chương 46/ 84

Trở lại biệt thự, Hoàng Yến Linh giận đến đem túi xách ném trên ghế sô pha, Nhiễm Khả trở về phòng mình, Nhiễm La Văn mặc bộ quần áo ở nhà nhà nhả đi từ lầu hai trong thư phòng đi ra, gần năm mươi tuổi nên dáng người mập mạp biến hình, hai gò má béo ụ, tóc ngắn hỗn loạn xen kẽ tóc bạc, tuy tóc ông ta cũng chưa hoàn toàn biến thành bạc nhưng mà năm nay trên quan trường các cán bộ viên chức có tóc bạc tăng nhiều, ông ta không thể không đi nhuộm tóc bạc lên để thể hiện bản thân tận tụy với công việc, tận trung với cương vị công tác.

“Làm sao vậy?” Ông hỏi, từ khi ông ta lên làm bí thư thị ủy thành phố C đến nay, tính tình của bà ngày càng thay đổi.

Hoàng Yến Linh nhìn thấy chồng mình xuống lầu, tính tình thu lại chút ít.

"Hôm nay mang Nhiễm Khả đi nhà họ Thiệu, không nghĩ tới Nhị thiếu gia nhà họ Thiệu lại lạnh nhạt đối với Nhiễm Khả.” Hoàng Yến Linh nhắc đến liền tức giận, nhưng mà giận thi giận, lần này đi nhà họ Thiệu cũng thấy được gia sản nhà họ, bà đối với cửa hôn sự này rất là vừa ý, bà nghĩ hiện tại chồng bà có quyền lực, nhưng không thể bảo đảm cả đời, về sau còn phải dựa vào con gái, chỉ có thừa dịp bây giờ lúc còn vinh quang tìm một nhà chồng tốt cho con gái, tương lai bọn họ mới có thể dựa dẫm vinh quang.

"Bà nói là đại tá trẻ tuổi nhà họ Thiệu kia?"

Nhiễm La Văn hỏi.

"Ừ, ông biết cậu ta?” Nghe giọng điệu của chồng hình như là quen biết, Hoàng Yến Linh không biết làm sao ông có thể quen biết người như vậy, bà hiểu rõ chồng mình, ông có thể nhớ kỹ cũng chỉ có những viên chức cấp cao hơn ông hoặc là con trai bọn họ.

Nhiễm La Văn không lên tiếng, ngồi trên ghế sô pha hút thuốc hơi có vẻ xuất thần, từ trước đến giờ tin tức trên quan trường rất nhạy, chuyện của Thiệu Tử Vũ ông cũng là nghe một vị quan viên nói qua, con trai của vị quan viên kia tham gia quân ngũ dưới tay của Thiệu Tử Vũ.....

Ông hít một hơi thuốc, nếu Nhiễm Khả có khả năng gả vào nhà họ Thiệu cũng không tồi.

"Ba, người nói một chút về Thiệu Tử Vũ đi, người này là người như thế nào?"

Nhiễm Khả từ trong phòng đi ra ngoan ngoãn ngồi bên người Nhiễm La Văn, cô vốn muốn đi ngủ, nghe thấy bọn họ nói chuyện nơi đi ra, cô muốn xem ý tứ của ba một chút, vốn là ba vừa ý Đại thiếu gia nhà họ Thiệu, là vị công tử thương trường kia, cả ngày tay chân rảnh rỗi, không làm việc gì đàng hoàng, cả ngày vui đùa trong đám đàn bà, cô làm sao có thể gả cho loại người như vậy.

Nhiễm La Văn liếc mắt nhìn con gái một cái, ông hiểu rõ tâm tư của Nhiễm Khả, con trai trưởng nhà họ Thiệu ông cũng chướng mắt, chỉ là để cho Nhiễm Khả miễn cưỡng, trên quan trường làm ra vẻ, hiện tại có Thiệu Tử Vũ là lúc ông bỏ tên kia ra.

"Không tệ."

Ông mở miệng, so với chính quyền thì quân quyền càng thêm vững chắc, mỗi vài năm chính phủ đều phải tuyển nhiệm kỳ mới, nhưng mà trong quân đội việc này lại không có sảy ra.

“Vậy ba đồng ý rồi?"

Nhiễm Khả rất vui mừng khi ba nhìnt rúng Thiệu Tử Vũ.

"Có nắm chắc không?"

"Có"

"Chỉ là có một số việc ba phải giúp con.”

