Thật ra cô cũng đâu hề  kiên cường, cô chỉ chịu đựng giỏi hơn người khác một chút mà thôi.

Ôm chặt tập tài liệu trong tay, cô hít một hơi thật sâu, sau đó đi vào. Cô vẫn muốn tìm về giọng nói, cho dù không phải vì chính mình, cũng muốn vì Thanh.

Cô sẽ cho Thanh một cuộc sống tốt hơn mà không phải chịu khổ cùng cô như bây giờ.

Bác sĩ ngồi trước mặt Hướng Thanh Lam, thỉnh thoảng kiểm tra cổ họng của cô, cuối cùng chỉ yên lặng ngồi, ánh mắt lộ ra một chút khó hiểu.

Hướng Thanh Lam mở to hai mắt nhìn ông.

“Hướng tiểu thư.” Bác sĩ trầm giọng một chút, tiếp tục nói: “Tôi đã kiểm tra qua, dây thanh âm của cô không có vấn đề gì, hơn nữa lại không phải là câm bẩm sinh, cho nên vấn đề ở đây không phải là do cơ thể, mà là…” Ông nhìn Hướng Thanh Lam, gằn từng tiếng một: “Do – tâm – lý – của – cô.”

“Hướng tiểu thư, cô đã từng phải chịu một cú sốc rất lớn đúng không?” Lật xem bệnh án, bác sĩ hỏi bệnh tình của cô. Ca bệnh kiểu này không phải là ông chưa từng gặp qua, nếu nguyên nhân bệnh không phải do cơ thể, như vậy chắc chắn là do vấn đề về tâm lý.

Bình luận





Chi tiết truyện