Lam Kỳ về đến nhà ngày hôm sau liền bắt đầu đi làm bình thường, sáng sớm cô liền nói chuyện sảy ra ngày hôm qua co Mễ Đóa nghe, dù thế nào cô
cũng biết đó là chuyện tốt, dù sao cũng cần có người chia sẻ một chút.
Sáng sớm trong phòng làm việc liền truyền ra tiếng thét chói tai của Mễ
Đóa, vừa rồi cô không có nghe lầm chứ? Không phải lỗ tai xảy ra vấn đề?
Con nhóc chết tiệt này vậy mà đồng ý lời cầu hôn của Thiệu Tử Vũ, quá
nhanh rồi, từ lúc Thiệu Tử Vũ về đến nay còn không đến một tháng, Lam Kỳ liền nhanh như vậy đem tống bản thân ra ngoài, tuy cô không phản đối
với việc cưới chui này, nhưng mà xảy ra trên người bạn tốt của mình cũng có chút giật mình.
Lam Kỳ nhìn vẻ mặt khó tiêu hóa của Mễ Đóa một chút, rất thông cảm, cảm
giác của cô lúc đó cũng không khá hơn Mễ Đóa chút nào, cô còn không có
nghĩ đến sẽ kết hôn nhanh như vậy, mới hôm qua cô còn cảm thấy kết hôn
là một chuyện rất xa vời.
"Này, thành thật khai báo, anh ta dùng cách gì lừa cậu?” Mễ Đóa hỏi,
“Không phải là cậu đam mê loại chuyện này chứ?” Nghe người ta nói ‘yêu’
rất dễ bị nghiện, hơn nữa còn xem phim AV, nghe cũng thấy hưng phấn,
nhưng mà cũng không cần kết hôn đi.
Lam Kỳ đỏ mặt, Thiệu ngốc không có lừa gạt, là cưỡng ép, nhưng mà cô làm sao không biết xấu hổ mà nói ra miệng, hơn nữa còn là cái miệng rộng Mễ Đóa.
"Vậy có phải là cậu đam mê làm loại chuyện này rồi hay không?” Mễ Đóa chưa từ bỏ ý định truy hỏi.
"Làm gì có, tớ chỉ là yêu anh ấy mới muốn gả cho anh ấy, chỉ đơn giản
vậy thôi.” Lam Kỳ làm sao có thể thừa nhận loại chuyện như vậy, đây
không phải là gián tiếp thừa nhận cô háo sắc hơn Mễ Đóa sao, không có
khả năng, cô có đam mê hay không chỉ có Thiệu ngốc biết, những người
khác không cần bàn đến.
Mễ Đóa không cam lòng lườm cô một cái, thật sự là con nhóc chết tiệt
không tim không phổi, xem ra thật sự tính toán gả đi ra ngoài rồi,
chuyện cô không dám cô lại không thèm giữ, ‘tấm màn mỏng’ kia còn chưa
tính, nhưng mà như thế nào cả người cũng không thèm giữ, thật sự là buồn bực chết người.
"Aiz, vậy ba mẹ cậu biết không?” Mọi chuyện đều đã như vậy cô đành phải
thuyết phục bản thân chấp nhận, 23 tuổi còn trinh, cũng chưa lập gia
đình, ít nhất có thể làm dâu phụ, cũng không tính là không có thu hoạch, nhưng mà theo như cô biết Lam Kỳ hình như không có đưa Thiệu Tử Vũ về
nhà, chuyện yêu đương của hai người bọn họ người trong nhà còn chưa
biết.
"Không biết.” Lam Kỳ lắc đầu, đồng ý với Thiệu ngốc là vì bị ép, nhưng
mà hiện tại nghĩ lại có phần qua loa, không nói trước có thể qua được
cửa ải của cha mẹ già hay không, bây giờ chuyện của chị gái già cùng
Thiệu Tử Mục cũng đủ làm người ta đau đầu, việc này cũng không biết có
thể giấu diếm bao lâu.
"Lá gan của cậu thật đúng là lớn.” Mễ Đóa đã gặp qua tính tình của mẹ
Lam, nhưng mà Thiệu Tử vũ muốn tiền có tiền, muốn tài có tài, con rể như vậy dì nhất định sẽ cười không khép miệng được, có thể sẽ chỉ mong ssao đem Lam Kỳ sớm gả ra ngoài.
Lam Kỳ không nói lời nào, thật ra thì cô cũng rất lo lắng, cha già thì
cô không lo, vì ông có vẻ thấu tình hợp lý, cửa ải khó khăn chính là mẹ
già.