"Yên tâm ba nhất định ủng hộ con gái bảo bối của ba.” Nhiễm La Văn vỗ vỗ tay con gái.

"Cám ơn ba."

Nhiễm Khả vui vẻ cười, có ba giúp đỡ sự việc càng dễ làm hơn.

Nhiễm La Văn thu lại nụ cười nhìn về phía Hoàng Yến Linh.

"Chuyện của công xưởng như thế nào?” Viên quan nhà nước không thể làm việc tư, đây là quy định, cho nên ông chỉ có thể đem công ty viết dưới tên của bà, nếu chỉ dựa vào tiền mỗi tháng đó ông làm sao có thể nuôi sống cả gia đình.

Hoàng Yến Linh có khuôn phép ngồi xuống, Nhiễm La Văn lúc bàn công việc thích có bộ dáng của bàn công việc, mà tình trạng gần đây công xưởng đang bị lỗ lã, thái độ của bà phải che giấu kỹ.

"Gần đây buôn bán rất tốt, tiền kiếm được tháng này đã đem gởi qua tài khoản ngân hàng ở nước ngoài.” Vì sợ bên trên điều tra ra, bọn họ sớm mở một tài khoản mật ở nước ngoài.

"Ừ, kêu em trai của bà làm việc nghiêm túc một chút, Tổng giám đốc Biệt mượn danh nghĩa của tôi ở bên ngoài làm việc, trong khoảng thời gian này bên trên đang gắt gao điều tra.”

"Chuyện này ông yên tâm, tiền mua cái biệt thự này là dùng dưới tên em trai tôi, muốn tra cũn không tra đến trên người chúng ta.

"Ừ, vậy thì tốt."

Chuyện trên quan trường ông sẽ lo ổn thõa, những việc khác bà phải làm tốt.

Buổi tối Lam Kỳ nằm trên giường nhìn chăm chú điện thoại băng khoăng, vài giây sau cô hạ quyết tâm.

"Thiệu ngốc, anh chưa ngủ sao? Ngày mai tôi mời anh ăn cơm."

Cô soạn một tin nhắn gởi qua, đã trễ thế này gọi điện thoại không thích hợp, không biết anh có ngủ chưa.

Thiệu Tử Vũ vừa tắm rửa xong, điện thoại di động rung lên báo có tin nhắn, anh nhìn nội dung tin nhắn cười.

"Làm sao lại khách sáo như vậy bé con?"

Lam Kỳ vốn không trông cậy sẽ có hồi âm dù sao cũng đã trễ thế này, Thiệu ngốc chắc đã ngủ, không ngờ chưa đến một phút liền nhận được tin nhắn trả lời, nhìn nội dung cô liền bị nội thương.

Thiệu ngốc chết tiệt, vì sao không sảng khoái như vậy, có đi hay không thì nói luôn đi chứ.

"Trước kia anh chăm sóc tôi, tôi cũng nên mời anh ăn một bữa chứ.” Cô kìm nén tính tình nhắn vào chữ gởi qua, không việc gì, Thiệu ngốc không thông suốt cũng khôn trách anh, dù sao người trong quân đội đi ra đều là chậm chạp, từ từ sẽ đến.

"Khó được bé con cuối cùng cũng phát hiện ra tôi tốt, chỉ là một bữa cơm đã đủ rồi sao?”

Thiệu Tử Vũ khẽ cười lại nhắn lại mấy chữ.

Bên này Lam Kỳ nhìn chăm chú điện thoại di động một lúc rồi chợt vui vẻ, nói như vậy là Thiệu ngốc đã đồng ý....

"Thiệu ngốc, ngày mai tôi đi mua quần áo cho anh, có vẻ trừ quân trang ra anh không có quần áo khác."

Cô thăm qua hai chỗ ở của anh, quần áo của anh đều rất ít, quần áo bình thường căn bản không có.

"Làm sao lại không biết xấu hổ muốn em tốn tiền đây."

Thiệu Tử Vũ nhắn lại.

Lam Kỳ nhìn điện thoại di động cười.

"Không tốn kém, đối với anh tôi đều có thể bỏ tiền ra."

Khụ khụ. Bên kia Thiệu Tử Vũ nhìn tin nhắn gởi lại cười khụ, cô gái nhỏ của anh thật đáng yêu.

"Ừ, vậy được rồi, ngày mai tôi tới đón em."

"Ừ, ngủ ngon."

