“Chị ơi, mình ở trong này làm gì? Em muốn về nhà, chỗ này không vui.” Thanh nhíu mày một chút, không thích ánh mắt những cô gái này nhìn anh, luôn cảm giác nó giống như ánh mắt của anh lúc nhìn thấy chân gà vậy, nhưng anh không phải là chân gà, cũng không thích làm cho người ta ăn. Anh không vui nhếch môi.
Những lời này ngữ khí thiên chân trẻ con, lại nói ra bởi một âm điệu trầm thấp, thật sự cảm giác có chút kỳ quặc.
Mấy cô gái bán hàng vừa nghe thấy anh nói thì sắc mặt cứng đờ, có chút không dám tin nhìn người trước mắt, rõ ràng ngoại hình không thua kém bất kì ngôi sao nào, thật không thể nghĩ tới người tuấn mỹ như vậy đầu óc lại có chút vấn đề.
Một kẻ ngốc dù đẹp trai đến mấy, thiết nghĩ, cũng không có người dám thích anh ta.
Đẹp trai cũng không thể biến thành cơm ăn, một người nam nhân trẻ tuổi, đẹp trai lại nhiều tiền mới là người các cô hằng ao ước.
Thế nên ánh mắt kinh diễm hâm mộ ban đầu lúc này lại là biến thành đồng tình cùng chế giễu. Thật sự đáng tiếc, khuôn mặt đẹp như vậy lại là của một kẻ ngốc.
Hướng Thanh Lam nắm tay Thanh chặt hơn một chút, cô nở nụ cười chua sót, người ta đều phải biểu hiện ra rõ ràng như vậy sao? Cô không muốn mang Thanh đi ra ngoài lần nữa để anh phải chịu những ánh mắt đồng tình trào phúng này, lòng cô cảm thấy đau đớn, giống như là bị kim châm, nhẹ nhàng đâm một chút lại một chút.
Hướng Thanh Lam nhìn về phía Thanh, chỉ thấy anh mím chặt môi, sườn mặt tuấn mỹ trở nên lạnh lùng vài phần. Cô nắm chặt tay anh, kéo anh đi vào phía trong cùng của cửa tiệm, cô chỉ đủ tiền mua đồ ở chỗ này.
Mấy người bán hàng vẻ mặt thờ ơ, xem quần áo cũng đủ biết họ chỉ là người bình thường, chẳng thể mua được thứ gì đắt tiền, Hướng Thanh Lam cũng không để ý, cô chỉ muốn mua cho Thanh một ít quần áo, hơn nữa mua đồ xong cô còn phải đưa anh đi bệnh viện kiểm tra, cô muốn biết anh rốt cuộc là bị làm sao, tại sao lại trở thành như thế này, trí nhớ trước kia của anh đã đi đâu.
Rất muốn biết, cho nên những việc ở nơi này cô không thể để tâm suy nghĩ hơn được nữa.
Hướng Thanh Lam chọn vài bộ quần áo, không đắt tiền nhưng trông cũng khá ổn, cô mua nguyên cả một bộ: áo khoác, áo sơ mi, quần, giầy đều mua cả.
Cô chỉ về phía gian thay đồ, sau đó đưa quần áo cho Thanh, nhẹ nhàng cười, tươi cười tựa như gió mát, phá lệ động lòng người.
‘Đi thay đi.’ Môi cô động động.
Gật nhẹ đầu, Thanh ôm chặt quần áo trong lòng, không biết vì sao đôi mắt cảm thấy trướng trướng, khó chịu cực kì. Anh mím chặt môi đi về phía phòng thay đồ, có chút bóng ma dừng ở trên sườn mặt, dường như có thể nhìn đến nơi đáy mắt kia đột nhiên có vài phần trong trẻo.
Bình luận
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1