"Kỳ Kỳ, lấy nhẫn kết hôn ra cho tớ nhìn xem.” Mễ Đóa nhìn chằm chằm ngón tay Lam Kỳ, cô đoán hẳn là nhẫn kim cương, con nhóc này thật là may
mắn, về sau không cần đi làm, ở nhà yên tâm làm thủ trưởng phu nhân của
cô.
Lam Kỳ nở nụ cười, vươn tay phải ra, năm ngón tay trắng nõn, Mễ Đóa nheo mắt nhìn rốt cuộc nhìn thấy một chiếc nhẫn bạch kim nho nhỏ trên ngón
tay áp úp của cô, kiểu dáng cực kỳ đơn giản, ngay cả một viên kim cương
nát cũng không có, vẻ mặt lập tức trở nên cổ quái, chỉ như vậy?
"Khụ khụ. Đây là tự tớ chọn.” Lam Kỳ biết Mễ Đóa suy nghĩ cái gì, cười
gượng, lúc Thiệu ngốc cầu hôn không ngờ vậy mà chuẩn bị tới hai cái
nhẫn, lúc cô mơ hồ mở mắt ra, trước mặt liền hiện ra hai cái hộp nhỏ,
một cái trong đó là chiếc nhẫn kim cương chói mắt, một cái là chiếc này, sau đó cô đột nhiên cảm thấy Thiệu ngốc đã có dự mưu, anh hiểu rất rõ
cô. (Ai nói anh Thiệu khô khan không lãng mạn, anh còn chú ý đến từng
chi tiết nhỏ thế kia, hiểu rõ lòng chị Lam thế kia, trên đời này không
lấy anh thì lấy ai đây)
Anh đã sớm biết không có nhẫn kim cương tâm lý cô sẽ không thăng bằng,
sẽ để tâm vào chuyện vụn vặt, nhưng mà nếu thật sự kêu cô đeo cô lại cảm thấy không thoải mái, tính tình cô tùy tiện đeo đồ quý giá sẽ cảm thấy
giống như đang mang theo hơn mười cây vàng, sẽ ép cho ngón tay cô nâng
lên không nổi.
Vì vậy chuẩn bị một chiếc nhẫn kiểu dáng đơn giản sẽ thích hợp với cô,
rất không may từ chối hồi lâu cô vẫn chọn cái nhẫn không chói mắt này.
"Không có tiền đồ." Mễ Đóa không khách khí cho cô một ánh mắt lạnh, nếu
như cô kết hôn sẽ nhất định phải chọn một chiếc nhẫn kim cương, có thể
làm chói mắt người khác. (Kẹo sẽ chọn cả hai, haha, nhẫn đơn giản đeo
lúc bình thường, nhẫn kim cương lâu lâu lấy ra deo sẵn dịp kè hàng lun )
"Cái gì!" Lam Kỳ lườm cô một cái, biết ngay là cô sẽ nói như vậy, xu
lợi, cho nên cô cũng mang theo chiếc nhẫn kia tới, Thiệu ngốc nói cho cô mang theo chơi đùa, không cần đeo mỗi ngày, khi nào muốn đeo thì mang
theo.
"Oa. Kỳ Kỳ" Thì ra cậu không ngốc, Mễ Đóa mở hộp ra nhìn chiếc nhẫn kim
cương bên trong, một viên kim cương thật lớn, giá trị xa xỉ, Mễ Đóa cực
kỳ vui vẻ, đúng thôi, làm phụ nữ phải có yêu cầu xứng đáng với giá trị
bản thân.
"Ai ngu ngốc chứ." Lam Kỳ lấy lại chiếc nhẫn bỏ vào hộp, chẳng lẽ muốn
chiếc nhẫn kim cương liền không ngu ngốc? Cô là gả cho người không phải
cho một chiếc nhẫn.
"Aiz, Kỳ Kỳ làm sao tớ lại không có mệnh tốt như cậu, không biết lúc tớ
kết hôn có nhẫn kim cương hay không?" Mễ Đóa trưng ra vẻ mặt u buồn, tuy cô đối với tương lai tràn ngập ảo tưởng, nhưng mà hiện tại đàn ông tốt
thật sự khó tìm. (Tìm thấy rồi tìm thấy rồi, để Kẹo phóng máy bay giấy
mang tên anh Khương lại đây, ái ui, anh Khương bận huấn luyện đám nhóc
bộ đội đặc chủng mất rồi, đang đánh dã chiến, chị Mễ chờ anh ấy một
chút.)