Lam Kỳ vốn còn muốn nhắn thêm vài từ vui vẻ nhưng mà lại sợ dọa đến anh nên đành nhắn mấy từ đơn giản gởi qua.

"Ngủ ngon bé con.”

Trên giường Lam Kỳ nhìn tin nhắn cuối cùng của Thiệu Tử Vũ trong lòng liền vui vẻ, ngày mai cô nhất định phải để cho Thiệu ngốc hiểu rõ, cô nhóc trước kia đã trưởng thành, lớn đủ có thể làm vợ.

Cuộc hẹn ngày mai cô làm cho bản thân ước pháp tam chương*, không thể tùy hứng, không thể càn quấy, không thể tùy theo ý mình, sẽ đối với Thiệu ngốc săn sóc, dịu dàng, chú ý đến cảm nhận của anh, muốn để cho Thiệu ngốc nhìn cô với cặp mắt khác xưa.

*đàm phán, thương lượng với nhau.

Lam Kỳ nghĩ xong những thứ này lại nhìn chằm chằm tủ quần áo của mình đến xuất thần, ngày mai nên mặc quần áo nào thì tốt đây, kiểu dáng gì, màu sắc gì..... Không xong, tủ quần áo của cô đã thật lâu không có quần áo mới, không biết Thiệu ngốc thích kiểu ăn mặc thế nào.

Lam Kỳ cố gắng tưởng tượng người Thiệu ngốc yêu thích....Dường như Thiệu ngốc thích bên cạnh là tiểu thư khuê các* dịu dàng, hiểu chuyện, mềm mại, có tu dưỡng.

*cô gái nhà giàu

Cô lập tức xuống giường nhìn xem tủ quần áo của mình có bộ nào thích hợp hay không, kết quả thất vọng, quần áo của cô ngoại trừ mấy bộ váy thì đều là quần, quần áo trong chiếm đa số, mà những cái váy này đã mặt trước mặt anh rồi.

Tâm tình của Lam Kỳ tức thì thẳng tắp tuột xuống.

Cô đi từ từ vài buớc đến bên giường gọi điện thoại cho Mễ Đóa, quần áo của cậu ấy rất nhiều có thể mượn một bộ cấp cứu cô ngày mai.

"Lam Kỳ cậu lên cơn thần kinh cái gì, mấy giờ rồi hả?” Điện thoại kết nối, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lầm bầm mơ ngủ của Mễ Đóa.

"Mễ Đóa, sáng sớm ngày mai cho tớ mượn một cái váy nhìn thục nữ."

"Lam Kỳ, hôm nay chơi ra bệnh đúng không, có biết cậu một ngày không có ở công ty tớ vội vàng như thế nào không? Nếu biết thì liền làm phiền cậu cúp điện thoại, cảm ơn hợp tác.”

Nói xong đầu bên kia liền im lặng.

Lam Kỳ cầm điện thoại di động lên giương mắt nhìn, người phụ nữ đáng chết mê ngủ, giống như một con heo.

Ngược lại cô không ngủ được, ngày mai cô làm sao bây giờ...Lam Kỳ buồn bực ở trên giường lăn qua lộn lại, sớm biết liền mua thêm mấy bộ quần áo rồi.

Sáng sớm Thiệu Tử Vũ liền sớm chờ ở gần nhà Lam Kỳ, 7 giờ bé con không ra, 8 giờ anh gọi điện thoại.

Nghe được tiếng chuông Lam Kỳ nhắm mắt mò tới đụng điện thoại đi động.

"Alo" Người nào sáng sớm liền làm ồn người khác ngủ.

"Bé con, còn chưa dậy?"

Trong điện thoại truyền ra t.iếng cười khẽ của Thiệu Tử Vũ

. . .

Lam Kỳ liền lập tức tỉnh táo, đúng rồi hôm này ngoại trừ đi công ty cô còn có hẹn với Thiệu ngốc.

"A, tôi lập tức thức dậy."

Tại sao vậy, ngủ quên mà mẹ già cũng không gọi cô.

"Không vội tôi đưa em đến ccông ty, tôi ở bên ngoài chờ em."

"Thiệu ngốc, anh đã đến gần nhà tôi? Chờ một chút tôi lập tức đi ra."

Lam Kỳ vội vàng rời giường súc miệng, tùy tiện rửa mặt một cái rồi ra cửa, mấy cách hoàn hảo nghĩ được ngày hôm qua tất cả đều vứt ra sau ót.

Bình luận





Chi tiết truyện