Lam Kỳ không để ý tới Mễ Đóa than thở cất kỹ nhẫn trong túi sách rồi
ngồi lại vị trí chính mình, vài ngày không làm việc cô đã chuẩn bị tốt
để vùi đầu vào công việc, đột nhiên cô nhớ tới một chuyện.
"Mễ Đóa, gần đây cậu và anh chàng quân nhân kia như thế nào rồi?" Ngày
đó Mễ Đóa đột nhiên dọa chạy Khương Hạo cũng không biết có dụ dỗ về hay
chưa, nhớ tới cô không hề xấu hổ nói mình đang xem phim AV cô liền cảm
thấy xấu hổ, hoàn hảo cô phát hiện đúng lúc không để cho Mễ Đóa thú
nhận, nếu không thì về sau cô làm sao gặp người, thật ra tên Khương Hạo
kia cùng Mễ Đóa đều là một loại mặt hàng, miệng rộng.
"Dụ dỗ trở lại." Mễ Đóa thoải mái mở miệng.
"Vậy anh ta không truy hỏi?" Lam Kỳ có chút ngạc nhiên, cái miệng của
tên Khương Hạo đó không phải sẽ theo sát không rời hay sao? Không biết
Mễ Đóa lừa gạt anh ta như thế nào.
"Hỏi, tớ nói là trò đùa dai của anh trai." Mễ Đóa cười, cảm thấy bản
thân có người anh trai cũng thật là tốt, lúc mấu chốt còn có công dụng
làm lá chắn.
Lam Kỳ gật đầu đoán chừng lý do này Khương Hạo sẽ tin tưởng, nhìn bộ
dáng ngây thơ động lòng người của Mễ Đóa trước mặt, người nào sẽ liên hệ cô cùng người phụ nữ thâm trầm cùng một chỗ chứ, trừ phi người đàn ông
đó có Độc Tâm Thuật. *
*có thể đọc hiểu tâm tư người khác.
"Cái kia, anh ta lại hẹn gặp mặt tớ." Mễ Đóa cười, cười đến xuân phong
đắc ý*, thông qua trò chuyện mấy ngày nay, cô cảm thấy bản thân đã năm
toàn quyền chủ động.
* vui vẻ hớn hở như gió xuân.
Lam Kỳ đem chú ý lực dời đến màn hình laptop trước bàn làm việc: "Vậy
sao, chúc cậu sớm ngày ôm được trai đẹp về nhà." Xem ra giấy không gói
được lửa, có thể bỏ qua một bên quan hệ liền bỏ qua một bên quan hệ,
chuyện Khương Hạo cô coi như trước đó không biết gì.
"Ừ, gặp mặt ngược lại tớ muốn xem anh ta có đáng giá hay không để tớ ôm
về." Mễ Đóa có chút đăm chiêu gật đầu một cái, cô nghĩ nếu đối phương là một anh chàng đẹp trai hiếm có, cô sẽ học theo Lam Kỳ tốc chiến tốc
thắng, dùng phương thức nhanh nhất thu phục anh ta, nếu không phải cô sẽ khiêm tốn xử lý, lạnh nhạt.
Lam Kỳ cũng cười, chỉ nhìn bề ngoài Khương Hạo hẳn là loại hình Mễ Đóa
thích, cũng không biết tình cách có hợp hay không, nhưng mà chuyện này
không thể nói thêm gì nữa vì thế cô nói sang chuyện khác.
"Mễ Đóa, gần đây biệt thự trang trí như thế nào rồi?" Cô hỏi đây chính là đơn hàng rất lớn.
"Thì chính là như vậy." Mễ Đóa, không mấy hứng thú mở miệng, Lam Kỳ nói
có anh chàng đẹp trai, cô mới cố ý tới nhìn xem, không ngờ mấy ngày qua
cũng không gặp người, giống như Lam Kỳ nói, trang trí căn biệt thự thần
bí như vậy, chủ nhân cũng không lộ mặt một lần, hơn nữa còn là cái loại
trang trí đơn giản muốn chết, nghĩ lại người này hẳn là có bệnh.
Lam Kỳ hiểu ý tứ của Mễ Đóa, cô cũng biết chỗ kia đi cùng không đi giống như không có gì khác nhau, chủ nhân chỗ kia căn bản dường như không có
yêu cầu gì, muốn làm như thế nào đều được, thật sự là vận cứt chó nghĩ
muốn không thừa nhận loại cảm giác thất bại này cũng không được.
"Vậy ngày mai tớ qua." Việc này vẫn là cô phụ trách, nếu lâu quá không
đi cũng cảm thấy không thích hợp, chủ nhân căn biệt thự này có vẻ không
sao cả nhưng mà cô phải có trách nhiệm với người đưa tiền cho mình, hơn
nữa cô cũng muốn nhìn tên đẹp trai kia một chút có tiếp nhận ý tốt của
cô đi điều trị hay không. Dù sao loại bệnh nhìn như không có anh hưởng
gì này thật ra có nguy hiểm rất lớn đối với người bệnh.
"Ừ." Chuyện này liền giao cho cậu, tớ thừa dịp còn hai ngày chăm chút
cách ăn mặc, bảo dưỡng một chút." Mễ Đóa sờ sờ mặt mình, ngày gặp mặt cô muốn bản thân ăn mặc đến mê chết người.
"Được, cho cậu cơ hội trang điểm." Lam Kỳ chột dạ mở miệng.
"Ừ, vậy còn không sai biệt lắm." Mễ Đóa đã có thể tưởng tượng mình cũng giống như Lam Kỳ, bộ dáng hạnh phúc.
Chờ Mễ Đóa đi ra ngoài, Lam Kỳ mới thở phào một hơi nhẹ nhõm phải hỏi Mễ Đóa là hẹn Khương Hạo gặp mặt ngày nào để cô đi trốn.
Sáng sớm, Lam Kỳ giải quyết đống công việc trong mấy ngày qua, bận rộn
một buổi sáng, lúc giữa trưa thì nhận được điện thoại của Thiệu Tử Vũ.
"Bé con, xong việc chưa? Cùng đi ăn cơm trưa."
Trong điện thoại truyền đến giọng nói dịu dàng cưng chiều làm cho Lam Kỳ ngọt ngào một hồi.
"Ừ, sắp xong rồi, anh đến đón em." Cô tính toán một chút, còn khoảng 30
phút công việc lúc đó cũng xong rồi, lúc Thiệu ngốc đến cũng vừa vặn,
hình như mới một buổi tối thêm một buổi sáng nhưng cô lại rất muốn gặp
anh.
"Anh đã ở dưới lầu rồi." Trong điện thoại Thiệu Tử Vũ cười, anh biết là
thời gian nghỉ ngơi của cô làm có thể để cho cô lãng phí được.
"A" Lam Kỳ cười, "Vậy anh chờ em, em lập tức xuống." Tuy còn chút việc
chưa làm xong nhưng cô đã không còn lòng dạ nào mà làm việc, cả đầu đều
là bộ dáng ôn nhu của anh.
Lam Kỳ nhanh chóng thu dọn xong đồ đạc chuẩn bị xuống lầu, lúc này di
động của cô rung lên, cô nhìn dãy số trên màn hình là mẹ già, vì thế
chậm lại động tác, nhận điện thoại.
"Mẹ, chuyện gì?" Lam Kỳ hỏi, không phải lại bắt cô đi đưa cháo cho Lý
Hạo chứ? Nếu là vậy cô trực tiếp gọi đồ ăn bên ngoài đưa qua, dù sao cô
cũng không muốn đi.
"Kỳ Kỳ, con đoán xem hôm nay trên đường mẹ gặp được ai?" Đầu bên kia điện thoại giọng nói Vương Mạn kích động.
Lam Kỳ khó hiểu, mẹ nhìn thấy người nào mà lại kinh ngạc như vậy?
"Là ai?" Hiện tại cô không quan tâm thứ này cô chỉ muốn nhanh chóng xuống gặp Thiệu ngốc.
"Chị con."
"A." Tay Lam Kỳ run rẩy một chút, mẹ già, làm sao có thể nhìn thấy chị gái già? Qúa trùng hợp rồi.
"Mẹ, có phải mẹ bị hoa mắt hay không? Người kia thật sự là chị gái già?" Lam Kỳ nhỏ giọng hỏi, hiện tại cô cũng không biết mẹ già đã nhìn thấy
được bao nhiêu, cho nên không thể nói thêm cái gì.
"Mẹ, không dám xác định."
"Ra là vậy." Lam Kỳ đoán là mẹ già nhìn thấy chị gái già, có thể là bị
bộ dáng hiện tại của chị gái già làm cho chấn động không phân biệt được, vậy mẹ già có nhìn thấy chị gái già cùng Thiệu Tử Mục cùng nhau hay
không? Nếu nhìn thấy vậy nên làm cái gì bây giờ, mẹ già mà biết chuyện
bọn họ hai người như vậy không biết sẽ ra sao...
Bình luận
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1